Pokemon: Legend of James

Chương 69 : Vừa quen thuộc vừa xa lạ…


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Flyen!? Ta… ta thật không phải đang mơ sao?” Lorelei cảm giác như tất cả sự tự tin đang dần rời bỏ cô, cô ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mặt. Người thanh niên mặc áo sơ mi xanh lá nhạt đó vậy mà lại chính là huấn luyện viên tài ba từng ngang dọc khắp vùng Kanto cùng Sinnoh, là người đứng đầu của tổ chức The Shadow mạnh mẽ, đồng thời cũng là kẻ đã sáng tạo ra Thiên Không Thánh Vực – Flyen. Flyen nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu của Lorelei, mỉm cười nói: “Đứa ngốc này, đương nhiên là em không mơ rồi! Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta đi về nhà thôi. Cô sắp nấu cơm tối xong rồi, đang chờ tụi mình về ăn đó.” Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay cô, kéo cô chạy xuống đồi cỏ. Cả hai nhanh chân chạy hướng về tòa kiến trúc cao nhất nằm ở trung tâm thị trấn Lavender. “Không phải nằm mơ sao? Thật sao… tất cả đều là sự thật sao?” Lorelei lấm lét nhìn hai bên… Chú, cô, dì,… đều ở đây, tất cả mọi người đều ở đây. Ở tại đây! Hoàn toàn giống như trước, tất cả đều giống hệt như trước đây! Đúng vậy! Nơi này khác xa hoàn toàn so với thị trấn Lavender trong trí nhớ của Lorelei. Nửa năm trước, cô có từng trở về lại Lavender vì muốn viếng thăm ba mẹ đã qua đời vào năm năm trước. Vào lúc đó, thị trấn Lavender đã biến thành thị trấn ma trong mắt mọi người vùng Kanto, thậm chí còn nổi tiếng cả ở những khu vực khác. Biểu tượng vốn có của thị trấn Lavender, tòa tháp radio cao nhất thị trấn, đã biến thành nơi ở của các Pokemon hệ Ma, trở thành vùng thánh địa trong lòng các huấn luyện viên Pokemon hệ Ma. Sau lần tai nạn đó, các cư dân ban đầu của Lavender cũng dần chuyển tới các thành phố khác sinh sống. Nơi đây chỉ còn lại những người già sinh sống lẻ loi, vẫn ở lại Lavender chăm nom những nấm mồ. “Ha Ha… Đến rồi, chúng ta về tới nhà rồi!” Flyen nắm lấy tay Lorelei, mỉm cười nói với cô. Nhà… Một từ quen thuộc, rồi lại xa lạ, xuất hiện trong tâm trí Lorelei… Cô đưa mắt nhìn căn nhà nhỏ bé nhưng lại dị thường sạch sẽ ngăn nắp nằm kế bên tháp radio, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. “Nằm mơ sao… Cho dù là mơ cũng tốt… Nếu như là một giấc mơ, ta đây nguyện không hề tỉnh dậy nữa!” Lorelei đứng trước cửa nhà mình, cô nhắm mắt, thì thầm. Đột nhiên, trán cô bị ai đó chạm vào. Cô mở mắt ra, nghi hoặc nhìn về phía người thanh niên trước mặt. Flyen nhíu mày: “Hôm nay em sao vậy, Lorelei? Về nhà thì nên vui vẻ mới đúng! Tại sao anh lại cảm thấy em là lạ…” “Không… Không có gì đâu…” Lorelei nhìn gương mặt quen thuộc đó, sự bất an trong lòng dần dần tiêu tan… Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị mở ra. Một con nhóc chừng mười hai – mười ba tuổi ló mặt ra. Con nhóc đó mặc một cái váy hồng nhạt, một cái đuôi ngựa dài đung đưa sau đầu. Ánh mắt ngọt ngào của nó nhanh chóng bắt được dáng người của Lorelei, ngay lập tức, con nhóc liền đẩy cửa ra, nhảy nhót về phía Lorelei. Blue sung sướng cười nói với Lorelei: “Chị về rồi sao chị Lorelei… Blue rất nhớ chị…” Một đứa nhóc dễ thương như Blue chắc chắn sẽ luôn được mọi người yêu mến. Lorelei thấy nó chạy lại liền vui mừng ôm chầm lấy nó, cô hôn nhẹ lên má nó, cười nói: “Chị đã về rồi đây Blue! Đã lâu không gặp em rồi.” “Ha Ha, chị Lorelei mau vào nhà đi, hôm nay mẹ làm nhiều đồ ăn ngon lắm đó!” Blue cười hì hì, quay người chạy lại vào trong nhà. Blue là em gái nuôi của Lorelei, do thấy Blue dễ thương nên mẹ Lorelei đã nhận con nhóc là con nuôi. Vừa bước vào nhà, hàng loạt thứ thân quen ập vào tâm trí Lorelei! Cái bàn trà cũ kỹ, phía trên có bộ tách trà mà ba cô thích nhất. Ba cô làm việc ở tháp radio, mỗi ngày tan tầm về nhà, ba cô đều sẽ ngồi trên chiếc bàn trà đó nhâm nhi nước trà cả buổi. Còn có căn phòng phía bên phải kia, đó chính là phòng của Lorelei, bên trong có rất nhiều búp bê Pokemon nhồi bông đáng yêu. Những con búp bê đó có do chính cô mua, cũng có do ba mẹ cùng với Flyen tặng cho mỗi dịp sinh nhật cô. Còn nhà bếp, lại là nơi mà mẹ cô thích nhất! Mẹ… Đột nhiên, Lorelei nhìn thấy một bóng người mà cô vẫn luôn nghĩ chỉ có thể gặp được trong mơ! Đó là một người phụ nữ trung niên đang mang tạp dề, đó cũng là người Lorelei trân trọng nhất! “Lorelei, con về rồi đó hả? Mau lại giúp mẹ bưng đồ ăn ra bàn đi. A! Flyen, con cũng qua chơi đó hả? Ngồi chờ cô một chút, bữa tối sắp xong rồi. Haizz, không biết ba con đang làm gì nữa, giờ này rồi mà vẫn chưa về tới…” Mẹ Lorelei vừa bận rộn xào rau, vừa quay qua nói với Lorelei cùng Flyen vừa mới vào nhà. Lorelei lại đứng sững ngay tại cửa, ngơ ngác nhìn hình bóng đó… Mãi cho đến khi mẹ cô cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. “Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Nhanh qua đây bưng đồ ăn ra bàn đi.” “Dạ…” Lorelei nghe thấy liền tỉnh táo, vội chạy vào nhà bếp bưng đồ ăn ra. Cô mới vừa đặt đồ ăn leenn bàn, liền nghe thấy một giọng cười lớn từ ngoài cửa vọng lại: “Ta về rồi đây. A, cục cưng Blue thật ngoan a… Hôm nay con cũng tới hả Flyen? Ha Ha, vậy hôm nay nhất định con phải uống với chú mấy chén đó nha…” Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh đã nhiều lần xuất hiện trong mơ đó, dĩa rau xào trong tay cô mém chút nữa đã rơi xuống. Cô vội vã để dĩa rau xuống, bước nhanh ra ngoài… “Ba…” Đứng trước mắt cô là một người đàn ông có râu quai nón, là người vững chãi tựa như một ngọn núi, là người vẫn luôn là chỗ dựa cho mọi người. “A! Lorelei đã về rồi hả con! Tốt quá rồi. Công việc ở Liên đoàn có cực lắm không con? Nếu mệt quá, vậy thì ăn cơm xong thì đi nghỉ sớm đi nha con…” Nghe được âm thanh vẫn luôn trầm ấm như trước kia của ba, Lorelei rốt cuộc không kiềm chế được, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, “tách tách” rơi trên sàn nhà. Tối hôm đó, Lorelei được ăn lại những mùi vị mà cô đã quên thật lâu, ngủ trên cái giường có mùi quen thuộc, thiếp đi trong những lời căn dặn thâm tình của Flyen… --------------------------- “Liên tục sử dụng Teleport!” Hai mắt Alakazam đỏ ngầu, nó tiếp tục sử dụng Teleport, thân hình của nó lóe lên, rồi lại xuất hiện ở một góc khác. Nhưng điều làm James hoảng sợ đó chính là thân hình cũ của nó cũng không hề biến mất sau khi Alakazam Teleport đi chỗ khác! “Sao lại như vậy được? Chẳng lẽ là ảo ảnh lưu lại sau khi nó Teleport?” James cau mày, cứ như vậy Riolu đã bị hai con Alakazam vây quanh! “Hừ! Ta nói rồi, hôm nay sẽ ngày chết của người. Không cần dừng lại đâu Alakazam, tiếp tục sử dụng Teleport đi!” Alakazam nghe lệnh liền bắt đầu sử dụng Teleport. Rất nhanh, hai con Alakazam biến thành bốn con, rồi thành tám con, mười sáu con,… bao vây Riolu ở giữa. Vayne một mực đứng quan sát bên ngoài, lúc này hắn cũng đã hiểu ý đồ của Carlon: “Hắn muốn lợi dụng Teleport để chế tạo ra các ảo ảnh, rồi xen lẫn trong đó, khiến cho đối thủ không thể nhận ra được vị trí chân thật sao? Đúng là một kế hoạch hay!” “Ha Ha! Có thể chết dưới chiêu thức mạnh nhất của ta đó chính là vinh dự của ngươi! Đỡ đòn đi nào! Alakazam, dùng Shadow Ball!” Ngay khi Carlon vừa ra lệnh, mười sáu con Alakazam đều cùng hành động, mỗi con đều tạo ra một quả cầu Shadow Ball ngay trước ngực mình. Mười sáu con thực hiện điều đó cũng một lúc, không hề có chút khác biệt nào, không hề chênh lệch chút nào. Đồng thời hành động, đồng thời tạo ra Shadow Ball! “Làm sao lại như vậy được? Chẳng lẽ Alakazam không bị hạn chế khi sử dụng Teleport? Ngay từ đầu thì ta đã đoán sai?” “Nhảy lên tránh đi Riolu!” Lúc này James cũng cảm thấy hoảng. Nếu như Riolu bị chiêu này đánh trúng, cho dù nó không mất đi khả năng chiến đấu ngay lập tức thì cũng sẽ bị thương nặng! Riolu cùng biết tình huống nguy hiểm, nó liền không hề do dự mà nhảy lên cao. “Hừ! Đừng hòng chạy thoát! Đuổi theo nó, Alakazam!” Carlon cười lạnh. “Cái gì?” Làm James khó có thể tưởng tượng được là mười sáu con Alakazam vậy mà lại lóe lên lần nữa, một lần nữa sử dụng Teleport. Ngay lập tức, thêm mười sáu con Alakazam xuất hiện ngay giữa không trung, vây quanh Riolu! Mà trên tay mỗi con, đều có một quả cầu Shadow Ball! “Xong rồi…” James ngẩng đầu nhìn lên không, thì thào.