Hám Đường

Chương 51 : Sát cơ trong Hồng Môn yến (4)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tam Hải trì, Dương Hựu trở lại chủ vị, bưng ly rượu lên, cười nói: "Chư vị ái khanh, mời!" Lúc này trái tim Vệ Huyền vốn đang nghẹn đến cổ họng rốt cuộc thả xuống. Nếu Dương Hựu biến mất không thể tìm thấy, thì đại sự sẽ hỏng. Y xoa xoa mồ hôi trên trán, khẽ nhấp một ngụm rượu. Dương Hựu cười ha hả, nói: "Vệ ái khanh mồ hôi đầy đầu, chắc là mặc nhiều đồ lắm?" Sắc mặt Vệ Huyền không thay đổi, cười ha ha, nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm." Lúc này, ca múa lại tiếp tục. Nguyên Mại nhướng mắt nhìn Trương Oánh Oánh, đôi mắt dường như muốn lồi ra ngoài. Lại xong một khúc múa, mấy người cung nữ lần lượt mang lên món chính cuối cùng là dê nướng nguyên con. Từng con dê nướng được bưng lên, người biết thưởng thức nếm một miếng, lập tức nhận ra món dê nướng này dùng bí pháp Đột Quyết để chế biến, loại bỏ mùi hôi, vào miệng trơn mềm, hương vị vô cùng ngon, bất giác trong lòng tán thưởng. Lúc này, vẫn chưa trông thấy Độc Cô Hoài Ân. Trong lòng Dương Hựu trầm ngâm, ắt là đến lúc rồi. Vệ Huyền lạnh lùng lướt qua mọi người. Ánh mắt y nhìn về phía bắc, lúc này ắt hẳn Nguyên Thành đã đến bên ngoài Huyền Vũ môn đi? Huyền Vũ môn. Khắp nơi trên tường thành cấm quân đều đã uống rượu say mèm. Gió thu vốn có phần lạnh, tuần tra trên tường thành đã là một chuyện khổ sai, vừa nghe được điện hạ ban rượu, ai cũng liều mạng uống. Thời gian không đến một nén hương, mọi người đều buồn ngủ. Độc Cô Năng trông thấy mọi người ngã xuống, nhanh chóng mang mấy tên tử đệ Độc Cô gia ra sức mở cửa thành. Do nguyên nhân địa lý bên ngoài Huyền Vũ môn, cửa thành bình thường không dễ dàng mở ra, cửa thành lại rất năng, không đủ 7-8 người rất khó mở được. Rốt cuộc, nhờ mọi người cố sức, cửa thành bị mở ra, phát ra tiếng vang nặng nề. Lúc này, Vi Tùng từ Đông cung chạy đến. Sau khi y nhận được tin tức, lập tức mang theo 500 binh sĩ tả vệ, chạy gấp một đường. Khi y nghe thấy cửa thành phát ra tiếng vang thật lớn, đã biết đại sự không ổn. Rất nhanh, Nguyên Thành mang theo 1500 người tử sĩ xông vào ủng thành, trong tay cầm đuốc, lộn xôn một đám. "Trật tự, không được loạn, giữ nguyên kế hoạch, chia người làm 2 nhóm, một nhóm theo ta, Nguyên Thành ngươi đi Tam Hải trì!" Độc Cô Năng nói xong, ra hiệu một người tử đệ Độc Cô gia dẫn đường cho Nguyên Thành. Độc Cô Năng dẫn tử sĩ xông ra ngoài. "Bắn!" Vi Tùng nhìn thấy địch nhân xông ra, y lạnh lùng hạ lên. 500 binh sĩ cấm quân đã sớm giương cung cài tên, nghe được mệnh lệnh của Vi Tùng, thả lỏng ngón tay, mưa tên bắn ra đầy trời. Phần lớn tử sĩ không có phòng bị gì, lập tức bị bắn ngã một đám. Trong lòng Độc Cô Năng kinh hãi, làm sao y cũng không nghĩ ra được ở chỗ này lại có cung nỗ thủ, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn. Y chỉ có thể dẫn binh sĩ trùng sát ra ngoài mới có hy vọng thắng lợi. Hoành đao trong tay y vung vẫy nhanh chóng, gạt rơi mấy mũi tên. "Bắn!" Vi Tùng lại hét lớn lần nữa. Y chia 500 binh sĩ làm 2 đội, từng đội xạ kích, một mực giữ vững nội thành môn. Y biết tuyệt không thể để bọn tử sĩ này giết vào trong, nếu chúng giết vào hoàng cung thì chính là đại nạn. Nhìn thấy tử sĩ rất nhiều, Vi Tùng lại sai phó tướng đến Đông cung triệu tập nhân mã, nhanh chóng đến trợ giúp. ....................................... Thỉnh thoảng Vệ Huyền lại ngẩng đầu nhìn về phía bắc. Rốt cuộc, khi y nhìn thấy một luồng khói đặc lượn lờ dâng lên ở phía bắc, khóe miệng của y khẽ mỉm cười. Y biết Nguyên Thành đã đắc thủ, giết vào Huyền Vũ môn! Chỉ cần đợi thêm thời gian một nén hương, đại thù sẽ báo vậy! Vệ Huyền nheo mắt. Lúc này hai tên hầu gái bên cạnh y bỗng trở nên căng thẳng, thân thể hơi cong, giống như báo săn chuẩn bị vồ mồi, bất cứ lúc nào cũng có thế phát ra một kích trí mạng. Ánh mắt lạnh lùng của Dương Hựu lướt qua 2 tên nữ nô. Từ vết chai thật dày trên tay 2 người này hắn đã nhìn ra bọn họ tuyệt không phải là nữ nô bình thường. Đầu Dương Hựu khẽ lắc, Lý Nhân Chính đứng dậy, đi ra ngoài. Một lát sau, ánh lửa xa xa càng mạnh, trong lòng Vệ Huyền mừng rỡ. Y không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Hựu, thấy ánh mắt Dương Hựu không nhìn tới phía bắc càng khiến Vệ Huyền thêm chắc chắn. Lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. "Đến rồi!" Trong lòng Vệ Huyền mừng rõ, y ho khan một tiếng, đang muốn lên tiếng thì Nguyên Mại bỗng nhảy lên một cái, nhào về phía Trương Oánh Oánh, vươn tay ôm nàng vào ngực, cười ha hả: "Ha ha, thành công, thành công! Mỹ nhân nhi, chờ ta sẽ chìu chuộng ngươi thật tốt!" Nãy giờ Nguyên Mại đã khổ sở đến hư người. Y nhìn Trương Oánh Oánh, Doãn Xuân Hoa xinh đẹp như thế nhẹ nhàng nhảy múa trước mắt, chính là nhìn được ăn không được, đã sớm phiền muộn đến hư người. Y càng sốt ruột hơn Vệ Huyền, nhìn chằm chằm phía bắc, khi y phát hiện khói đặc bốc lên ở phía bắc, lại càng nôn nóng không nhịn nổi. Ám hiệu động thủ của Vệ Huyền là liên tiếp ho khan 3 tiếng. Khi y nghe được Vệ Huyền ho khan, rốt cuộc trong lòng kìm nén không nổi, từ trên giường êm nhảy một cái, cười ha ha, phát tiết tâm tình trong lòng ra. Vệ Huyền nhíu mày, y vốn định muốn lên tiếng làm Dương Hựu lơ là, không ngờ Nguyên Mại hiểu sai ý, lại nhảy ra ngoài, làm hỏng đại sự của mình! Trong lòng y nhịn không được mắng to, "Thằng nhãi ranh không thể cùng mưu!" Nhưng đến nước này, đã không có chỗ quay lại. Vệ Huyền mạnh mẽ đứng dậy, xé bỏ quan phục, lấy từ trong ngực ra một cây chủy thủ, chỉ vào Dương Hựu: "Bắt lấy!" Hai tên nữ nô khẽ la một tiếng, song song nhào tới. Tình huống phát sinh cực nhanh, người nào cũng không ngờ được sau khi Vệ Huyền xé bỏ quan phục, lộ ra áo giáp lóe sáng, trong tay lại cầm một cây chủy thủ. Vi Tễ giật nảy mình, bất ngờ ngã ra sau. Lý Cương cũng giật mình trong lòng, y đứng dậy, lấy tay chỉ Vệ Huyền, quát: "Vệ Huyền, ngươi làm gì vậy?" Quần thần thấy cảnh này, lập tức loạn thành một bầy. Dương Hựu lạnh lùng nhìn tình hình, quát lớn: "Không được động, đứng tại chỗ, người vi phạm giết không tha!" Quần thần nghe Dương Hựu quát lớn, trong lòng hơi ổn định, đứng tại chỗ. Lúc này hai tên nữ nô đã bổ nhào đến gần, một trái một phải, muốn bắt giữ Dương Hựu. Dương Hựu hét lớn một tiếng, song quyền đánh ra. Từ lúc hắn đến thế giới này, ngày ngày khổ luyện. Vài ngày trước đó lại dùng bao cát buộc vào cánh tay để gia tăng lực lượng, song quyền đánh ra một cái, kình lực không nhỏ. "Bành bành" hai tiếng, hai tên nữ tử kia bị Dương Hựu đánh trúng, lập tức thân người bay về phía sau, ngã xuống đất, lăn vài vòng, đụng ngã bàn tiệc, cơm canh rượu thịt văng ra đầy đất. Vệ Huyền cười lạnh một tiếng, vung chủy thủ xông lên. Đừng nhìn y tuổi gần thất tuần, hành động hiện tại cũng không kém người trẻ tuổi. Hai tên nữ nô bị một quyền đánh lui, thống khổ đến khuôn mặt vặn vẹo. Hai người cắn răng, xoay người ngồi dậy, nhào tới lần nữa. Hai nàng cũng biết ám sát Dương Hựu là tội lớn thế nào, một khi ra tay thì không thể do dự. Lúc này, Tiểu Quế Tử bên cạnh vội vàng nhào tới. Y không biết võ công, chỉ có thể dùng 2 tay liều mạng ôm lấy một tên nữ nô. Nữ nô kia lấy khuỷu tay đánh lên lưng của y. Tiểu Quế Tử cắn răng, mặt đỏ lên, đánh chết cũng không buông. Thiếu một người, áp lực của Dương Hựu giảm nhiều. Nữ nô kia không có binh khí, chỉ có một đôi tay thịt, cũng không chiếm ưu thế về sức mạnh, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp nào đánh bại Dương Hựu. Dương Hựu thấy nàng không đủ lực lượng, cũng không khách khí, lập tức duỗi bàn tay ra, bắt lấy cánh tay nữ nô, hai tay dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nữ nô kia hét thảm, tay phải bị Dương Hựu bẻ gãy. Nhưng nữ nô này hung hãn không sợ chết, tay trái vung lên, mang theo tiếng gió đánh về phía cái trán Dương Hựu. Bàn tay Dương Hựu xoay liên hồi, hơi nghiêng người, thoát khỏi một quyền của nữ nô, trở tay lại bắt được bàn tay của nữ nô, hết sức bẻ một cái. Nữ nô kia lại hét thảm một tiếng, 2 tay đều bị bẻ gãy. Lúc này Vệ Huyền vọt tới, chủy thủ trong tay vung lên, đâm về phía Dương Hựu. Dương Hựu cười lạnh một tiếng, cũng không tránh né. Hắn nâng chân phải, đá một cước mạnh mẽ vào bụng Vệ Huyền. Vệ Huyền đạp đạp mấy bước, ngã xuống đất. Hai người Lý Cương, Thôi Bì Già nhảy lên, đè Vệ Huyền xuống. Dương Hựu xoay chuyển ánh mắt, nhanh chân bước tới trước, chụp lấy tóc tên nữ nô đang bị Tiểu Quế Tử ôm chặt, mạnh mẽ đấm một cái. Nữ nô kia bị đánh ngất xỉu, mềm nhũn ngã xuống. Lúc này Tiểu Quế Tử mới thoát ra, chỉ thấy miệng mũi đều đã chảy máu. Dương Hựu hừ lạnh một tiếng, nắm tên nữ nô kia lên, cánh tay dùng sức bẻ gãy toàn bộ tay chân của nàng. Quần thần ngạc nhiên, nghĩ không ra điện hạ lại có thân thủ như vậy! Mặc dù đúng là Đại Tùy dùng võ lập quốc, nhưng trên thực tế ngoại trừ Thái tổ Vũ Nguyên hoàng đế Dương Trung thì ngay cả tiên đế cũng không có ai chân chính ra trận chém giết. Bây giờ Dương Hựu lộ ra thân thủ khiến quần thần bất động. Tiểu Quế Tử ho khan, miệng chảy máu tươi. Dương Hựu xé một mảnh vạt áo đưa cho Tiểu Quế Tử, nói: "Không sao chứ?" Tiểu Quế Tử cảm kích nói: "Điện hạ, ta không sao!" Dương Hựu cười cười, nói: "Ngươi rất khá!" Dương Hựu nói xong, ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sát ý. Hắn bước tới hai bước, lạnh lùng nhìn Vệ Huyền. Vệ Huyền bình thản tự nhiên không sợ, y đã không còn gì để sợ hãi, người nhi tử cuối cùng đã chết, y đã không còn hy vọng, sống thì còn có hy vọng gì nữa? Y liều mạng giãy dụa, trong mắt tràn ngập cừu hận. "Thằng nhãi ranh, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!" Vệ Huyền kêu gào đau đớn. Quần thần nhìn nhau, không biết Vệ Huyền bị làm sao, không lẽ uống rượu đến choáng váng? Lúc này, Lý Nhân Chính dẫn theo mười mấy tên binh sĩ chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn, bàn tiệc đổ nhào, Vệ Huyền bị bắt, y vội vàng bước lên, nói: "Điện hạ, vi thần đến chậm, xin điện hạ thứ tội!" Dương Hựu cười nói: "Không sao!" Quần thần nghe Lý Nhân Chính nói, trong lòng càng sợ hãi. Xem ra không chỉ có Vệ Huyền có dự mưu, mà điện ha cũng có dự mưu, đây không phải là một màn Hồng Môn yến sao? Quần thần nhịn không được lau đi một vệt mồ hôi lạnh, Cố Lãm run run một hồi, như muốn tè ra quần. Lúc này Nguyên Mại cũng ngây người, y muốn di chuyển bước chân, thừa cơ hội đào tẩu. Dương Hựu đã để mắt tới, cười lạnh một tiếng, nói: "Người đâu, bắt Nguyên Mại lại!" Mấy tên binh sĩ cấm quân như lang như hổ tiến lên, Nguyên Mại còn muốn phản kháng, một tên cấm quân thúc mạnh khuỷu tay, Nguyên Mại đau đớn khom người xuống, một tên cấm quân khác chụp lấy tay hắn, kẹp ở sau lưng. Nguyên Mại vội kêu lên: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút!" Dương Hựu cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy hãy nhẹ một chút!" Tên cấm quân kia hơi siết mạnh một cái, Nguyên Mại lại hét thảm một tiếng, mồ hôi trên trán túa ra. Vũ Văn Phúc Cập mồ hôi đầm đìa, y vốn muốn liều một lần, không ngờ cuối cùng vẫn thất bại, lần này lại liên lụy đến gia tộc. Y run rẩy, sầm sập quỳ xuống, bò tới 2 bước, nói: "Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng a!" Lúc này lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, chỉ thấy Độc Cô Hoài Ân mặt xám như tro, bị Độc Cô Vũ Sư áp giải tới. Quần thần vừa nhìn thấy, nghĩ thầm bầu trời thành Đại Hưng này sắp phải thay đổi a!