Pokemon: Legend of James
“A!!! Thấy bờ biển rồi!”
James đang ngồi trên người Starmie bỗng nhiên đứng phắt dậy, chăm chú nhìn ra xa. Hắn có thể loáng thoáng thấy được một vệt đen ở cuối đường chân trời.
Mấy ngày liên tục vừa đi vừa nghỉ đã dằn vặt James mệt muốn chết. Thảm nhất chính là chuyện ăn uống, may mà James còn mang theo mấy miếng thịt khô, nếu không hắn chỉ có thể ăn hải sản suốt rồi.
Nhưng mà kể cả hắn có ăn thịt khô thì việc ăn liên tục mấy ngày cũng làm cho quai hàm hắn muốn rụng rồi! Hiện tại, hắn vô cùng hi vọng có thể tìm được một chỗ thật thoải mái để tắm một trận, còn phải ăn một chầu thật linh đình.
----------------------------------
James vừa tới gần bờ biển, lập tức liền có hai người thủy thủ lái một chiếc thuyền nhỏ lại gần. Hai người thủy thủ dừng lại trước mặt James, họ cẩn thận quan sát hắn. Họ nhìn thấy James toàn thân rách rưới, sắc mặt lại còn tái nhợt (mấy ngày toàn ăn thịt khô). Một người thủy thủ mặc áo lam trong số hai người mới hỏi hắn: “Chào người khách phương xa, hoan nghênh ngươi đến với Đảo thứ ba Sevii! Xin cho phép chúng ta dẫn ngươi đến trung tâm Pokemon trên Đảo thứ ba.”
Sau đó, hai người thủy thủ bắt đầu điều tra lai lịch của James.
“Cảm ơn hai người, ta là James ở thành phố Saffron vùng Kanto. Mấy năm nay ta vẫn luôn du lịch ở Sinnoh. Gần nhất ta dự định trở về quê nhà ở vùng Kanto. Nhưng không ngờ trên đường gặp một chút sự cố ngoài ý muốn…”
“Du thuyền sao?” Một người thủy thủ dường như nhớ tới gì đó, đột nhiên la lên: “Chẳng lẽ là chiếc du thuyền mang mã số 4130! Nghe nói chiếc du thuyền này bị nổ tung khi đang trên đường quay về thành phố Vermilion vùng Kanto. Có hơn một nửa hành khách trên thuyền thiệt mạng. Chỉ có một số rất ít huấn luyện viên có thể quay về khu vực Sevii và thành phố Vermilion...”
“Đúng rồi, chính là chiếc du thuyền đó.” James gật đầu, hắn cũng không cần giấu chuyện này, dù sao chuyện này chỉ cần điều tra một chút lập tức sẽ biết được.
Hai gã thủy thủ nghe hắn nói như vậy liền trở nên cung kính. Bởi vì bọn họ nghe nói qua vụ nổ lần đó rất đáng sợ, hầu như ảnh hưởng đến cả một vùng hải vực rộng hơn cả một kilomet. Những ai có thể thoát khỏi vụ nổ đó mà sống sót trở về đều là những huấn luyện viên cao cấp có trình độ mạnh mẽ.
Hai người thủy thủ dẫn James đi tới trung tâm Pokemon trên đảo. Lúc này trung tâm Pokemon cũng không đông lắm, chỉ có vài con Pokemon đang được trị liệu. James nhanh chóng nhìn thấy y tá Joy đang đứng trước bàn phục vụ. Hắn liền vội vàng đăng ký một chỗ ở để hắn có thể nghỉ ngơi và hồi phục.
Joy cũng không có từ chối hắn. Việc cung cấp chỗ ở cho các huấn luyện viên Pokemon cũng là một trong những chức năng chính của trung tâm Pokemon. Chẳng qua khi cô liếc qua bộ dáng ăn mặc rách rưới cùng đen sì của James thì liền trợn tròn mắt…
------------------------------
“Ô ô ô ô... Tắm a!”
James đứng dưới vòi hoa sen, không nhịn được khóc ròng...
Đã gần một tháng rồi hắn chưa có tắm! Đối với một người thích sạch sẽ như hắn thì đó quả thật là một cực hình.
Thoải mái tắm rửa sạch sẽ xong, James mới mượn dùng hệ thống liên lạc của trung tâm Pokemo. Hắn dự định liên lạc với người phụ trách quản lý của gia đình tại vùng Sinnoh. Bởi vì trải qua nhiều trận đấu như vậy, James đã nhận ra một khuyết điểm rất lớn của chính hắn. Đó là sự thiếu thốn về Pokemon! Chính hắn ngoại trừ Carnivine cũng chỉ còn có Yanmega có thể tham gia chiến đấu. Đương nhiên, hiện tại lại thêm ra Starmie.
Tít...! Tít…!
Âm thanh chờ của điện thoại vang lên. Không lâu sau đó một dáng người quen thuộc lập tức xuất hiện trên màn hình máy liên lạc. Nói tới cũng lạ, thế giới này tuy rằng ỷ lại rất nhiều vào Pokemon nhưng mà khoa học kỹ thuật lại phát triển rất cao. Giống như kỹ thuật về không gian của Pokeball, đặt ở Trái đất quả thật là một chuyện khó tưởng tượng. Mà thiết bị liên lạc cũng vậy, ở Trái đất rất ít gặp, nhưng ở đây lại đâu đâu cũng có. [Thông cảm, ổng viết truyện hồi 2010 =.=]
“Cậu chủ…Cậu chủ, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi... Hu Hu Hu!”
Một người đàn ông bốn-năm mươi tuổi mặc đồ tây màu đen xuất hiện trên màn hình. Ông vừa nhìn thấy James đã lập tức khóc bù lu bù loa…
“Được rồi được rồi... ông Hopkins, sao lần nào ông nhìn thấy ta ông cũng khóc như vậy chứ...” James bực mình càu nhàu vài câu. Quả thật theo như trí nhớ của James, cứ hễ mỗi lần gặp mặt người quản gia này thì ông ta đều khóc hết cả buổi… Nhưng mà mặc dù có chút không thoải mái, nhưng James lại không kiềm được mà cảm động. Hopkins có thể xem như người thân của hắn, ông đã chăm sóc hắn từ khi hắn còn rất nhỏ. Có thể nói, Hopkins đối xử với James như đối với con trai ruột thịt của mình.
“Là ta quá vui mà thôi, cậu chủ James à! Được rồi, hiện tại cậu chủ đang ở đâu? Chừng nào cậu về thăm ông chủ? Ông chủ nhớ cậu lắm đó.” Ông Hopkins dụi dụi mắt, lau khô nước mắt, nhưng miệng vẫn không ngừng hỏi thăm James.
“Ta đã về gần tới Kanto, hiện tại đang ở các đảo Sevii. Ta cũng sắp về đến nhà rồi, ông không cần lo lắng đâu.” James bình tĩnh trả lời, từ từ đè lại những cảm xúc trong lòng. Mặc dù hắn đã hoàn toàn dung hợp những ký ức của James, nhưng nhiều lúc bản thân vẫn không làm chủ được những bản năng lúc trước.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Cậu chủ à, ngươi lại gặp khó khăn gì phải không?” Ông Hopkins là người hiểu rất rõ về James, ông biết chỉ khi nào James gặp khó khăn gì đó hắn mới gọi điện về mà thôi.
“A…đúng vậy. Bây giờ ông có thể liên lạc với dòng họ vùng Sinnoh không? Ta muốn lấy lại Mime Jr. cùng với Chimecho mà ta gửi ở chỗ đó.” James nhìn Hopkins, từ tốn nói ra.
Nói thật, Mime Jr. cùng Chimecho đều là những Pokemon có tiềm lực cao. Dạng tiến hóa của Mime Jr. là Mr. Mime, đó là một Pokemon hệ Siêu năng mạnh mẽ. Nếu như được huấn luyện đầy đủ, tuyệt đối có thể trở thành sức chiến đấu siêu cấp.
Mà Chimecho, dạng tiến hóa của Chingling, cũng là một Pokemon mạnh mẽ hệ Siêu năng. Ở kiếp trước, đa số người chơi đều xem Chimecho là một Pokemon phụ trợ, hay nói giỡn là y tá trong nhóm.
Đối với một người bức thiết tăng mạnh trình độ như James thì hắn làm sao có thể bỏ qua hai nguồn trợ lực mạnh mẽ như thế này.
Quản gia Hopkins hơi suy nghĩ một chút liền lập tức đồng ý: “Không có gì khó đâu cậu chủ. Bây giờ ta đang ở vùng Sinnoh. Ta đang đưa tiểu thư Jessebelle đi chơi ở vùng Sinnoh. Xin cậu chủ chờ một chút, ngay bây giờ ta sẽ liên hệ với người phụ trách ở Sinnoh. Nhưng mà nơi đây cách Sevii hơi xa, chuyển hai con Pokemon đến đó cũng phải mất nửa ngày. A, cậu chủ này, tiểu thư Jessebelle đang ở phòng kế bên, cậu chủ có muốn nói chuyện với tiểu thư một chút không?”
James vừa nghe thấy tên Jessebelle, trong đầu liền hiện lên hình ảnh một người con gái giống y như Jessie, ngay lập tức liền rùng mình! Đối với vị hôn thê này của hắn, James bây giờ cùng với James trước kia đều có chung một thái độ: ghét, còn có chút sợ hãi nữa…
“Không cần, không cần nói đâu.” James liền vội vàng lắc đầu. “Ông Hopkins này, ông chỉ cần gửi MimeJr cùng Chimecho qua đây là được rồi.”
“Được rồi cậu chủ, ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Hopkins cúp điện thoại, lập tức đi sắp xếp gửi Pokemon cho James.
James vẫn ngồi thừ trước màn hình máy liên lạc, lặng lẽ suy nghĩ.
Hắn đến thế giới Pokemon này đã sắp hai tháng rồi. Cũng đã đến lúc hắn phải suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của hắn với dòng họ. Hắn nên lợi dụng sức mạnh của dòng họ hay là chỉ cần quay về nhà? Còn phải giải quyết mối quan hệ giữa hắn và vị hôn thê Jessebelle. Đối với vị hôn thê này, hắn quả thật có chút đau đầu.
Ngay khi James đang chìm đắm trong trong những dòng suy nghĩ ngổn ngang, quả trứng Pokemon bị James để trên bàn phía sau, bắt đầu tỏa ra những tia sáng trắng.
Ánh sáng chói mắt cắt ngang dòng suy tư của James. Hắn đứng lên, bước nhanh tới trước quả trứng Pokemon đang tỏa sáng.
Hắn nhẹ nhàng nhấc lên tấm vải che. Quả trứng Pokemon bắt đầu biến hóa, cuối cùng, một con Pokemon xuất hiện trước mặt James...