Pokemon: Legend of James
Carnivine đang ôm một đống lớn trái cây trên tay, nó chậm chạp đi về phía James. Bỗng nhiên, nó chợt nhận ra James đã tỉnh lại. Nó vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vã ném đi đống trái cây trên tay, nhanh chóng chạy lại gần James.
“Axx... Ngươi mới là Carnivine?” James thấy Carnivine đang từ đằng xa chạy lại. Hắn vô cùng ngạc nhiên, lập tức quay đầu lại nhìn con Carnivine đang đứng bên cạnh mình.
“Vậy còn nó…”
Carnivine quăng mất đống trái cây nên tốc độ của nó nhanh hơn rất nhiều, thoáng cái đã chạy lại trước mặt James. Nó mặc kệ moi thứ, không chờ James nói xong, nó đã nhảy lên cắn lấy đầu của James.
“Chết tiệt... Ahhhh… Đau quá nha! Ngừng lại mau Carnivine! Đừng cắn nữa!”
James nhanh tay kéo Carnivine từ trên đầu hắn xuống. Đến lúc này hắn cũng đã rõ ràng con nào mới là Carnivine của hắn. Chỉ có con Carnivine của hắn mới thích cắn lấy cái đầu của hắn đến như vậy. Vì vậy con Carnivine bên cạnh này chắc chắn không phải là Pokemon của hắn, hèn gì nó không chịu vào trong Pokeball.
“Như vậy ngươi...”
James vẫn chưa nói hết đã nhìn thấy con Carnivine vốn đang đứng yên kế bên bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó, không gian xung quanh nó bắt đầu trở nên vặn vẹo. Từ từ, con Carnivine đó lại biến thành James...
“Axx...” Mặt James đen lại. “Sao tự nhiên nó lại biến thành ta rồi?”
Con Carnivine của James khó khăn lắm mới nỡ rời xa cái đầu của hắn, lại đột nhiên phát hiện có đến hai James xuất hiện trước mặt nó. Carnivine cảm thấy choáng váng, dựa vào chỉ số thông minh của nó tất nhiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra…
Chẳng qua nó cũng không cần suy nghĩ nhiều! Nó vô cùng mừng rỡ nhảy lên người tên James vừa xuất hiện. Nó há miệng chuẩn bị cắn lấy đầu tên James đó.
[Ha Ha Ha! Từ giờ mình có đến hai chỗ để cắn rồi!] – Carnivine.
Thế nhưng mà cảm giác thích thú khi cắn James cũng không xuất hiện như thường lệ. Mà Carnivine chỉ cảm thấy hàm răng đau đớn: “Carniii…Carnn~~”
Một màn chắn bằng năng lượng hiện lên trước người tên James mới đó, chặn lại cái miệng rộng của Carnivine.
Carnivine đưa tay vuốt ve gương mặt to lớn của nó, nó ngạc nhiên nhìn tên James mới đó, trong lòng vô cùng buồn bực…
“Đây là... Transform!” Rất nhanh James đã kịp phản ứng lại.
“Chỉ có thể có hai loài Pokemon biết được Transform mà thôi! Một loài là Ditto, loài còn lại là…Ahhh, người chính là —— Mew!”
“Ngươi là Mew!” James nói với giọng đầy nghi ngờ! Nhưng hắn có thể chắc chắn, loại biến thân mà không có chỉ sơ hở nào như thế này, thì chỉ có Mew có thể làm được.
Lúc này, Mew phát hiện bản thân đã bị lộ. Xung quanh người nó lần nữa tỏa ra ánh sáng chói mắt, rất nhanh, nó biến trở lại hình dáng con Pokemon màu hồng như ban đầu.
Đây là Mew! Là một con Mew thật sự!
James cảm thấy vô cùng kích động! Hắn không ngờ mình có thể gặp được Mew ở đây. Nhớ khi trước lúc chơi trò chơi Pokemon, Pokemon mà hắn thích nhất chính là Mew.
Nhưng rất nhanh, James liền khôi phục bình tĩnh. Trong lòng hắn rất biết rất rõ, những loài Pokemon chỉ được nhắc tới trong truyền thuyết này cơ bản là không thể nào bắt được đấy. Trừ phi hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào! James tuy rằng không phải người tốt gì cho lắm, nhưng hắn cũng không phải là một kẻ không có lương tâm, làm việc bất chấp.
Hắn vẫn vô cùng yêu thương các Pokemon của mình. Trước kia hắn tuy rằng không phải là một huấn luyện viên giỏi, nhưng mà hắn lại là một người nuôi dưỡng Pokemon giỏi, thậm chí trình độ của hắn còn cao hơn Brook! Sử dụng cả tấm lòng để đối xử với Pokemon, đại khái chính là nói dạng người như hắn vậy. Vì sự phát triển về sau của Pokemon được tốt hơn, hắn sẵn sàng đem Pokemon của mình tặng cho kẻ địch – một vị huấn luyện viên trưởng của Liên minh Pokemon. Vì để Pokemon của mình có thể phát triển tốt hơn, hắn sẵn sàng thả cho nó tự do.
Mà sau khi James bị Tiểu Thứ Lang nhập vào, mặc dù tính cách của hắn đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng những bản tính đó vẫn còn tồn tại trong hắn. Hơn nữa khi còn ở Trái Đất, Tiêu Thứ Lang cũng không phải là đại ca băng nhóm xã hội đen hay tội phạm giết người gì cả, hắn chỉ là một thằng sinh viên cà lơ phất phơ mà thôi. Hắn cơ bản vẫn còn có cái gọi là lương tâm. Cho nên khi đến thế giới này, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng Carnivine nhiều lần cắn đầu của hắn. Bởi vì đơn giản hắn cho rằng, đây là cách mà Carnivine thể hiện tình cảm của nó với hắn.
James dùng ánh mắt bình tình nhìn Mew, hắn chậm rãi hỏi nó: “Mew, ta tên là James. Có phải là ngươi đã cứu ta không?”
Mew dường như có thể cảm nhận được những suy nghĩ của James, nó vô cùng tự nhiên bay xung quanh James vài vòng, kéo theo phía sau một vệt ánh sáng rực rỡ, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu trả lời James.
“Ha Ha... Cám ơn ngươi nha!” James vừa cười vừa nói.
“Không cần...” Đúng lúc đó, James đột nhiên nghe được một tiếng nói rất nhỏ. Giọng nói đó nhỏ nhẹ và tinh nghịch như âm thanh của một đứa trẻ.
James mở to mắt: “Cái này... Ngươi đang nói chuyện với ta sao?” Hắn hết sức ngạc nhiên. Dù sao Pokemon có thể nói chuyện đã ít lại càng ít. Số lượng chắc chắn sẽ không quá nhiều. Nhưng mà hắn nghĩ kỹ lại liền cảm thấy cũng không có gì to tát, Mew là Pokemon đã không biết sống bao nhiêu năm tháng, nó có thể nói chuyện cũng có thể xem là chuyện hiển nhiên đi…
“Đúng vậy... Ngươi nghe được ta nói sao?” Âm thanh trẻ con ấy lại vang lên
Mew nhìn chăm chú James. Miệng nó không hề nhúc nhích, vậy mà James lại có thể nghe được âm thanh.
“Phải rồi! Đây là một khả năng đặc biệt của các Pokemon mạnh mẽ hệ Siêu năng – khả năng giao tiếp qua tinh thần. Mew là một Pokemon huyền thoại hệ Siêu năng, nó có khả năng này cũng không lạ gì.” James thầm nghĩ trong lòng.
“Được rồi. Mew này, ngươi có biết chỗ này là nơi nào không?” James suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục hỏi Mew.
Mew lơ lửng trước mặt James, dùng âm thanh tinh nghịch trả lời James: “Biết chứ! Nơi này là Đảo thứ mười trong các đảo Sevii.”
“Đảo thứ mười trong các đảo Sevii?” James thì thầm.
“Không đúng nha, không phải chỉ có bảy đảo trong khu vực Sevii sao? Cho dù còn có hai đảo không thể đi tới thì tổng cộng cũng chỉ có chín đảo. Từ khi nào lại có thêm Đảo thứ mười?!” James cố gắng nhớ lại cốt truyện của trò chơi Pokemon, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không nhớ được gì về hòn đảo thứ mười trong các đảo Sevii.
Chín đảo Sevii cũng chỉ từng xuất hiện trong các trò chơi Pokemon. Chúng chưa từng được nhắc đến trong anime, nhưng cũng không thể chỉ vì vậy mà cho rằng chúng không hề tồn tại. Dựa theo ký ức James, các đảo Sevii nằm ở vùng biển rộng phía nam Kanto. Nếu là như vậy, việc có thêm một hòn đảo thứ mười cũng không kỳ lạ chút nào.
“Ngươi có biết làm sao để quay lại chỗ của loài người không Mew?” James nhẹ giọng hỏi.
Mew vừa nghe lập tức gật đầu: “Ta biết a. Trước đây cũng đã từng có người đến đây. Ta nhớ là bọn họ đã rời khỏi theo hướng đó.” Mew vươn cái đuôi dài, chỉ về một hướng bên kia bờ biển.
“Trước đây cũng có người đã tới sao? Cũng đúng, không thể nào chỉ có mình ta có vầng sáng của nhân vật chính được…” James thầm nghĩ.
“Ha Ha. Cũng đã quá lâu rồi không có người nào đến đây. Ngươi có thể ở lại chơi với ta một khoảng thời gian được không?” Mew nhìn vị khách bất ngờ này, rồi nó hỏi James. Hình như Mew còn rất vui vẻ, nó cứ bay lượn vòng vòng quanh James.
James tất nhiên là đồng ý rồi!
Mew a! Đây chính là một cơ hội tốt, cơ hội để ta trở nên mạnh mẽ! James liên tục gật đầu.
“Thật tốt quá!
Mew bay quanh James một vòng, rồi mới dừng lại trước mặt hắn: “Nói cho ngươi biết một cái tin tức. Trên hòn đảo này có một báu vật đó nha...”
Hơi thở của James lập tức trở nên dồn dập.