Pokemon: Legend of James

Chương 30 : Người cuối cùng có được Gible.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Cái này là...” Barr đứng trên lưng Lapras, ánh mắt hắn đờ ra nhìn trái Pokeball trong tay. Trong lòng hắn đang cảm thấy quá khó tin, giống như vừa bước chân ra đường thì bị một cọc tiền đập vào mặt vậy… Hôm đó, sau vụ nổ lớn, Barr cưỡi Lapras của Vayne đi về phía các đảo Sevii. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, đang lúc lênh đênh trên biển thì một trái Pokeball lại trôi qua trước mặt hắn… Barr giơ trái Pokeball lên cao, tính xem xét tỉ mỉ con Pokemon trong Pokeball. Dưới ánh mặt trời, một con Pokemon màu xanh nhạt đang nhe răng về phía hắn, những cái răng sắc bén sáng lên dưới ánh nắng. Hắn nhận ra đó là một con Gible! Đúng vậy, Barr không hề nhìn lầm. Đó đúng là Gible! Con Pokemon mà Quán Quân cùng Thiên Vương đều muốn giành giật, hiện tại lại nằm ngay trên tay Barr! Barr hưng phấn nắm chặt lấy Pokeball, không kiềm được cười như điên. “Ha Ha Ha Ha Ha!!! Thật không ngờ! Thật không ngờ!” Tiếng cười vang khắp hải vực, truyền đi cực xa... --------------------------- James và hai con Pokemon Carnivine, Yanmega cùng nhau huấn luyện ròng rã một ngày đêm sau đó hắn mới ôm lấy quả trứng Pokemon kia, bắt đầu đi đến mảnh rừng mà Mew đã chỉ. Dọc theo đường đi đều là một số Pokemon thông thường như là Rattata, Pidgey hay Starly. James đối với những Pokemon này cũng không có chút hứng thú nào, dù sao điều kiện tư chất bẩm sinh của Pokemon cũng sẽ quyết định sau này nó sẽ phát triển được đến mức độ nào. Mặc dù trong số những Pokemon thông thường cũng sẽ xuất hiện những Pokemon rất mạnh, nhưng mà xác suất này thật sự quá nhỏ. Thu phục Pokemon lung tung không hề tốt chút nào cho việc phát triển trình độ của hắn. Vì vậy, hắn lại tiếp tục đi tiếp. Suốt dọc đường, James có ý muốn để cho Carnivine rèn luyện một chút. Chẳng qua khả năng của những Pokemon ở đây thật là quá yếu, Carnivine cũng không cần sử dụng tổ hợp chiêu thức bỉ ổi mà nó mới học được, chỉ cần trực tiếp sử dụng Vine Whip hoặc là Bullet Seed đều có thể đánh bại tụi Pokemon đó. Một đường vừa đi vừa nghỉ, sau nửa ngày James mới phát hiện được một cái cửa hang. Cái hang này cao chừng mười mét, rộng cỡ sáu mét. Bên trong hang tối đen như mực, chỉ le lói vài tia sáng mờ nhạt. James nhíu mày. Chỗ tối thui như vậy, làm sao thấy đường mà đi? James cắn răng, chầm chậm đi vào hang, cẩn thận dò từng bước. Cái hang núi này tương đối ẩm ướt, mỗi một bước đạp xuống đất đều làm cho nước tràn ngược ra. Chỉ là loại nước tràn ra này còn mang theo một sức nóng kỳ lạ. James chậm rãi tiến tới. Bởi vì hắn không có Pokemon hệ Lửa hay hệ Điện giúp đỡ nên hắn chỉ đành lần mò từ từ trong bóng tối. Trong lòng James đang rủa thầm: “Sau này ta nhất định phải thu phục một con Pokemon dùng để di chuyển mới được. Nếu không thì không thể nào chịu nổi mấy chỗ như thế này!” James đột nhiên phát hiện càng đi sâu vào thì trong hang lại càng sáng hơn. “Chẳng lẽ còn có lối ra khác?” James vui mừng, vội vã bước nhanh về phía trước. Ai biết được hắn càng chạy lại càng ngày càng thấy nóng. Càng tới gần, nhiệt độ ngày càng cao. Về sau thậm chí James đều bắt đầu chịu không nổi. “Chết tiệt. Nơi này xảy ra chuyện gì, sao lại càng ngày càng nóng thế này...” James vươn tay lau lấy đống mồ hôi dầm dề trên trán, không nhịn được buông lời chửi đổng. Trước mặt càng ngày càng sáng, James cố chịu đựng sức nóng phả vào mặt, bắt đầu lao nhanh về phía trước. Gần, gần lắm rồi… James nhanh chóng chạy tới chỗ phát ra ánh sáng. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn trừng to hai mắt! James đang đứng trên một mỏm đá lớn nhô ra ngoài, mà bên dưới mỏm đá này lại là một dòng sông nham thạch đang chảy cuồn cuộn. James trợn mắt kinh ngạc. Ai sẽ tin được ở trong một hang núi trên một hòn đảo nhỏ êm đềm lại có một chỗ chứa đầy nham thạch nóng chảy như thế này. James thầm than: “Chẳng trách vừa nãy càng vào trong càng nóng, hóa ra toàn bộ chỗ này đều là nham thạch nóng chảy. Nếu mà lỡ té xuống thì xong đời là cái chắc…” James nén sợ cúi người nhìn xuống dưới. Ở trung tâm của dòng nham thạch nóng chảy có ba con Pokemon đang nhàm chán ngồi ở đó. Vị trí của ba con Pokemon này vừa vặn tạo thành một hình tam giác. Đó là một con Infernape bốc lửa rừng rực cùng với ánh mắt sắc bén. Nó mở miệng ngáp, hình như đang rất buồn ngủ. Một con Typhlosion đang nhàn rỗi điếm lấy ngón tay của mình. Cuối cùng là một con Charizard có một vết thẹo lớn trên đầu. Hình như nó đang ngủ gật, cái đuôi rực cháy đang đong đưa theo từng nhịp thở của nó. Ba con Pokemon này đều là dạng tiến hóa cuối cùng của Pokemon khởi đầu hệ Lửa. Mà ở trung tâm hình tâm giác do ba con Pokemon tạo thành là một cọng lông chim tỏa ra ánh sáng chói mắt. Đúng vậy! Chính là lông chim! Cọng lông chim đó lặng lẽ trôi nổi ở chỗ trung tâm giữa ba con Pokemon, đồng thời nó cồn tỏa ra ánh cầu vồng vô cùng đẹp đẽ. “Cái này chính là báu vật mà Mew nói sao? Mà nó nói phải dựa vào tự mình để giành lấy, chắc chính là chỉ ba con Pokemon này rồi.” James cẩn thận quan sát ba con Pokemon đó. Ba con Pokemon này có màu da vô cùng đẹp đẽ, ngọn lửa trên người chúng có màu đỏ rực mang theo ánh sáng trắng dịu. Dựa theo trí nhớ của James, điều này cho thấy ba con Pokemon đều phát triển rất tốt. Nếu như vậy, khả năng của ba con Pokemon này sẽ không yếu chút nào! “Trực tiếp lao lên giống như Ash tuyệt đối không phải là việc làm sáng suốt. Hơn nữa mình cũng không có loại sức mạnh mạnh mẽ đó…” Suy nghĩ hồi lâu, James lấy ra Pokeball chứa Carnivine cùng Yanmega. “Đánh với Pokemon hệ Lửa, Carnivine và Yanmega đều bị khắc hệ. Coi bộ ta phải tính toán thật kỹ đã.” James thả Carnivine và Yanmega ra. Chúng nó vừa ra khỏi Pokeball đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Đặc biệt là đối với Carnivine, khắp cơ thể nó chỗ nào đều cảm thấy khó chịu, nó cảm thấy chỗ này quả thật chính là địa ngục trần gian, ngay cả hứng thú cắn lấy đầu James nó đều không có. James quay qua nói nhỏ vào tai chúng: “Các ngươi nghe đây, chút nữa phải làm như vầy... Sau đó như vầy, như vầy...” ----------------------- Trên biển rộng, một con Pokemon trắng muốt, trên đầu có sừng nhỏ, cõng lấy một người nhanh chóng bơi đi. Người nọ mặc một bộ đồ rách bươm, trên người tràn đầy vết thương. Hắn chậm rãi mở mắt ra, ráng dùng sức nhích người một chút, sau đó mới mở miệng hỏi con Pokemon trắng muốt dưới người: “Dewgong này, chúng ta đã đi bao lâu rồi?” Dewgong nghe thấy, lập tức phát ra âm thanh “Dew ~~Dewwgoo”. “Sao? Đã đi được hai ngày rồi sao? Không ngờ cũng đã sắp tới phạm vi các đảo Sevii. Nhưng mà…cơ thể của ta đã sắp chịu không nổi nữa rồi...” Người thanh niên cả người tràn đầy vết thương này chính người may mắn còn sống sau vụ nổ lớn trên du thuyền ngày hôm đó – Vayne. Ngày đó Glalie thiêu đốt sinh lực sử dụng Explosion, Vayne vốn đã sẵn sàng chờ chết. Không ngờ vào thời khắc nguy cấp, Abomasnow đột nhiên thoát khỏi Pokeball, che trước người Vayne. Nó dùng hết sức sử dụng Sheer Cold tạo ra một tấm chắn bằng băng to lớn trước mặt Vayne. Abomasnow định dùng tấm chắn đó để ngăn lại vụ nổ do Explosion tạo ra. Nhưng mà vụ nổ lần đó thật sự quá đáng sợ, lá chắn băng cũng chỉ có thể chặn lại chừng mười giây. Sau đó, năng lượng mạnh mẽ từ vụ nổ nhấn chìm Abomasnow cùng với Vayne. Abomasnow nhanh chóng bất tỉnh. Nhưng nhờ Abomasnow ngăn lại phần lớn năng lượng của vụ nổ mà Vayne may mắn còn sống sót. Nhưng mà năng lượng còn sót lại của vụ nổ cũng quá lớn, Vayne vẫn bị thương rất nặng. “Nhưng mà vậy cũng tốt. Khoảng cách gần như vậy, tên Flint đó căn bản không thể nào trốn thoát được... Cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.” Vayne mỉm cười rồi nhắm mắt lại…