Hám Đường
Đang giữa trưa.
Lửa lớn dưới tường thành huyện Lam Điền dần dần tắt. Thừa cơ hội này, Nghiêu Quân Tố phái người sửa chữa cửa thành bắc, dùng bao cát lấp kín.
Nơi cửa thành bắc chất đầy thi thể cháy khét, có thi thể của kẻ địch, của chiến mã, có xương bị thiêu cháy đen, một làn hơi hôi thối lảng vảng trong không trung khiến người ta muốn buồn nôn. Binh sĩ chinh chiến đã lâu đều nhịn không được muốn nôn mửa nói chi đến những người dân phu.
May mắn là trong thời gian này Sử Vạn Bảo cũng không đến tấn công, khiến Nghiêu Quân Tố có thời gian thong dong chỉnh đốn. Một lượng lớn dân phu cầm dụng cụ trong tay tu bổ tường thành, đồng thời bổ sung gỗ đá. Dầu nước đã dùng gần hết, sau này chỉ có thể dùng gỗ đá để thủ thành.
Lúc này Lý Tập Dự tiến lên nói: "Tướng quân, Sử Vạn Bảo đã đem binh sĩ ở các cửa khác rút về hết."
Nghiêu Quân Tố gật đầu nói: "Mặc dù như thế nhưng các cửa khác vẫn phải cẩn thận đề phòng." Trong lúc nói chuyện, tình hình thương vong cũng được thống kê lại, quân Tùy có 98 người bỏ mình lẫn trọng thương, 200 người bị thương nhẹ, chỉ cần băng bó tĩnh dương sẽ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Đối với tình hình thương vong Nghiêu Quân Tố vẫn tương đối hài lòng. Dù sao thế công của Sử Vạn Bão vẫn rất mạnh, nhất là lần dùng 1000 binh sĩ công kích, mấy chục tên địch leo lên tường thành, nếu không nhờ kịp thời sử dụng hỏa công cắt đứt hậu viện của quân địch, e là tường thành đã đổi chủ.
Lúc này Sử Vạn Bảo ngồi trên chiến mã, lòng đầy bất đắc dĩ. Vừa rồi tình hình thương vong đã được báo lên, trận chiến này vậy mà tổn thất gần 2000 người, ngoại trừ binh lính không tham gia công thành, người còn sót lại đều mang tổn thương trên người, trong đó 600 trọng thương mất sức chiến đấu, 400 người bị thương nhẹ.
Haizzz, gần 3000 người thương vong nhưng không đánh hạ được Lam Điền! Kết quả này khiến Sử Vạn Bảo cười khổ, trước lúc hắn xuất binh đã nhận quân lệnh, tự mình nói chỉ cần 5000 người trước giờ Ngọ sẽ đánh hạ Lam Điền. Thế nhưng thực tế trước mắt của hắn là sau khi thương vong hơn phân nửa, huyện Lam Điền vẫn sừng sững như cũ, vẫn y nguyên nằm trong tay quân Tùy.
Theo lửa lớn dưới tường thành huyện Lam Điền tắt đi, lửa giận trong lòng Sử Vạn Bảo lại càng dâng lên. Nhưng hắn cũng minh bạch, còn lại chút ít người như vầy đã không thể đánh Lam Điền. Hy vọng duy nhất là có viện binh.
Hắn không dám nghĩ đến Lý Tú Ninh đang chỉ huy 2 vạn đại quân, nhưng trong doanh Lý Thần Thông còn có 5000 người mà xưa giờ lại có giao hảo với Sử Vạn Bảo, có thể đánh cược một lần.
Đúng lúc này, một tên thân binh nói: "Khởi bẩm tướng quân, Phó Tổng quản đến rồi!"
Thần sắc Sử Vạn Bảo cứng lại, Lý Thần Thông lại đến? Hắn dẫn thân binh đi ra nghênh tiếp. Hiển nhiên Lý Thần Thông đã biết tình hình chiến đầu, y trông thấy phương xa khói lửa chưa tan, lại trông thấy Sử Vạn Bảo giống như gà trống bại trận, đôi mắt đỏ hồng trừng lên, liền biết hắn không cam lòng.
Lý Thần Thồng cũng không cam lòng, nhưng mặc kệ ra sao, Sử Vạn Bảo với y có quan hệ mật thiết, lại là huynh đệ cùng khởi binh với nhau, có thể nói có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh, y quyết không thể để người ngoài xem thường Sử Vạn Bảo, như vậy cũng đồng nghĩa là xem thường Lý Thần Thông y!
Phất phất tay, Lý Thần Thông chặn lại Sử Vạn Bảo đang muốn lên tiếng: "Ta đã minh bạch tình huống, ta chỉ muốn biết nếu lại có thêm 5000 người, ngươi có thể đánh hạ Lam Điền sao?"
Trong lòng Sử Vạn Bảo vui mừng, vậy là Lý Thần Thông đem hết sức ra tương trợ. Nếu có 5000 người, Sử Vạn Bảo cảm thấy mình có thể đánh hạ Lam Điền, không tính binh sĩ thụ thương, hiện tại hắn còn có 2000 quân đầy đủ sinh lực, tổng cộng sẽ có 7000 người, mà dầu nước trong huyện Lam Điền không chừng đã dùng hết, hy vọng vẫn rất lớn.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng gật đầu một cái nói: "Có ngài tương trợ, nhất định ca khúc khải hoàn!"
Lý Thần Thông thở phào một hơi trong lòng, y vốn lo trong lòng Sử Vạn Bảo không có quyết tâm kia. Mặc dù y tự tiện điều 5000 người viện trợ Sử Vạn Bảo nhưng chỉ cần đánh hạ Lam Điền, người khác có thể nói gì nữa? Nghĩ đến đây, Lý Thần Thông nói: "Ăn cơm trưa xong, lập tức công thành!"
......
Lúc này trong ngự thư phòng thành Đại Hưng.
Dương Hựu nhìn qua 4 người Nguyên Thượng Vũ, Vệ Hiếu Tiết, Vi Tùng, Ngô Khắc, chỉ tay vào địa đồ cười nói: "Lần này Lý Tú Ninh tiến đánh Lam Điền có binh lực khoảng 3 vạn. Binh mã huyện Lam Điền không nhiều nên cô quyết định xuất quân cứu viện."
Hai người Nguyên Thượng Vũ, Vệ Hiếu Tiết nhìn nhau, cúi đầu không lên tiếng. Khi được Dương Hựu triệu hoán, bọn hắn đã bẩm báo lại với Nguyên Mại, Vệ Huyền, mà chỉ thị của Nguyên Mại, Vệ Huyền là im lìm không lên tiếng, tuyệt đối không can thiệp để đề phòng rơi vào bẫy của Dương Hựu.
Vi Tùng chừng ba mươi mấy tuổi, xuất thân Vi gia Kinh Triệu, có điều chỉ là con vợ nhỏ, nhưng nhờ quan hệ với Vi Quyên, lại có dũng lực nên nhậm chức Dũng Tướng lang tướng, cùng chức quan với Nguyên Thượng Vũ, Vệ Hiếu Tiết. Còn Ngô Khắc xuất thân sơn dã, gần 40 tuổi, sắc mặt đen nhánh giống như một pho tượng sát thần, cũng là Dũng Tướng lang tướng.
Lúc này, nghe Dương Hựu nói, Ngô Khắc chỉ nhíu mày không nói gì, hắn là cái hũ nút. Vi Tùng trông thấy biểu lộ của mọi người, tằng hắng một cái nói: "Điện hạ, bây giờ quân coi giữ trong thành không còn nhiều, hầu như không thể điều xuất binh lực a!"
Dương Hựu cười nói: "Không tệ, cho nên cô quyết định điều binh mã Đông cung!" Bây giờ phần lớn cấm quân thành Đại Hưng theo Dương Quảng ở Giang Đô, thủ vệ hoàng thành phần lớn dựa vào Đông cung lục suất, nếu như điều đi thủ vệ Đông cung thì hoàng thành cơ hồ trống rỗng.
Nguyên Thượng Vũ, Vệ Hiếu Tiết trầm mặc như trước, Ngô Khắc lại khẽ động bờ môi như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại im lặng. Vi Tùng vội vàng nói: "Điện hạ, Đông cung lục suất không đến 8000 người sao là đối thủ của Lý Tú Ninh khoảng 3 vạn người? Huống chi nếu điều đi toàn bộ 8000 người, thủ vệ hoàng thành trống rỗng, nếu như..."
Lời Vi Tùng chưa dứt nhưng những người khác cũng minh bạch ý tứ của hắn, nhưng Dương Hựu lại cười nói: "Ngô Khắc, ngươi chỉ huy 2000 nhân mã thủ vệ các nơi trong cung, nếu có một đội nhân mã nào khác được điều động mà không có thủ dụ của cô, còn ngông cuồng xông loạn, có thể trảm!"
Trên khuôn mặt đen của Ngô Khắc không nhìn ra sắc thái, hắn ôm quyền, ồm ồm nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Dương Hựu lại cười nói: "Còn 3 vị tướng quân còn lại, cô cho các ngươi nửa ngày chỉnh đốn binh mã, lau chùi khí giới, ngày mai xuất binh!"
Nguyên Thượng Vũ, Vệ Hiếu Tiết nhìn nhau, chắp tay xin vâng.
Sau khi bọn người lui xuống, Dương Hựu cười lạnh một tiếng rảo bước trong thư phòng. Hôm qua sau khi Độc Cô Vũ Sư đến, Dương Hựu giao một nhiệm vụ cho y, bây giờ hắn đang đợi tin của Độc Cô Vũ Sư. Đúng lúc này, âm thanh của Tiểu Quế Tử vang lên ngoài cửa: "Điện hạ, huyện Lam Điền cấp báo!"
Trái tim Dương Hựu nẩy lên mãnh liệt, hắn hít một hơi thật sâu nói: "Vào đây!"
Thư do Lý Tập Dự viết, trong đó miêu tả kỹ càng từng cái tình huống tác chiến. Xem xong thư, trong lòng Dương Hựu bình tĩnh lại. Trận chiến mở màn ở Lam Điền, quân Tùy bỏ ra cái giá cực nhỏ đánh bại nhóm quân địch đầu tiên tấn công. Mặc dù trong thư nói rõ Lý Thần Thông đã phái viện quân muốn tiến đánh lần nữa nhưng điều này lại nằm trong dự liệu của Dương Hựu. Lý Tú Ninh hưng binh mà đến, đối với tình thế bắt buộc ở huyện Lam Điền nhất định sẽ không vì tổn thất một trận chiến buổi sáng quá lớn mà lui binh.
Mà ngày mai Dương Hựu sẽ xuất binh, chỉ cần Nghiêu Quân Tố giữ vững hôm nay hắn có lòng tin sẽ đánh bại Lý Tú Ninh. Lúc này Dương Hựu có chút cảm tạ Lý Thần Thông cùng Sử Vạn Bảo vì bọn hắn do dự bỏ qua thời cơ tốt nhất ở ngày đầu tiên, để cho Dương Hựu có thời gian triệu tập binh mã.
Tiểu Quế Tử người nhỏ mà ranh mãnh, trông thấy Dương Hựu lộ ra vẻ vui mừng, hắn thận trọng nói: "Chúc mừng điện hạ, Lam Điền đại thắng!"
Dương Hựu nheo mắt, nhìn qua Tiểu Quế Tử một lần, đang muốn nói thì ngoài cửa vang lên âm thanh của hoạn quan: "Điện hạ, Độc Cô Vũ Sư cầ kiến."
"Mời hắn vào!" Dương Hựu nói, quay người ngồi lên giường nệm. Một lát sau, Độc Cô Vũ Sư bước vào, cầm mấy cái giấy vàng đưa cho Tiểu Quế Tử. Tiểu Quế Tử tiếp nhập, lại đưa cho Dương Hựu. Dương Hựu cầm lấy giấy vàng mở ra xem, không khỏi cười nói: "Độc Cô ái khanh làm tốt lắm!"
Trên giấy vàng có vẽ mấy bức họa, dù nét bút đơn giản nhưng vẽ rõ ràng động tác của nhân vật. Tờ giấy thứ nhất vẽ một thanh niên nam tử đang ôm một nữ tử, cùng nhau ăn uống thả cửa.
Tờ thứ hai là cảnh nữ tử kia vẻ mặt thẹn thùng đang đút cho người thanh niên ăn. Đôi bàn tay to của người thanh niên kia đang vuốt lung tung trên người nữ tử. Tờ thứ ba lại càng khó coi, trong bức vẽ hai người đã lăn lên giường, thanh niên nam tử đang ra sức xé rách y phục nữ tử, dáng vẻ không dằn nổi.
Trên mỗi trang giấy đều có ghi chú rõ thời gian, ngoài ra còn ghi chép lời trò chuyện của thanh niên nam tử cùng với nữ tử.
Dương Hựu đứng dậy nói: "Chuyện này khiến ái khanh vất vả, đợi qua mấy ngày này cô sẽ luận công ban thưởng!"
Độc Cô Vũ Sư vội nói: "Đa tạ điện hạ ban thưởng, thần không dám kể công."
Dương Hựu vỗ vỗ bả vai Độc Cô Vũ Sư, nói: "Chuyện những hài đồng kia để chậm vài ngày, đợi cô xong mấy ngày bận bịu này rồi lại nói!"
Độc Cô Vũ Sư sửng sờ, nói: "Dạ!"
Dương Hựu ngồi lại giường nệm, nói: "Vậy ngươi lui xuống đi, nhớ kỹ Lý Tú Ninh có gì biến hóa phải lập tức báo cho cô!"
Độc Cô Vũ Sư đáp ứng, đi ra cửa chợt khựng lại một chút, bước chân chậm lại. Dương Hựu nhìn thấy, gọi Độc Cô Vũ Sư lại, nói: "Độc Cô ái khanh, còn có chuyện gì muốn nói sao?"
Trong lòng Độc Cô Vũ Sử thở dài, thu chân quay lại trong phòng, im lặng hồi lâu, y quỳ xuống đất nói: "Thần có việc giấu diếm, xin điện hạ thứ tội!"
Dương Hựu ngẩng đầu, buông tấu chương cầm trong tay xuống, cười tủm tỉm nhìn Độc Cô Vũ Sư, nói: "Ngươi giấu diếm chuyện gì? Đứng dậy nói đi!"
Độc Cô Vũ Sư lắc đầu, nói: "Thần không dám!"
Dương Hựu đứng dậy, tiến đến mấy bước đỡ Độc Cô Vũ Sư dậy, nói: "Độc Cô ái khanh, ngươi cho rằng cô là người như thế nào?"
Miệng Độc Cô Vũ Sư kéo căng, dáng vẻ rất khẩn trương, y do dự một lát, nói: "Thần cho rằng điện hạ định mưu rồi mới hành động, đối đãi với bách tính khoan hậu, là một minh quân."
Dương Hựu cười cười, chắp tay nhìn cây cối ngoài cửa sổ nói: "Độc Cô ái khanh, ở đây cô hứa, chỉ cần trung thành làm việc cho cô, nếu hắn không phạm phải tội lớn phản quốc thì cô quyết không phụ hắn!" Dương Hựu nói xong bỗng quay người, nhìn Độc Cô Vũ Sư, nói: "Cho dù là gia tộc của hắn cũng chỉ truy cứu đầu sỏ gây tội, sẽ không liên lụy người khác."
Giờ phút này, trong lòng Dương Hựu đã ngầm đoán được Độc Cô Vũ Sư đang muốn nói chuyện Độc Cô Hoài Ân đóng cửa nhà buôn gạo.
Quả nhiên, lời Độc Cô Vũ Sư giống như ý nghĩ Dương Hựu. Nghe Độc Cô Vũ Sư nói xong, Dương Hựu cau mày nói: "Nghĩ không ra bọn hắn lại liên hợp đối phó cô."
Độc Cô Vũ Sư nói: "Vi thần cho rằng, quý tộc Quan Lũng thực là mầm tai họa đuôi to khó vẫy."
Dương Hựu cười ha ha một tiếng, hắn cảm thấy Độc Cô Vũ Sư rất thú vị. Nói ra lời này đã chứng minh trong lòng Độc Cô Vũ Sư không có tư tâm, dù sao Độc Cô gia cũng là một thành viên quý tộc Quan Lũng. Tuy nhiên Dương Hựu biết mặc dù quý tộc Quan Lũng có khuyết điểm nhưng Dương Hựu cũng không tính diệt bọn họ, thứ nhất tạm thời hắn cũng không có thực lực này, thứ hai hắn cần quý tộc Quan Lũng ủng hộ mới có khả năng đặt chân ở thành Đại Hưng.
Nghĩ đến đây, Dương Hựu cười nói: "Ái khanh quá lo lắng, nhìn chung từ thời Nam Bắc triều đến nay mặc dù thế gia môn phiệt nắm quyền lợi cực lớn, nhưng trong môn phiệt lại không ít người tài ba, chỉ cần sử dụng thỏa đáng thì chính là anh tài của xã tắc. Cách nói của ái khanh hơi cực đoan."
Trong mắt Độc Cô Vũ Sư lóe lên nét cười, nhưng che giấu đi rất nhanh. Không thể nghi ngờ lời nói của Dương Hựu khiến hắn nhẹ nhõm cho dù cửu thúc có dị tâm nhưng chỉ cần mình có thể lọt mắt xanh của điện hạ thì tương lai vẫn là đệ nhất thế gia của Đại Tùy!