Pokemon: Legend of James

Chương 68 : Ký ức phủ đầy bụi…


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Riolu nhảy lên không, lạnh lùng nhìn chằm chằm Alakazam bên dưới. Alakazam là Pokemon mạnh nhất của Carlon, kinh nghiệm chiến đấu của nó hơn xa so với một Pokemon mới sinh như Riolu. Nhìn thấy Riolu nhảy lên, nó không hề nao núng chút nào, nó bình tĩnh quan sát từng hành động của Riolu. Nó nhanh chóng thu hồi năng lượng siêu năng, bình tĩnh chờ mệnh lệnh của chủ nhân. “Lên đi Riolu! Cross Chop!” James dựa theo kế hoạch của mình, lạnh lùng ra lệnh cho Riolu. Với thực lực của Riolu bây giờ, nó tuyệt đối không thể đỡ được chiêu Psybeam đó của Alakazam. Muốn chiến thắng ván này, chỉ có thể tìm cách khiến đối thủ bị bất ngờ mà thôi! Dùng Quick Attack để né khỏi Psybeam, đồng thời nhanh chóng tiếp cận Alakazam, tạo điều kiện cho đòn tấn công sau đó. Mà đòn đó, chính là chiêu thức có khả năng tăng cao tỉ lệ gây ra đòn chí mạng – Cross Chop. Đây chính là kế hoạch đầu tiên của James! Cross Chop là chiêu thức mạnh nhất hệ Giác đấu mà Riolu học được cho tới lúc này. Nếu chỉ tính về sức mạnh của chiêu thức, thì Cross Chop thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Aura Sphere! Riolu có thể học được chiêu thức này, ngoại trừ việc nó đã rất nỗ lực rèn luyện thì nguyên nhân chủ yếu là do nó được di truyền. Chính vì được di truyền tốt nên có thể nói Riolu là con Pokemon có tiềm lực lớn nhất mà James có! Tuy nhiên, chiêu Cross Chop này mặc dù có uy lực mạnh nhưng lại hạn chế về độ chính xác, cho nên nó cũng không có độ uy hiếp cao như một chiêu đánh tầm xa như Aura Sphere. Tuy nhiên, nếu như Cross Chop được sử dụng khi đang trên không, nhờ vào sự giúp đỡ của trọng lực, sức mạnh của nó có thể tăng lên gấp ba, đồng thời, tốc độ đòn đánh cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Riolu đang ở giữa không trung, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, thân thể xoay ngược lại, đầu dưới, chân trên. Hai tay nó bắt chéo trước người, ngay tức khắc, ánh sáng trắng chói mắt bao phủ khắp cả hai tay nó. Thân nó thẳng tắp, bắt đầu lao vút xuống Alakazam phía dưới, mang theo từng tiếng gió rít. Carlon nhìn Riolu càng ngày càng gần, thầm cười lạnh. Hắn quay qua nhìn James, chế giễu: “Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể đánh bại ta sao? Ngươi thật quá coi thường ta rồi… Tốt lắm! Tấn công từ trên không có thể hoàn mỹ phát huy ra sức mạnh của Cross Chop, thế nhưng mà, khả năng của các chiêu thức hệ Siêu năng cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu! Thằng tay mơ kia, hãy để ta dạy cho ngươi một bài học! Alakazam, dùng Teleport!” Đồng thời, trong lòng Carlon còn thầm thêm vào một câu: “Chỉ là học phí sẽ là cái mạng của ngươi mà thôi…” Hai mắt Alakazam biến thành màu đỏ, ngay sau đó nó lập tức biến mất, rồi xuất hiện ở một chỗ cách đó hơn hai mươi mét. “Cái gì?! Con Alakazam này lại còn biết Teleport… nó vậy mà vẫn còn nhớ những chiêu thức khi còn là Abra sao?” James đột nhiên nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng! Trong tiềm thức của hắn, trong trò chơi, Teleport luôn là một chiêu thức vô dụng mà không ai dùng đến. Nhưng đây lại là một thế giới chân thật, chiêu thức vô dụng ngày nào bây giờ lại có một sức mạnh đáng sợ… James cau mày: “Nếu như Alakazam sử dụng Teleport để kéo dài trận đấu, mài mòn thể lực của Riolu…” Riolu đang lao xuống thì đột nhiên phát hiện Alakazam đã biến mất, nó liền hốt hoảng. Ánh sáng trên đôi tay của nó nhanh chóng biến mất, nếu như nó không chủ động ngừng lại chiêu thức đang dùng thì nó sẽ va chạm mạnh vào mặt đất đầy những khối băng vỡ phía dưới mất! Nhìn bộ dáng kinh hoảng của Riolu, James thầm than: “Xem ra là huấn luyện còn chưa đủ nha… Từ lúc Riolu sinh ra đến giờ, nó cũng không có nhiều thời gian huấn luyện. Kể cả tâm tính lẫn về thân thể, nó đều không hề trưởng thành!” Suy nghĩ một chút, James tiếp tục ra lệnh cho Riolu: “Đừng hoảng sợ, Riolu! Hướng về những khối băng trên mặt đất sử dụng High Jump Kick, sau đó chuyển hướng, tiếp tục sử dụng Cross Chop!” Riolu vừa nghe thấy mệnh lệnh của James liền hiểu được ý của hắn. Nó nhìn mặt đất đang ngày càng gần, cắn chặt răng, dùng hết toàn lực sử dụng High Jump Kick đá mạnh về phía những khối băng vỡ phía dưới. Nhờ đó, nó ngay lập tức chuyển hướng trên không, tiếp tục lao về phía Alakazam! Nhìn thấy Riolu phóng về phía Alakazam, James cũng không rảnh rỗi, hắn thầm điếm thời gian… Bất cứ là chiêu thức gì, đều có sự hạn chế về thời gian khi sử dụng. Hắn tin chắc rằng chiêu Teleport của con Alakazam này cũng sẽ không ngoại lệ! “Còn chưa từ bỏ sao? Alakazam, dùng Teleport thêm lần nữa!” Carlon mới vừa ra lệnh, hai mắt Alakazam đã biến thành màu đỏ, đồng thời, cơ thể nó liền biến mắt, sau đó lập tức xuất hiện ở một chỗ khác. James tập trung quan sát, nhẩm tính sau, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Hai nhịp thở! Nó chỉ cần hai nhịp thở đã có thể tiếp tục sử dụng Teleport… Như vậy, trong hai nhịp thở, chính là mấu chốt chiến thắng rồi!” Riolu thấy mục tiêu lại biến mất, chỉ đành bất đắc dĩ dừng sử dụng Cross Chop. Nó ổn định thân hình, đứng thẳng trên mặt đất, quay đầu nhìn Alakazam đầy đề phòng! “Hừ Hừ!” Carlon cười nhạt, ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm James. Hắn tiếp tục ra lệnh cho Alakazam: “Liên tục sử dụng Teleport đi Alakazam!” --------------------------- “A… đau quá…” Lorelei mơ màng mở mắt ra, ngay lập tức cảm giác đau nhức toàn thân ập đến. Hơn nữa, cô phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ, xung quanh đều là một mảng tối đen, tĩnh mịch. “Chỗ này… tối quá… không thể nhìn thấy gì hết… Nơi đây là đâu? Là địa ngục sao?” Lorelei cuối cùng cũng đã tỉnh táo được một chút. Cô mở mắt, nhìn thấy bốn phía xung quanh đều là một màu đen trầm trọng, trong lòng bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, cô vội đưa tay sờ soạng khắp xung quanh… Đột nhiên, tay cô bỗng chạm vào cái gì đó… đó tựa hồ là một khuôn mặt… “Này… Là người sao?” Sự sợ hãi trong cô càng tăng thêm. Một thế giới xa lạ, một hoàn cảnh xa lạ, cũng không biết đó là ai… có khi, đó lại là một xác chết. Lorelei tiếp tục sờ soạng. Ánh sáng mờ ảo không biết từ đâu bắt đầu xuất hiện, khuôn mặt trước mắt Lorelei ngày càng rõ ràng. Đó là một người thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt. Lorelei buông tay ra, hai mắt trợn to. Cô nhìn chằm chằm người thanh niên trước mắt, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ! Là hắn, nhất định là hắn! Không sai được! Tuy rằng chỉ là một khuôn mặt mơ hồ, tuy rằng đã trải qua năm năm… Thế nhưng, chắc chắn không sai được… Lorelei sẽ không nhận lầm người, cô tuyệt đối sẽ không nhận lầm người vẫn luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô! “Là… là… ngươi sao?” Thanh âm Lorelei có chút run run, những giọt nước mắt chậm rãi tràn ra… Trong lòng cô pha lẫn đủ loại cảm xúc phức tạp, là vui mừng, là buồn khổ, hay lại là tuyệt vọng đau đớn… Đột nhiên, người thanh niên kia bỗng mở choàng mắt, trong ánh mắt hắn hiện lên một vòng màu đỏ. Ánh sáng đỏ đột nhiên xuất hiện làm cho nội tâm Lorelei cảm thấy rung động! Nhưng, ánh sáng đỏ rất nhanh liền biến mất… Người thanh niên mỉm cười, nói với Lorelei: “Không sai, chính là ta!” Là ngươi? Là ta! Ầm! Thế giới bóng tối đột nhiên vỡ vụn, ánh sáng chói mắt tràn khắp không gian xung quanh, làm Lorelei cảm thấy chói mắt. Cô vội vã nhắm chầm mắt lại. Tới khi cô mở mắt ra, cô phát hiện, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi… tất cả bỗng nhiên trở nên quen thuộc một cách lạ kỳ! Lúc này, Lorelei đang đứng giữa một sân cỏ lớn. Trên bầu trời những đám mây trắng lướt qua một cách nhẹ nhàng, từng tia nắng sớm còn đang đong đưa trên đó. Ánh nắng ấm áp buổi sáng vuốt ve thân thể Lorelei, làm cô cảm thấy vô cùng lười nhác. Lorelei quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đó là một gian nhà nhỏ. Mặc dù chỉ là một ngôi nhà cũ kỹ, nhưng lại làm cho nội tâm Lorelei cảm thấy rung động. Nơi này… vậy mà lại chính là quê hương của Lorelei, chính là nơi mà cô đã sinh ra và lớn lên – thị trấn Lavender! Hơn nữa, cảnh vật cùng cách bày trí xung quanh, vậy mà lại y hệt năm năm trước – chính là lúc cô bắt đầu cuộc hành trình của mình! Đối diện với cô, vẫn là người thanh niên đó. Người đó mặc một cái áo sơ mi xanh lá nhạt, vẫn là nụ cười quen thuộc trên môi, vẫn là gương mặt đẹp trai tỏa nắng, vẫn là ánh mắt làm say đắm lòng người. “Ta… ta đang nằm mơ sao?” Lorelei kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, tâm tình cô không thể nào bình tĩnh lại được. Người thanh niên đó chậm rãi bước đến bên Lorelei, hắn nhìn cô, rồi mỉm cười nói: “Em không hề mơ. Chúng ta đều đã quay lại, quay lại điểm khởi đầu…”