Pokemon: Legend of James

Chương 33 : Sự xuất hiện của Thiên Vương hệ Băng Lorelei.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Carnivine thở hổn hển, ngừng công kích. Nó cùng James khẩn trương chờ lớp khói đen tan đi. Mặc dù đầu của James ngay kế bên nó, nhưng nó lại không dám có bất cứ hành động nào. Khói đen tan mất, thân thể đồ sộ của Charizard lần nữa hiện ra trước mắt James. James trợn to mắt, sợ hãi nhìn con Charizard trước mặt. Không bị thương chút nào! Nó vậy mà không bị thương chút nào hết! “Làm sao có thể? Chẳng lẽ con Charizard này đã đạt đến cấp độ ngang với các Pokemon huyền thoại!?” James sợ hãi. Charizard hoàn toàn không bị thương chút nào, nó vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm James. Chẳng qua, bây giờ trong mắt Charizard còn mang thêm lửa giận. Mặc dù sức mạnh của chiêu Bullet Seed vừa rồi cũng không mạnh, không thể gây ra chút vết thương nào cho nó, nhưng mà nó cũng phải chịu đau mà? Công kích với mật độ dày đặc như vậy, cho dù là Pokemon mạnh mẽ như Charizard cũng sẽ cảm thấy khó chịu. “Chariiizzzzzzz!” Charizard rống to. Hai cánh nó vỗ mạnh, khuấy lên vô số đốm lửa bay khắp xung quanh, những đốm lửa đó bắt đầu tụ tập trên người Charizard. Chỉ trong chốc lát, thân thể Charizard bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa màu đen nhanh chóng bọc khắp cơ thể nó. “Là chiêu Flare Blitz! Mau né đi!” James lớn tiếng ra lệnh cho Carnivine. Tại hoàn cảnh xung quanh toàn là dung nham như thế này, Charizard có thể sử dụng năng lượng của dung nham để bổ sung cho chiêu Flare Blitz, khiến cho năng lượng của chiêu thức vượt xa mức bình thường. Thậm chí ở chỗ rất xa cũng có thể cảm nhận được năng lượng nóng rực phả vào mặt bỏng rát. Charizard dang rộng cánh, toàn bộ cơ thể bốc cháy hừng hực lao nhanh về phía James. “Chính là loại tốc độ này! Chính là tốc độ khi nãy!” James chỉ kịp thấy cơ thể Charizard biến thành một tia sáng đen cuốn theo ngọn lửa nóng rừng rực càng ngày càng gần hắn. Charizard mang đến áp lực cực lớn. Đối với loại tốc độ khiến người khác phải tuyệt vọng này, Carnivine cũng không thể nào phản ứng kịp. Nguy trong thời khắc nguy cấp đó James bỗng nhiên đạp mạnh Carnivine. Carnivine vốn đang ôm lấy hắn ngay lập tức bị hắn đạp bay lên trên, còn James thì rất nhanh rớt xuống phía dưới. “Liều mạng!” Nhìn dòng dung nham càng ngày càng gần James đánh liều la lớn. Hắn hoàn toàn không hề quan tâm đến Carnivine càng ngày càng xa. Hắn cố gắng vặn vẹo trên không, cố gắng vươn mình đến gần mảnh đất nằm ở trung tâm dòng dung nham cuộn trào. “Nếu như rơi vào trong dung nham ta chắc chắn là phải chết rồi!” Rầm! Hai chân James chạm đất, hắn chỉ cảm thấy lực phản chấn truyền tới từ dưới chân khiến hai chân hắn tê rần. May mà bình thường hắn cũng đã quen với việc rơi xuông từ trên cao rồi, điều đó khiến cho hắn thu được khả năng biến thái thích nghi với việc rơi xuống từ trên cao xuống. Nếu như gặp người bình thường khác, chắc là đã sớm chết từ lâu rồi... Hắn ngẩng đầu lên. Ngay trước mắt hắn lúc này đây là một cọng lông chim vàng óng tỏa ra ánh sáng bảy màu đẹp đẽ! Cọng lông chim đó chỉ cách hắn chưa đầy hai mét! James cảm thấy mừng rỡ trong lòng. Hai chân hắn cố chạy về phía trước, dùng hết sức nhào qua… Hắn liều mạng bắt lấy cọng lông chim đó cũng là có nguyên nhân. Khi mà Mew biến mất nó đã từng nói, chỉ cần James lấy được báu vật đó nó sẽ xuất hiện. James cũng không biết “lấy được” trong câu nói của Mew có tính luôn việc trốn thoát khỏi con Charizard này hay không nữa. Nhưng mà nếu như không cần phải, vậy thì hắn cũng không cần phải liều mạng nữa, chỉ cần trực tiếp lấy đi cọng lông chim là được rồi. Sức mạnh của con Charizard này biến thái đến như vậy. Cho dù là các Thiên Vương cũng sợ là không thể khống chế được, chứ nói chi đến loại người chỉ dựa vào kiến thức kiếp trước như James. Hiện tại James chỉ còn cách đánh cược một lần rồi! Thắng – hắn bình an vô sự. Thua – vậy không cần nói nhiều rồi... Charizard vừa nhìn thấy James lao về cọng lông chim lập tức sợ hãi. Nó cũng không quay đầu lại mà lập tức phóng tới chỗ James, cuốn theo từng cơn gió nóng rát thổi tản ra xung quanh. Hai mắt Charizard đỏ bừng, nó đang vô cùng giận dữ. Hành động của nó khiến cho Infernape cùng Typhlosion sợ run lên. James chỉ kịp cảm thấy sức ép nóng rực từ sau lưng truyền đến đã cảm thấy toàn thân đau đớn. Hắn cắn chặt răng, bổ nhào về phía cọng lông chim… -------------------------- “Y tá Joy này, người đó sao rồi?” Trong trung tâm Pokemon, một người thanh niên mặc bộ đồ màu xanh đang hỏi y tá Joy. Joy vừa đi ra từ phòng cấp cứu, đi bên cạnh cô là một con Chansey màu hồng phấn. Joy cởi bỏ nón y tá, sau đó dùng khăn mặt do Chansey đưa lau đi mồ hôi trên trán, sau đó mới trả lời: “Sau khi được chiêu Soft Boiled và Heal Bell của Chansey trị liệu, tình trạng của người thanh niên đó đã ổn định rồi. May mà người đó được đưa tới đây kịp lúc. Nếu như để chậm thêm một lát, thì cho dù là Pokemon có khả năng trị liệu mạnh nhất trong truyền thuyết như Celebi cũng không thể trị được đâu.” Thanh niên kia cười khổ: “Chúng ta cũng không biết tại sao ngài Vayne lại gặp phải tình huống này. Hiện tại chúng ta đã thông báo cho đại nhân Lorelei đang điều tra ở Đảo thứ năm. Ta nghĩ đại nhân Lorelei sẽ đến đây rất nhanh.” “Yên tâm đi. Tuy rằng hắn bị thương rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ đã không còn nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà có một con Pokemon của Vayne, Abomasnow, vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Nếu như nó không được điều trị kỹ lưỡng thì sẽ để lại những di chứng về sau.” Joy bình tĩnh trả lời. “Nếu như vậy thì xin làm phiền cô rồi, y tá Joy.” Người thanh niên cung kính khom người trước Joy, giọng hắn đầy lo lắng. Joy gật đầu: “Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi đi ra ngoài đi.” Đây là Joy muốn đuổi người rồi. Nhưng thanh niên đó cũng không tức giận, hắn gật đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài. -------------------------------- Trên bến cảng Đảo thứ ba trong các đảo Sevii. Một chiếc thuyền vừa cập bến. Một người phụ nữ mang kính râm, tay cầm một cây dù che nắng khoan thai bước xuống từ thuyền. Vài người đứng phía dưới nhìn thấy người phụ nữ liền mừng rỡ, vội vàng chạy tới. Trong đó, một người thanh niên mặc đồ xanh cung kính nói: “Kính chào đại nhân Lorelei. Cuối cùng ngài cũng tới rồi.” Lorelei mặc một bộ đồ công sở màu đỏ rực, cùng với một mái tóc dài màu nâu. Cô đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm làm toát lên vẻ đẹp kiêu sa không gì sánh được. Cô ngẩng đầu nhìn người thanh niên, nhẹ gật đầu rồi mỉm cười nói: “Huh? Là Jimmy đó hả? Lần trước đi Vermilion ta còn gặp qua ngươi mà.” Jimmy nghe vậy liền thấy vô cùng hưng phấn: “Không ngờ đại nhân Lorelei còn nhớ đến ta. Thật là vinh hạnh cho ta quá.” Bình thường, những nhân viên cấp thấp của Liên minh như bọn họ muốn thấy được các Thiên Vương là điều hết sức khó khăn. Bây giờ Lorelei lại nói còn nhớ mặt hắn, tất nhiên sẽ làm cho hắn vô cùng hưng phấn. “Uhm, được rồi. Hiện giờ Vayne đang ở đâu?” Lorelei mỉm cười hỏi. “A... Ngài Vayne bị thương nặng, bây giờ hắn còn đang nằm điều trị tại trung tâm Pokemon.” Jimmy cung kính trả lời. Lúc nhắc đến tên Vayne, trong mắt hắn cũng không tự chủ toát ra vẻ nể phục. Lorelei vội vàng hỏi: “Tình trạng của hắn ra sao rồi?” “Ngài Vayne đã qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ phục hồi rất nhanh. Chẳng qua…” Jimmy có vẻ muốn nói lại không dám. “Chẳng qua cái gì?” Lorelei cau mày. “Pokeball của ngài Vayne chỉ còn lại có ba cái...” Jimmy trả lời với cái giọng nhỏ hết mức có thể. Lorelei im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thôi không sao, chỉ cần người không có chuyện gì là được.” Nhưng ngay sau đó, gương mặt Lorelei lại trở nên lạnh lùng vô cùng: “Ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc là ai, lại dám làm bị thương học trò của ta.”