Pokemon: Legend of James
Đêm khuya, sóng biển nhẹ nhàng vỗ về bờ cát.
Trong rừng cây, James đang cẩn thận nướng một con Swinub vàng óng. Con Swinub này là do James bắt được lúc đi tìm đồ ăn trong rừng. Lúc đó con Swinub này còn đang thơ thẩn ăn mấy cái nấm mọc trên đám lá khô, bây giờ nó lại sắp thành đồ ăn trong bụng James…
James ngửi lấy mùi thịt nướng thơm nức mũi, hắn không kiềm được chảy nước miếng…
Mà Carnivine cùng Mew ở bên cạnh hắn càng không chịu nổi. Chúng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy bao tử cồn cào, nước miếng chảy ròng ròng.
Carnivine nhìn chằm chằm thịt nướng hồi lâu, sau đó nó lại quay qua nhìn James, nó dùng hai cái tay mềm mại chỉ chỉ con Swinub vàng óng rồi lại chỉ chỉ chính mình, miệng nó còn bắt chước động tác cắn ăn.
“Không được. Còn chưa có chín mà, ngươi chờ thêm lát nữa đi!”
James không để ý đến Carnivine đang xin ăn, chậm rãi móc ra mấy cây thảo dược nhìn là lạ. Hắn dùng miệng chậm rãi nhai nát mấy cây thảo dược đó, sau đó đem mớ thảo dược đó thoa đều lên bề mặt thịt nướng. Thật may, hắn cũng không quên hết mấy cái kỹ năng nấu ăn nơi hoang dã học được ở kiếp trước, cho nên hôm nay mới có thể lấy ra sử dụng được.
Rốt cục, khối thịt nướng đang xoay tròn cũng chậm rãi dừng lại. Sau đó hắn ra hiệu thịt nướng có thể ăn được rồi.
“Ục Ục!”
James sờ sờ cái bụng của mình, hắn quả thật đói sắp chết rồi. Mặc kệ là báu vật gì, trước hết lo cho cái bụng trước đã. James nhanh tay kéo lấy một cái giò heo, hắn thỏa mãn nhìn lớp mỡ vàng bóng rỉ ra bên ngoài, há to miệng cắn một miếng to.
Mà Mew cũng nhanh lấy được một khối thịt nướng nhỏ. Nó bay qua một góc từ từ cắn ăn từng miếng nhỏ.
Nhưng mà Carnivine mới là đáng sợ nhất! Nó giống như chưa bao giờ được ăn thịt nướng vậy. Nó há miệng thật to, trực tiếp nuốt trọn nguyên phần Swinub còn lại. Nó nhai nhóp nhép một hồi liền phun ra, ngay lập tức một đống xương lớn liền xuất hiện ngay trước mặt nó...
James thấy Carnivine ăn, mặt liền đen lại: “Cái cách ăn này…thật là khoa trương mà!”
Nhanh chóng kết thúc một buổi tối ngon miệng, James thoải mái ngồi trên một chạc cây cao, duỗi thẳng hai chân. Sau nhiều ngày chiến đấu, lại còn thêm bị thương nặng, đã khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trải qua nhiều ngày như vậy, chỉ có lúc này đây James mới được thư thả một chút.
James đặt quả trứng Pokemon kế bên chân mình, sau đó lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
“Ngươi ngồi đây đi, Carnivine.”
Sau đó James xoay qua nói với Mew: “Mew này, chuyện về báu vật mà ngươi nói có thật không vậy?”
“Thật đó! Là báu vật đó nha ~~” Âm thanh tinh nghịch của Mew vang lên trong đầu James.
James có chút chờ mong, hắn vội hỏi Mew: “Là báu vật gì vậy? Ngươi đã thấy qua chưa?”
Mew gật đầu trả lời: “Đương nhiên là thấy rồi nha. Ha Ha... Vật đó là do ta đặt ở chỗ đó nha Ha Ha aaa…”
Mew vừa cười vừa nói. Sau khi ăn xong món thịt nướng cực ngon do James làm, Mew đã không còn cảnh giác đối với hắn, ngược lại nó còn hay đùa giỡn với James.
Mặt James đen lại. Sự phấn khích vừa mới lóe lên trong lòng bị đánh nát trong nháy mắt.
“Sẽ không phải là ngươi lừa ta chơi trốn tìm với ngươi đi nha...”
Tiếp xúc với Mew cũng được một khoảng thời gian, hắn đại khái cũng đã đoán được tính cách của Mew. Mew là một Pokemon khá tinh nghịch và thích đùa giỡn, tính tình của nó y hệt một đứa trẻ.
Mew cảm thấy James không tin nó, liền vội vàng chống chế:
“Dĩ nhiên không phải như vậy, vật đó đúng là một báu vật nha! Chỉ là ta không dùng được vật đó cho nên ta mới tính tặng nó cho ngươi mà thôi.”
“Vậy thì ngươi trực tiếp đưa cho ta là được rồi. Để cám ơn ngươi, ta có thể ở lại đây chơi với ngươi một thời gian.”
Mew vừa nghe James muốn ở lại chơi với nó, ánh mắt nó liền sáng rực lên, nhưng rất nhanh nó lại lắc đầu: “Ta thấy ngươi nên tự tay đi lấy báu vật đó vẫn tốt hơn. Loài người các ngươi chẳng phải vẫn hay nói chỉ có những thứ mà bản thân tự nỗ lực giành lấy mới là thứ của mình sao?”
James không ngờ Mew lại đột nhiên nói ra một câu thâm thúy như vậy, ngay lập tức hắn liền im lặng. Đúng vậy! Vì sao từ trước tới nay ta vẫn luôn đi giành lấy những thứ sức mạnh không thuộc về mình? Vì sao ta luôn không thể chăm chỉ tập luyện cho thật tốt?
Mew cảm giác hơi thất vọng, nó biết mình lại phải cô đơn một mình thêm một đoạn thời gian nữa. Nó dùng đuôi chỉ chỉ phía bên kia khu rừng.
“Nó ở tại phía đó của khu rừng, ngươi hãy tự mình tìm lấy sức mạnh đó đi. Sau khi ngươi tìm được, ta sẽ đến gặp ngươi.”
Nói xong Mew lắc lư cơ thể, liền lập tức biến mất dạng.
Thấy Mew đã đi, James chợt đứng dậy, nói với Carnivine: “Carnivine này, ngày mai chúng ta cũng nên bắt đầu huấn luyện rồi.”
Carnivine nghe huấn luyện viên của nó nói vậy liền ngẩn người. Nhưng ngay sau đó nó liền hài lòng gật đầu thật mạnh, rồi nhanh nhẹn nhảy lên cắn đầu James một phát…
“A... Đau quá a! Dừng tay... Không đúng, dừng miệng!” Tiếng la đau đớn của James vang khắp một góc rừng.
Lửa trại dần tắt.
Một đêm im ắng, James cùng các Pokemon của hắn chìm dần vào giấc ngủ say.
--------------------------------
“Carnivine, sử dụng chiêu Stockpile mới học được đi! Yanmega, cũng thử dùng Air Slash xem sao!”
Cơ thể Carnivine đột nhiên phồng to lên, nó bắt đầu nhanh chóng không ngừng hấp thu năng lượng từ mặt đất.
Mà hai cánh Yanmega lại bắt đầu sáng lên. Nó đồng thời vỗ hai cánh, hai lưỡi dao gió nhanh chóng bắn về phía Carnivine.
“Carnivine, Spit Up!”
Carnivine lập tức giống như bong bóng bị xì hơi, vô số năng lượng bị nó hấp thu vào cơ thể qua chiêu Stockpile nhanh chóng trào ra ngoài, tụ tập trước mặt nó. Ngay lập tức, Carnivine bắn ra một chùm năng lượng mạnh mẽ, nhắm vào hai lưỡi dao gió đang bắn tới.
Hai chiêu thức mạnh mẽ va chạm với nhau!
Kết quả lại làm cho James phải cau mày: “Sức mạnh của hai chiêu Spit Up cùng Swallow được quyết định bởi thời gian tích tụ năng lượng của Stockpile. Năng lượng hấp thu được càng nhiều thì sức mạnh của hai chiêu thức đó cũng sẽ càng lớn. Vừa rồi, Carnivine hấp thu năng lượng khoảng chừng mười lăm giây… vậy mà sức mạnh của Spit Up ngay cả chiêu Air Slash của Yanmega cũng không chống nổi...”
Hóa ra vừa nãy Air Slash đánh nát chùm năng lượng do Carnivine bắn ra, mà lại còn có thể tiếp tục mạnh mẽ bắn về trước.
“Được rồi! Trở về đi Yanmega, ngươi nghỉ một lát đi.” Ánh sáng đỏ lóe lên, Yanmega bị thu về trong Pokeball.
Nguyên một buổi sáng, James đều cùng hai con Pokemon của hắn rèn luyện chiêu thức. Yanmega ngoại trừ củng cố chiêu Air Slash mới học ra thì chủ yếu là làm đối thủ cho Carnivine. Nó liên tục sử dụng chiêu thức hồi lâu, đã sớm mệt ngất ngư.
James cau mày: “Chiêu Stockpile này đúng là một chiêu thức làm cho người ta vừa yêu vừa hận mà. Nếu như có thể hấp thụ năng lượng trong thời gian dài mà nói, quả thật có thể có được sức mạnh cực kỳ kinh khủng. Nhưng mà đối thủ cũng không phải thằng ngu… Ai sẽ để cho ngươi thảnh thơi hấp thu năng lượng chứ? Bình thường ai nhìn thấy đối thủ sử dụng Stockpile đều sẽ trước tiên mạnh mẽ tấn công chặn đứng lại ngay. Nếu như chỉ vì hấp thụ năng lượng mà làm cho Carnivine mất đi năng lực chiến đấu, ngược lại được không bù mất!”
Nhưng mà sau đó James lại chực nhớ đến một phương diện khác: “Vốn dĩ mức sinh lực của Carnivine đã cực lớn, nếu như phối hợp thêm các chiêu thức hồi phục sinh lực theo thời gian dài... Sử dụng Ingrain cùng Leech Seed để kéo dài thời gian hấp thụ năng lượng. Trước tiên sử dụng các chiêu thức hồi phục sinh lực, sau đó mới dùng Stockpile. Chờ đến khi hấp thụ năng lượng đến mức tối đa mới dùng Spit Up... Làm như vậy, có phải quá bỉ ổi hay không đây?”
“Đúng, cứ làm như vậy đi!” James nhanh chóng đã quyết định xong kế hoạch huấn luyện tiếp theo cho Carnivine.
“Như vậy, phương hướng huấn luyện tiếp theo của Carnivine chính là học các chiêu thức khôi phục sinh lực cùng tổ hợp chiêu Stockpile – Spit Up – Swallow. Phải luyện cho đến khi các chiêu thức này phối hợp nhuần nhuyễn với nhau mới được!”