Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký
Cảnh tượng trước mắt Tanya khi cô quan sát quân địch qua ống nhòm là cảnh đạn pháo đang cày nát mặt đất theo lý thuyết, biến cơ thể của những người nằm trong bán kính vụ nổ trở thành phân bón. Nói cách khác, đây chính là cách tiến hành chiến tranh chính xác nhất – dùng đạn pháo chuyển đổi sinh vật hữu cơ từng được gọi là con người trở thành hợp chất.
「Có điều màn bắn pháo hoa của đầu đạn 120 mm thật tráng lệ ngoài kỳ vọng của tôi, thưa trung úy.」
「Thiếu úy nói không sai. Xem ra lần này năng lực phối hợp của tiền sát viên và đơn vị pháo binh không tệ. Đến lượt xạ kích kết thúc cũng không lãng phí đạn pháo.」
Mọi việc thuận lợi có thể làm tâm lý con người ổn định ngay cả trên chiến trường. Căn cứ vào giáo huấn đáng quý của học phái Chicago, tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể cân đo bằng kinh tế học. Song để đo đạc chuẩn xác trạng thái cơ thể và tâm lý sau khi trải qua tình huống thuận lợi không phải chuyện dễ dàng. Cảm giác khi không cần bỏ ra bất kỳ chi phí bổ sung, không phải thực hiện kế hoạch dự phòng mà mọi thứ vẫn rơi vào đúng chỗ quả là một sự thăng hoa cảm xúc đến miền cực lạc.
Tình huống của phi đoàn Ma Đạo sư 205 là tiêu biểu cho câu nói này. Tôi thừa nhận rằng năng lực của đơn vị pháo binh quả là tuyệt vời giống như lời khen ngợi của trung úy Schwarzkopf. Có lẽ bởi duy trì được quan hệ hợp tác chặt chẽ mà từ lần bắn hiệu chỉnh đầu tiên đến cuối cùng cũng chỉ cần dùng đến vài phát đạn. Thực sự là một kỹ thuật hoàn mỹ.
Nhờ đó mà thê đoàn địch đang từng bước tan rã trước đợt oanh tạc toàn diện của đội pháo binh khiến phi đoàn Ma Đạo sư 205 có nhiệm vụ xung phong vô cùng vừa lòng. Ban đầu tình thế đang dần có dấu hiệu trở thành cuộc pháo chiến giữa pháo binh hai phe, song đơn vị pháo binh địch có vẻ không còn dư lực để áp chế phe ta đi vào trận địa nữa.
「Dọn dẹp nốt đám tàn binh bại tướng dưới đầu đạn 120 mm là xong. Vận may không tệ.」
「Đúng như ngài nói.」
Chính vì thế mà y lời trung úy Schwarzkopf, vận may của phi đoàn xác thực rất tốt. Tóm lại dưới góc nhìn của thiếu úy Degurechaff, ngày hôm nay là một ngày đẹp trời để tiến hành chiến tranh. Chỉ việc đứng ở khu vực ưu thế trên chiến trường để đánh bật lũ bộ binh địch đang tàn rã. Một nhiệm vụ vừa đơn giản lại vừa thoải mái.
Không cần miễn cưỡng bản thân lại có thể làm ra cống hiến không thể nghi ngờ cho quân đội. Được nổi bật hơn người vừa thu được lợi ích. Bởi vậy mà ngay cả khi Tanya phải nằm nhoài trong chiến hào ẩm ướt để quan sát quân địch, khóe miệng của cô vẫn không tự chủ được mà nhếch lên.
「Đến lúc rồi. Phi đoàn, chuẩn bị phát động đột kích. Chúng ta sẽ đi vớt cá lọt lưới.」
Những khẩu súng trường bắt đầu nạp các viên đạn thuật thức cùng với Cầu Thuật Toán được nâng lên theo mệnh lệnh của phi đoàn trưởng.
Dù phi đoàn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đợi lệnh đột kích, nhưng khoảng khắc xung phong này vẫn khiến các lão binh cứng người vì căng thẳng. Nằm trong những chiến hào gần nơi đạn pháo oanh tạc, tiếng nuốt nước miếng vì lo sợ càng để lại ấn tượng sâu sắc bên tai.
「Thời cơ đã tới…Có điều nếu lần nào cũng dễ dàng như vậy thì thật tốt biết bao.」
Đối với Tanya, tấn công lũ tàn binh đã bị pháo binh áp chế triệt để dưới sự chỉ huy của trung úy Schawarzkopf là một điều an ủi. Dẫu sao thì chiến tranh cũng không phải nơi cho người ta cam tâm tình nguyện đi mạo hiểm.
Tất nhiên nếu hỏi cô có hạnh phúc hay không, bạn sẽ nhận được những lời nguyền rủa độc đáo về một [Tồn tại X] đã ném một cô bé dễ thương vô tội đến chiến trường như thế nào. Ngay cả khi dùng góc độ khách quan để đánh giá sự vật thì trong tình huống tệ hại nhất của tệ hại, mọi người vẫn có xu hướng chọn điều ít tệ hại hơn.
「Thiếu úy, không được kén ăn chứ. Như vậy khó cao lắm.」
「Phi đoàn trưởng Schwarzkopf. Tôi ổn. Diện tích nhỏ có thể tránh đạn dễ hơn mà.」
「…Coi như tôi chịu phục em rồi, thiếu úy. Đây là lý do kén ăn thuyết phục nhất mà tôi từng được nghe.」
Trong mắt trung úy Schwarzkopf đang chờ đợi thời cơ tấn công, câu đối đáp của thiếu úy Degurechaff là một thời cơ tốt. Từ cổ chí kim, quan chỉ huy các cấp đều đồng ý một loại thủ pháp quản lý rằng lúc căng thẳng bị tiêu trừ là lúc tiến hành nhiệm vụ thuận lợi nhất.
Ngay cả người chiến đấu ở chiến tuyến Rhine nhiều năm như trung úy Schwarzkopf thuộc phi đoàn Ma đạo sư 205 cũng không khỏi căng thẳng trước tấn công. Vì lẽ đó mà trung úy Schwarzkopf đã lập tức cho hành động sau khi đơn vị thả lỏng trước chuyện đùa vu vơ này và thông cáo cho đơn vị pháo binh.
Nhận được sĩ quan Không kiểm bật đèn xanh, trung úy Schwarzkopf liền bắt đầu ra lệnh.
「Nào anh em. Đừng để người kén ăn như thiếu úy Degurechaff chiếm hết đồ ngon.」
Nở nụ cười nhẹ nhõm và cảm tạ Thượng đế đã giúp phi đoàn giữ được bình tĩnh trước kẻ thù, trung úy Schwarzkopf hét lớn bằng chất giọng du dương của mình.
「Phi đoàn đột kích! Theo tôi –!」
Phi đoàn đồng loạt bay lên từ vị trí xung phong và lao nhanh đến kẻ địch.
Với bộ binh, Ma Đạo sư đột kích ở tốc độ cao là một mối đe dọa không thua kém gì so với pháo binh. Quan trọng nhất là các Ma Đạo sư đều có kết giới và lớp màng phòng ngự cực kỳ vững chắc đến mức không dễ bị vài phát đạn kích trụy. Không những thế hỏa lực của họ còn tương đương với vũ khí hạng nặng. Tóm lại là một cường địch vướng chân vướng tay.
Thủ đoạn để đối phó với sự khủng bố mang tên Ma Đạo sư vô cùng có hạn. Một trong số đó là lựu đạn cầm tay. Song cách này chỉ áp dụng được khi Ma Đạo sư đi vào tầm công kích của lựu đạn và lực sát thương cũng không đáng kể. Phương pháp còn lại là kết hợp hỏa lực bằng cách đồng bộ ngắm bắn một mục tiêu nhất định. Ngoài những phương pháp này ra thì các đơn vị bộ binh gần như không có cách nào khác để đối kháng với Không Ma Đạo sư.
Vậy nên đối với một thê đoàn đã mất đi hệ thống chỉ huy do đợt pháo kích thì một phi đoàn chỉ vẻn vẹn có mười mấy Ma Đạo sư cũng trở thành một mối uy hiếp đáng sợ. Vì lẽ đó mà ban chỉ huy thường sắp xếp một phi đoàn Ma Đạo sư phụ trách phòng chống tấn công đường không, nhưng coi như là Ma Đạo sư cũng rất khó chịu nổi sức mạnh của đạn pháo.
Tình hình này có thể xem là phước lành cho phi đoàn Đế Quốc và vận rủi với quân đội Cộng Hòa. Các đầu đạn 120 mm được rơi một cách ngẫu nhiên xuống các Ma Đạo sư Cộng Hòa, gia công chúng thành thịt xay rơi trên mặt đất.
「Tập trung công kích sĩ quan chỉ huy và lính thông tin địch.」
Còn cần ngươi phải nói sao?
Ý nghĩ đó xuất hiện trong tâm trí Tanya khi cô bay đến đám đông đang đeo vô tuyến điện trên vai. Dùng phương pháp tương tự như các thành viên trong phi đoàn, Tanya chào đón các vị khách không mời mà đến của Cộng Hòa bằng một nụ hôn nồng nhiệt chứa đầy Bộc phá ma pháp.
Từ mật độ hỏa lực địch đáp trả, ta có thể nhận thấy sự chống cự đang yếu dần. Nhiều lắm là đạn công kích từ một vài tên lính cô lập, phần lớn những người còn lại đã bỏ cuộc và chạy trối chết. Tình thế cuộc chiến đang dần chuyển sang giai đoạn càn quét.
Nếu là lúc bình thường còn phải lo lắng đến quân cứu viện từ các thê đoàn hậu tập của địch. Nhưng lần này chúng đã bị cầm chân bởi pháo binh và đơn vị liên hợp với lực lượng cơ động phản ứng nhanh phe ta. Vậy nên chuyện còn lại là dọn dẹp đám tàn binh địch.
Điều này giúp Tanya có đủ thời gian để quan sát chiến trường cũng như lưu ý hành trình và kỹ năng chiến đấu của hạ sĩ Serebryakov. Theo quan điểm của Tanya, tuy thỉnh thoảng hạ sĩ Serebryakov lại bị súng trường bắn trúng, nhưng lớp màng phòng thủ vẫn luôn được giữ vững. Hành động của cô khi bay có thể xem là còn máy móc, nhưng so với một tháng trước thì nó đã được cải thiện. Tiến bộ như vậy có thể xem là chấp nhận được, song vẫn cần nỗ lực nhiều hơn.
Nhìn lại, đám quân địch đang tan rã kia đúng là thích hợp để làm bia ngắm cho tân binh diễn tập thực chiến. Ý nghĩ này nhắc tôi nhớ lại những lời mà trung úy Schwarzkopf từng nói. Thực chiến quả nhiên là phương pháp huấn luyện tốt nhất.
「Tôi thật hoài niệm thời điểm thấy những gương mặt bị dọa xanh cả mặt bắt đầu nôn mửa. Ai nha, binh sĩ đúng là phải huấn luyện nghiêm khắc mới làm được việc.」
Không thể xem thường tiềm năng của nhân loại. Đến người phải nhận thức vấn đề này một lần nữa như Tanya cũng không thể không ngưỡng mộ khả năng vô tận trong việc phát triển tiềm năng của mỗi người. Đó là lý do mà phẩm giá và ý chí tự do của con người thật vĩ đại.
Tanya gần như cảm thấy thương xót những người lính Cộng Hòa. Khi phải đối mặt với đợt oanh tạc của kẻ thù mà phải một mực mù quáng đi theo mệnh lệnh tấn công. Đưa ra lệnh cẩu thả như vậy chứng tỏ bộ chỉ huy của họ đã không thèm suy nghĩ gì. Thật có cảm giác như họ vẫn còn bị mặc kẹt ở thời đại quá khứ giữa nền công nghệ và chiến thuật quân sự phát triển đa dạng này. Điều đó đã được minh chứng rõ ràng trong cuộc xung đột giữa Liên Bang và Đế Chế 10 năm trước ở Viễn Đông, nơi chứng minh sức mạnh vượt trội hơn cả nhân lực của pháo binh cho cả thế giới hay.
Loại người khiếm khuyết chí tiến thủ mới thật đáng sợ. Họ thậm chí đánh mất cả tiềm năng của con người. Trong khi đó, nguồn nhân sự dồi dào giàu chí tiến thủ lại trở thành thịt băm cho Đế Quốc. Thật trớ trêu.
Nó khiến người ta không khỏi tự hỏi liệu họ có nên dựa vào nguyên lý thị trường để đánh giá lại giá trị vốn của con người hay không.
Thật tiếc nuối khi tất cả mọi thứ trên cõi đời này đều bị ràng buộc bởi hợp đồng. Là một người lính của Đế Quốc, mối quan hệ duy nhất mà Tanya có thể hình thành với quân xâm lược của Cộng Hòa là giết cùng bị giết.
Đáng buồn thay, các quốc gia luôn sử dụng công cụ tuyên truyền để tung hô những người vì nước quên thân, nhưng tôi thực lòng mong họ có thể hiểu là điều đó đồng nghĩa với việc họ phải giết cho tổ quốc mình.
Vấn đề lãng phí tài nguyên nhân lực đúng là một tội lỗi của chiến tranh. Thiếu úy Tanya Degurechaff một lần nữa cướp đi sinh mạng và tương lai của những chàng trai trẻ đầy triển vọng bằng thuật thức đã cảm khái như thế.
Thiệt tình, mọi thứ không bao giờ diễn ra theo ý mình.
Trong lúc cô nghĩ thầm trong lòng, những câu thuật thức liên tục được tung đến binh lính Cộng Hòa, tàn nhẫn chuyển đổi họ thành những xác chết cấu tạo từ chất hữu cơ. Từ duy nhất hiện lên trong tâm trí Tanya trước cảnh tượng đó là “lãng phí”.
Mặc dù những người lính này thuộc về quốc gia kẻ thù, nhưng cách mà kẻ chỉ huy vứt bỏ cuộc sống của những quân nhân trẻ tuổi không quá hai mươi và đã trải qua huấn luyện thật quá lãng phí. Nó làm Tanya cảm thấy đặc biệt khó chịu. Thật vậy, từ góc độ này mà nói thì xa xỉ quá mức cũng là một tội ác. Đối với một quốc gia đã phải sống nhờ vào triết lý đó, ai mà tưởng tượng được họ sẽ lãng phí nhân lực đến vậy. Lịch sử đúng là mỉa mai. Dường như bất luận thời đại nào vẫn luôn có những kẻ lãnh đạo kém cỏi uổng phí tính mạng của những người dân yêu nước.
“Thật là…Lại suy nghĩ lung tung trên chiến trường rồi.”