Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường
Thấy phi tiêu bay thẳng đến cổ mình, Vương Dã biến sắc.
Lúc này A Cát đang đánh nhau chết sống với yêu tăng kia, căn bản không rảnh quan tâm đến chính mình.
Bạch Lộ Hạm không có kiếm trong tay, tự vệ càng phí sức, lấy đâu ra khả năng bảo vệ cho mình.
Chẳng lẽ tự mình phải ra tay?
Hưu!
Ngay lúc Vương Dã suy nghĩ lung tung, một âm thanh bén nhọn xé gió mà đến.
Một cục đá từ đâu bay tới đâm trúng phi tiêu!
Đinh!
Âm thanh nhẹ nhàng vàng lên, ám khí bị đánh lệch quỹ tích, lướt đến bên cạnh Vương Dã.
Thấy cảnh này, Vương Dã khẽ giật mình.
Hắn vội vàng quay đầu đã thấy Bạch Lộ Hạm đang nửa ngồi trên mặt đất nhìn xem chính mình.
Bên cạnh nàng có một khối gạch đá vỡ vụn.
Hiển nhiên Bạch Lộ Hạm vừa rồi tại nguy hiểm trước mắt đánh văng phi tiêu cứu mình!
"Tiểu nha đầu ngốc, tốt!"
Vương Dã mở miệng khen: "Không ngờ ngươi không chỉ chơi kiếm, còn biết ném ám khí, ta có chút khinh thường ngươi!"
"Ngậm miệng đi lão tham tài!"
Bạch Lộ Hạm khẽ gắt: "Đến giờ còn rảnh rỗi khua môi múa mép, hiện tại không lo chạy, ngươi đứng sựng tại chỗ để chờ chết sao?"
Nói xong, nàng kéo lấy Lý Hoài Không bỏ chạy.
? ? ?
Thấy cảnh này, Vương Dã như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Trong khoảnh khắc rối loạn này mà con bé còn có tâm tư mang theo cái thằng vướng víu này!
Quan trọng hơn, tình huống trước mắt không phải nên cứu mình trước hay sao?
"Ha ha, ngươi được lắm nha đầu ngốc!"
Vương Dã trừng mắt, giọng như lừa hí phẫn nộ: "Ngươi cứu hắn, còn ta thì sao! ?"
"Vì hắn bị bất tỉnh nên ta phải mang theo, tay chân ngươi lành lặn thì tự lo mà chạy đi!"
Quẳng xuống một câu, Bạch Lộ Hạm vác lấy Lý Hoài Không lao nhanh.
Ta mẹ nó!
Vương Dã cảm thấy vô lực.
Cảm tình trước giờ, lão tử còn không bằng Lý Hoài Không cháu trai này?
Hắn bối rối đứng dậy, theo sau Bạch Lộ Hạm chạy như điên ra ngoài!
"Hai con chuột nhắt cũng muốn thoát khỏi tay ta?"
Nhìn hai người bỏ chạy, trong mắt nam tử lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "Rất tốt, ta trước hết sẽ chơi đùa với các ngươi, sau đó giết sau cũng không muộn!"
Nói xong, gã hơi động mũi chân, cuốn lên một cỗ kình phong đuổi theo Vương Dã.
Vương Dã đang chạy cật lực, mặc dù không sử dụng khinh công lẫn nội lực, nhưng tốc độ của hắn vẫn không chậm, chỉ trong thoáng chốc liền đuổi kịp Bạch Lộ Hạm.
"Lão tham tài ngươi làm sao chạy ở sau lưng ta rồi?"
Bạch Lộ Hạm rốt cuộc là mang theo võ công, mặc dù gánh Lý Hoài Không vẫn còn thừa hơi nói chuyện với Vương Dã.
"Ta nhổ vào" !
Vương Dã thở hổn hển: "Chỉ cho phép ngươi chạy. . . Không cho. . . Ta đuổi theo?"
"Ta đã biết. . . Tiểu ny tử người là nghĩ. . . Biến lão tử thành mồi nhử. . . Sau đó đào mệnh một mình!"
"Quả nhiên chuyện xưa không sai. . . Thanh xà trúc nhi khẩu, hoàng phong vĩ hậu . . . Hừ, cả hai đều không độc bằng. . . Độc nhất là lòng dạ đàn bà. . ." (1)
"Đáng thương ta cả đời tích đức làm việc thiện. . . Ai có thể nghĩ đến. . . Gặp được bạch nhãn lang nhà ngươi. . ."
Vương Dã một bên thở hổn hển, một bên nói.
"Im đi!"
Bạch Lộ Hạm không kiên nhẫn nói: "Đừng nói chuyện, tiết kiệm một hơi sẽ không ngã chết lão phế vật ngươi!"
"Uổng cho ngươi thân thể khỏe mạnh còn không sánh bằng nữ tử như ta!"
"Ha ha, nhỏ. . ."
Nghe Bạch Lộ Hạm nói xong, Vương Dã mở miệng phản bác.
Nhưng không đợi hắn nói hết câu, sau lưng đã truyền đến giọng nói: "Mệt mỏi liền dừng lại, sắp tới còn có giấc ngủ ngàn thu đang chờ ngươi đấy!"
! ! !
Vương Dã chấn động mạnh.
Hắn đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy La Sát Môn người kia đang ở sau lưng mình.
Gã cầm một thanh sắc bén đoản đao chém mạnh xuống đầu Vương Dã !
"Ta mẹ nó!"
Vương Dã hoảng hốt thét lên.
Ngay lập tức thân thể hắn đột ngột ngã xuống.
Keng!
Tiếp sau đó, một đao vừa nãy lại rơi vào ở giữa hai chân Vương Dã.
Thấy cảnh này, hai mắt nam tử toát lên vẻ hung lệ.
Một đao vô cùng lăng lệ của mình vây mà để thằng phế vật khúm núm này né được?
"Móa nó chứ!"
Trong lúc nam tử nháy mắt kinh ngạc, Vương Dã kêu thảm: "Kém chút nữa đã trở thành thái giám!"
"Ồn ào!"
Nam tử lạnh giọng, đồng thời đoản đao trong tay chuyển hướng, đột nhiên từ bên trên chọc xuống!
Vương Dã luống cuống tay chân lùi lại phía sau, tránh thoát khỏi chiêu này trong gang tấc.
Hành động mặc dù cực kì buồn cười, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Mỗi một động tác nhìn thoáng qua tưởng như vô tình tránh được, căn bản không giống cố ý.
A?
Nhìn thấy Vương Dã chật vật né tiếp một lần nữa, La Sát Môn nam tử lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Cái thằng phế vật cùi bắp trước mặt vậy mà liên tục tránh được thế công của mình tận hai lần?
Không đợi nam tử kinh ngạc xong, Vương Dã không chút do dự, trở mình bò dậy từ dưới đất, bỏ chạy thục mạng cực kì thảm hại.
"Cẩu vật, ta hôm nay tất lấy mạng chó của ngươi!"
Thấy vậy gã giận dữ hét lên.
Ngay sau đó, hắn sờ hông một lần nữa, cổ tay phóng mạnh về phía trước.
Hưu!
Âm thanh xé gió vang lên, lại một thanh chủy thủ nữa giống lúc trước lao tới hậu tâm Vương Dã.
Ám khí vừa ra, hai tai Vương Dã khẽ giật giật, hắn đang nhờ âm thanh để xác định hướng bay của chủy thủ.
Hắn theo bản năng nhìn Bạch Lộ Hạm, cô nàng lúc này vác theo Lý Hoài Không một đường phi nhanh, căn bản không thèm ngó ngàng phía sau.
Hẳn là, mình không thể không ra tay. . .
Keng!
Trong lúc Vương Dã âm thầm suy tư, âm thanh vỡ vụn vang lên.
Một luồng hàn mang xẹt đến chặt chủy thủ đứt thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó, một người áo đen ngăn tại sau lưng Vương Dã.
"Thiết Kim Đoạn Ngọc?"
Hai mắt nam tử nhíu lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai! ?"
Đáp lại, người áo đen chỉ là lắc đầu.
Thân hình hắn hơi động phóng thẳng đến trước mặt nam tử.
Trong nháy mắt, một tia sáng màu bạc xuất hiện trong tay người áo đen bay thẳng đến cổ La Sát Môn nam tử.
"Đã ngươi muốn nhúng tay, ta liền giết luôn cả ngươi!"
Nam tử không dám khinh thường.
Hắn lấy đoản đao thủ trước ngực, chuẩn bị đối phó thế công của đối phương.
Hưu!
Tuy nhiên, tốc độ của người áo đen càng nhanh hơn.
Trong chốc lát, tia sáng đã hóa thành một luồng hàn mang, mạnh mẽ hướng thẳng đến đoản đao trong tay nam tử.
(1) Ý chỉ lòng dạ đàn bà là độc ác nhất:
Thanh trúc xà nhi khẩu,
Hoàng phong vĩ thượng châm.
Lương ban giai khả độc,
Tối độc phụ nhân tâm!