Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký
「Tất cả các đơn vị chú ý. Tiền sát viên đồng minh đã bị kích trụy. Lặp lại, tiền sát viên đồng minh đã bị kích trụy.」
Khi nghe được thông báo này, thiếu úy Degurechaff lẩm bẩm với một vẻ mặt bất mãn “Đủ lắm rồi.”
Ý niệm lóe qua trong lòng cô bây giờ là giá như họ xuất phát sớm hơn hoặc chậm hơn một chút – lời oán thán như vậy đấy.
Thời điểm khủng khiếp này làm cô muốn nguyền rủa. Không thể cứu viện kịp thời lại còn rơi vào khoảng cách gần với kẻ địch. Như vậy thì chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc công tác vất vả mà không được thưởng thêm.
「…Tất cả thành viên trong phi đội chú ý. Như các bạn đã nghe được, dù đáng tiếc là không đến kịp lúc, nhưng chúng ta vẫn còn việc phải làm.」
「Thiếu úy Degurechaff, điều này không phải quá nặng nề cho một phi đội sao?」
Trung sĩ Jones, người được phi đoàn trưởng cho Tanya mượn, khuyên cô nên thận trọng. Theo bản cập nhập mới nhất từ trụ sở tác chiến thì Ma Đạo sư phe ta đã mất liên lạc. Phán đoán trước mắt là bị bắn rơi. Căn cứ vào báo cáo mà Ma Đạo sư gửi trước khi mất liên lạc thì có ít nhất hai phi đoàn Ma Đạo sư địch. Xét đến tình hình, họ sẽ có nguy cơ bị truy đuổi nên bây giờ lui lại mới là lựa chọn chính xác. Nhiệm vụ của họ là tiếp viện, nếu mục tiêu giải cứu đã bị bắn rơi thì không cần tiếp tục nữa.
「Trung sĩ Jones. Ý kiến của bạn không sai. Nhưng đây là tình huống ngoại lệ.」
Theo lẽ thường, đây không phải đối thủ mà một phi đội có thể khiêu chiến. Lấy Tanya mà nói, nếu họ ở khoảng cách đủ xa, cô sẽ quay đầu trở về căn cứ ngay lập tức. Nhưng thay vì vừa bay vừa lo lắng bị rượt đuổi từ phía sau thì thà họ nên nắm quyền chủ đạo và chủ động công kích.
「Đúng là chúng ta đang ở thế yếu về số lượng…Nhưng mình đâu cần chờ đợi phe địch tập kết xong.」
Tiêu diệt từng bộ phận là điều cơ bản của chiến tranh.
「Xét theo tình hình, kẻ thù là hai phi đoàn được trang bị để viễn chinh.」
Dù năng lực xuất sắc đến đâu thì những căng thẳng trong quá trình viễn chinh và cảnh giác cao độ có thể làm quân địch tiêu hao không nhỏ. Không những chúng phải vượt qua hàng phòng ngự của Đế Quốc mà còn phải bảo lưu năng lượng cho những chuyến đi có độ dài tương đương khi quay lại căn cứ khiến năng lực chiến đấu bị hạn chế rất lớn. Mặt khác, Ma Đạo sư Đế Quốc chỉ cần tập trung vào phòng ngự và chờ quân đồng minh rút lui. Chỉ cần các khẩu trọng pháo được thiết lập xong là các cuộc bắn phá có thể dọn sạch mớ hỗn độn còn lại.
Tất nhiên ngay cả khi phe địch đã thấm mệt thì Tanya cũng không tin là chúng sẽ bất cẩn. Chỉ có điều ý chí thường bị cơ thể phản bội. Cơ hội chiến thắng cũng không quá mong manh. Trọng yếu nhất là đơn vị địch đã phải phân chia lực lượng để tiến hành càn quét chiến trường. Khoảng cách của các đơn vị quá xa nên chỉ có thể tác chiến ở mức độ phi đội.
Tuy phải liên tục chiến đấu nhưng nhờ ở bên phe phòng thủ mà các Ma Đạo sư Đế Quốc vẫn có thể tung hết sức mình. Mặt khác, phe Cộng Hòa phải chiến đấu trên lãnh thổ đối phương với lượng tiếp tế và viện trợ có hạn. Nếu số lượng giao chiến giữa hai phe ngang nhau, cán cân thắng lợi vẫn nghiêng về bên Đế Quốc.
「Có thể nói đây là một nhiệm vụ đơn giản, liên tục bắn hạ 6 phi đội đã kiệt sức!」
Mặc dù hơi thiếu thận trọng nhưng họ đều có đủ năng lượng tiếp tế. Ngay cả khi ít thì họ vẫn còn trợ giúp từ hậu phương.
Một đấu sáu là con số làm người ta tuyệt vọng, nhưng một chọi một lại có cơ hội chiến thắng. Chỉ cần gây tổn hại cho kẻ địch bất chấp thế yếu về mặt số lượng thì đến ban chỉ huy cũng không thể kết tội họ.
「Tất cả thành viên trong phi đội chú ý. Tôi phụ trách ba phi đội và để phần còn lại cho các bạn. Không khó lắm đi.」
Tàn sát toàn bộ đơn vị địch là một chuyện bất khả thi, nhưng Tanya có thể tích lũy số lượng bắn rơi kẻ địch bằng cách nỗ lực hơn một chút. Một tình huống có lợi. Một cơ hội tốt để thể hiện năng lực bản thân.
Dù chiến dịch là một thất bại nhưng may mà liên quân pháo binh còn phía sau. Nhờ họ mà chúng tôi mới được hỗ trợ. Sau khi hỏi thăm còn chuẩn bị cho chúng tôi đầu đạn phân mảnh. Thật hoàn hảo. Vốn tôi định lấy cớ là hạ sĩ hợp tác mệt mỏi để từ chối lại không được, đang lúc than thở thì được hỗ trợ như thế. Đúng là may mắn trong nhân sinh không thể lường trước được.
Nói đi nói lại – Tanya liếc mắt nhìn gương mặt của cấp dưới phía sau và bắt đầu suy nghĩ. Dù trong tình huống căng thẳng nhưng tốc độ phi hành của hạ sĩ Serebryakov vẫn ổn định. Trái ngược với khả năng của mình, cô ấy là một người lính nghĩa vụ. Không phải là quân nhân tình nguyện mà là bị bắt buộc phải nhập ngũ. Một hạ sĩ có nền tảng như vậy lại tình nguyện tham chiến là điều mà cô đã không nghĩ tới. Tanya không biết động lực của Serabryakov là do ý thức trách nhiệm, lòng yêu nước hay lòng yêu đồng bào, nhưng một người chủ động nhận việc vượt quá tiền lương có thể nói là một tài nguyên giá trị với tương lai rộng mở.
「Phi đội trưởng muốn lấy danh hiệu Ace sao?」
「Hỏi rất hay, trung sĩ. Tôi chỉ cần tiền thưởng và một kỳ nghỉ thu được nhờ bắn rơi mười người thôi. Cũng đến lúc tôi nên nghỉ phép rồi.」
Chỉ cần giết được năm mươi, cô sẽ nhận được đặc cách nghỉ phép. Cụ thể là hai tuần nghỉ phép với một số tiền thưởng lớn, tăng lương, thời gian làm việc linh hoạt và được nới lỏng hành vi hạn chế. Bắn rơi năm người là Ace; bắn rơi năm mươi người sẽ được trao Ace of Aces.
Thật không may, kí ức lúc tôi vận dụng nguyên mẫu Type-95 rất hỗn loạn, hơn nữa còn phải thực hiện đòn đánh viễn trình bằng khoảng cách pháo kích. Vì lẽ đó mà tôi không thể xác thực mình đã thu được bao nhiêu chiến công. Có điều ngay cả khi bỏ sót một chút thì tôi vẫn bắn rơi được hơn bốn mươi người đi.
Quan trọng nhất chính là chiến công đơn thuần như vậy sẽ không bao giờ làm tôi bị truy tố thành tội phạm chiến tranh. Tuyệt vời. Ngay cả chiến hậu cũng không thành vấn đề. Nói cách khác, giết một người là tội ác, nhưng thảm sát một nhóm sẽ được khen ngợi. Điều này có thể mâu thuẫn với lý lẽ thông thường nhưng lại là chuyện hợp lý trong kinh tế học.
「Sau đó tôi sẽ tận dụng kỳ nghỉ mà tôi kiếm được từ việc giết người bằng cách thực hiện một chuyến thưởng thức các món ăn ngon. Xin lỗi mọi người. Tôi sẽ được dùng cơm trưa ngon lành trong quán rượu hạng sang.」
「Thật ghen tị.」
Trung sĩ Jones gật gù pha trò trong lúc hạ sĩ Serabryakov và các thành viên khác mỉm cười lúng túng. Nhưng đó là cách nó nên. Chăm chỉ làm việc để hoàn thành công tác rồi hưởng thụ thành quả là một chuyện chính đáng. Những người chiến thắng trong cuộc đời sẽ kiếm được một kỳ nghỉ, thậm chí còn được hưởng đồ ăn ngon ở phía sau. Ngoài ra còn có cơ hội liên hoan với các phòng ban khác trong công ty nữa. Tóm lại, đây chính là môi trường thích hợp nhất để xây dựng quan hệ trong xã hội tư bản.
Tuy đã nói trước đó, nhưng tôi vẫn phải lặp lại là điều này thực sự quá tuyệt.
「Xin lỗi nhé trung sĩ Jones. Ai nhanh hơn thì giải thưởng về tay người ấy.」
Bởi lo lắng sức chiến đấu không đủ nên Schwarzkopf đã cho Tanya mượn một nửa phi đội từ phi đoàn có quân số ít ỏi của mình. Tuy chỉ là hai người, nhưng đó là một lực lượng đáng kể với Ma Đạo sư. Điều đó có nghĩa là Đế Quốc vẫn còn dư lực để làm ra hành vi săn sóc quân nhân ở hiện trường.
Nói cách khác là tôi vẫn có cơ hội để nghỉ phép ở hậu phương. Nếu bây giờ tôi không trở lại và bị mắc kẹt ở tiền tuyến một cách vô hạn định cũng tức là tương lai của tôi sẽ được chi tiêu trong một nhà dưỡng lão vui vẻ. Một điều mà tôi chắc chắn không muốn. Vì vậy mà mục tiêu của tôi chính là chiến thắng chiến tranh và chuẩn bị dự phòng vạn nhất.
….Chúng ta có thể thắng sao?
Không sai. Đế Quốc là một cỗ máy chiến tranh tinh vi không gì sánh được. Giống như một nước Đức mà tôi từng biết. Nếu đối thủ là một quốc gia đơn độc, chiến thắng là không thể nghi ngờ. Ngay cả chiến đấu trên hai mặt trận cũng không phải không được. Có điều dù Đế Quốc có mạnh mẽ đến đâu cũng không có gì đảm bảo một chiến thắng chắn chắn.
Rốt cuộc đây chính là một quốc gia chống lại toàn thế giới. Nên nói là một cuộc chiến tranh thế giới hay là một đất nước một mình đối kháng với phần còn lại của thế giới đây? Cuộc chiến này có thể thắng được sao? Thành thật mà nói là rất khó.
「Nếu chúng ta giành chiến thắng trong cuộc chiến này, tôi sẽ hạnh phúc bằng cả con tim.」
「Arra, vậy mà tôi còn tưởng thiếu úy là một người sẽ thích thú khi phòng tuyến của chúng ta rơi vào thảm cảnh đấy.」
…Tôi sẽ xem xét nếu nó giúp ích trong việc thăng tiến của tôi.
Thẳng thắn mà nói, kỳ tích không bao giờ xảy ra quá nhiều. Type-95 là kết tinh của một lời nguyền, và chiến thắng cũng không được đảm bảo dù tôi có sử dụng món đồ ghê tởm này đi chăng nữa.
「Tôi là một quân nhân. Nếu có lệnh thì tôi sẽ tuân theo.」
Nếu có một sắc lệnh trên giấy, nhân viên quản lý hành chính phải nghiêm túc thực hiện nó. Tương tự, các sĩ quan quân đội phải trung thành cống hiến cho tổ quốc theo đúng hợp đồng. Tôi là bất đắc dĩ mới tham chiến chứ ai lại thích xông vào làn đạn? – Mới là câu trả lời đầy đủ của Tanya.
「Xin thứ lỗi cho tôi gián đoạn, thưa thiếu úy. Vậy ngài cũng không thích chiến tranh ạ?」
Có chút ngoài ý muốn khi hạ sĩ Serabryakov tham gia vào cuộc nói chuyện giữa các sĩ quan thượng cấp bằng một nét mặt hiếu kỳ.
「Tất nhiên, hạ sĩ. Tôi thích một cuộc sống thanh bình. Còn bạn thì sao trung sĩ?」
「Tôi cũng nghĩ vậy thưa thiếu úy!」
Jones đưa ra một tư thế cúi chào khéo léo để pha trò. Lý do mà anh ta làm vậy là để giảm bớt căng thẳng cho các thành viên khác trong phi đoàn. Làm rất tốt. Thảo nào những cuốn sách đều ghi hạ sĩ quan ưu tú là những báu vật không thể thay thế.
「Chuyện đương nhiên nhỉ. Được rồi, đây là lúc để bắt đầu bữa tiệc chào đón của chúng ta.」
Sau khi đưa ra kết luận này, Tanya liền nhanh chóng tăng tốc và bước vào trạng thái chiến đấu. Những gì đang vang vọng trong trái tim cô là ước muốn cho một cuộc sống hòa bình cùng mối hận thù với những kẻ làm gián đoạn nó. Ai muốn cầm súng chiến đấu chứ? – sự giận dữ trong lòng cô bùng lên dữ dội.
Hãy để thảm họa xảy ra trong thế giới đáng nguyền rủa này. Hoặc đúng hơn là hãy hạ tai nạn xuống tất cả ngoại trừ tôi đi. Nếu như chuyện đó bất khả thi thì cũng đừng để tôi gặp tai nạn.
Tanya nói thầm trong lòng khi bay trên không trung.
「Thiếu úy định làm gì vậy ạ?!」
「Chào đón chúng thật nồng nhiệt. Tôi bao tiền đạn dược.」
Phí đạn dược được lấy từ công quỹ. Lãng phí công quỹ sẽ hạ bậc đánh giá. Nhưng đầu tư tài nguyên để tăng năng suất cũng là một khâu của nghiệp vụ. Các công ty chi trả phí giải trí là vì nó cần thiết. Có nghĩa là trong trường hợp tất yếu, bạn có thể “nạo vét bao nhiêu tùy thích, xuất ra kết quả là không thành vấn đề”. Ma Đạo sư có thể sản xuất lượng lớn xác chết địch thì phung phí đạn dược cũng không bị ai phàn nàn.
Điều duy nhất phải lo lắng là dạ dày của cán bộ tài chính. Tôi cảm thấy băn khoăn vì để cho họ bận tâm như vậy. Tôi chân thành hy vọng các chuyên viên hỗ trợ có thể giúp đỡ bằng cách chăm lo đến sức khỏe tinh thần của các sĩ quan tài chính.
Công việc của tôi là tiêu tiền để đánh bại kẻ thù; nhiệm vụ của cán bộ tài chính là nghĩ biện pháp để xoay sở ra số tiền ấy; mà đảm bảo sức khỏe tâm thần của chúng tôi là nghiệp vụ của chuyên viên hỗ trợ. Một thế giới lý tưởng là nơi mỗi người phụ trách một chức vụ và đóng góp theo cách riêng của mình. Thế nên chúng ta phải gửi lời cảm ơn và tôn sùng trật tự kinh tế học đã đề ra trong việc hợp tác và phân công lao động.
「Chúng ta nên kiểm tra thị thực và hộ chiếu của họ chứ?」
「Tốt, cứ làm vậy đi.」
Đúng rồi, quy tắc thời chiến cũng không hủy bỏ luật kiểm soát biên giới. Nếu ai đó xâm nhập vào biên giới của Đế Quốc đều phải tiến hành kiểm tra nhập cảnh. Thật sơ ý, lại phải để cấp dưới nhắc nhở mới nhận ra điểm ấy.
「Vậy chúng ta sẽ dùng nó làm tín hiệu để bắt đầu. Ah, làm thế nào về một vụ cược?」
「Hừ, so tài bắn tỉa đi. Nếu có thể thắng được tôi thì tôi sẽ đem chai rượu vang được phi đoàn trưởng cất giấu mấy năm ra làm phần thưởng.」
Tôi vẫn nhớ lần mình nhìn trộm vào lều của phi đoàn trưởng và trông thấy ông ta đang lén lút chôn giấu một chai rượu vang cao cấp. Hẳn là ông ta đã chiếm được nó nhờ bài bạc, mà để thuyết phục ông dùng tài sản phi đoàn làm phần thưởng khen ngợi người có công chắc cũng không khó lắm. Nếu hết cách thì tôi sẽ dùng các biện pháp mạnh tay. Tuy nó chỉ là một chai rượu, nhưng tôi vẫn biết giá trị của rượu vang dù chưa đủ tuổi để uống.
「Vậy tôi cược gì đây nhỉ…Được rồi, nếu thiếu úy Degurechaff thắng thì tôi sẽ cho ngài lương bổng của cả ngày hôm nay.」
「Hmm, tiền cược tốt. Không tồi. Tôi sẽ chơi với bạn!」