[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
Đường trong đại viện rất rộng, mỗi phòng cách nhau từng đoạn từng đoạn bằng phẳng ngay mặt đường. Các phòng này đều được xây theo kiểu nhà độc lập hai tầng nho nhỏ, hình thức bên ngoài giống nhau như đúc, phong cách cổ xưa mà thanh lịch, nhìn không ra có vẻ gì phú quý cả. Có điều chính bởi vì như thế cho nên cả khu vực này có một vẻ trang trọng và nghiêm túc đến bất thường.
Nhà của Mông Thông ở số ba mươi chín, trong viện cho hai cây Đinh Hương, thân lớn chừng bằng cái bát ăn cơm, dáng vẻ khá chỉnh tề và sum xuê khiến cho người ta có một cảm giác rất lịch sự và tao nhã.
- Nếm thử một chút đi. Đây là trà tự nhiên loại Minh Tiền ở Vũ Di sơn chính tông đấy.
Đường Diệc Huyên bưng ra một ly trà nóng hôi hổi.
- Người khác mới mang tới. Tôi cho rằng cậu sẽ thích.
“Ta sẽ thích sao?” Trần Thái Trung thầm cười lạnh. Hắn kỳ thực chẳng hề chú ý gì tới trà lá gì cả. Chẳng qua là cũng đã từng nếm qua hương vị đồ ăn tươi khi đi qua mấy nơi có tiếng ở Vũ Di sơn. Nhưng đó đều đã là chuyện từ rất nhiều, rất nhiều năm về trước rồi.
- Hôm nay đến tìm cậu là có việc cần thương lượng.
Đường Diệc Huyên bắt đầu nói chuyện. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc không có chút biểu tình gì, ánh mắt nhìn hắn cũng giống như đang nhìn một người xa lạ.
- Hy vọng cậu có thể không tiếc ra tay, Trần Phó Chủ nhiệm.
- Tôi không thích chị xưng hô như thế này!
Trần Thái Trung mày nhíu mặt nhăn, không cần nể nang gì, nhếch mép cười một cách hơi trào phúng:
- Có phải là chị cảm thấy rằng tôi đã biết chị là bà xã của Mông Thông thì sẽ giống như những người khác phải khúm núm mà nén giận không? Ha ha, chị cảm thấy là có thể như thế được sao?
Nghe nói vậy, Đường Diệc Huyên khẽ nhướn mày, lập tức cười cười, nói:
- Ha hả, cậu thật là lớn mật! Tôi đến tuổi này rồi cậu là kẻ đầu tiên dám nói cái giọng ấy với tôi đấy. Nhất là sau khi đã biết thân phận của tôi rồi.
- Không hợp thì khó nói chuyện. Tôi chẳng có hứng thú quan tâm đến chuyện của chị. Xem ra tôi phải đi rồi.
Trần Thái Trung nói xong liền đứng lên. Hắn là kẻ rất không thích mình có cảm giác không hài lòng. "Sĩ diện với tôi à? Chị đáng chắc?"
- Tôi là nhân viên nhà nước, rất bận rộn.
- Cậu không bận. Tôi biết.
Đường Diệc Huyên cười dài nhìn hắn.
- Công việc của cậu đã được bàn giao rồi. Cậu sắp đi học ở trường Đảng. Ha ha, cậu còn có khá nhiều thời gian rảnh là đằng khác.
- Bận hay không thì tự bản thân tôi biết rõ nhất.
Trần Thái Trung quay đầu lại nhìn cô nàng, nụ cười thản nhiên vốn thường trực trên mặt đã không thấy đâu, thay vào đó là sự lạnh lùng:
- Thật xin lỗi, Mông phu nhân.
Nghe nói vậy thì không ngờ Đường Diệc Huyên lại đi điều tra chuyện công việc của mình, Trần Thái Trung có chút rất không vui. Không có chuyện gì tại sao chị lại xâm phạm đến riêng tư của tôi? Chẳng qua, đối mặt với người đàn bà này, hắn cũng không thể lên cơn tức giận được. Có lẽ là bởi vì chị ta rất yêu thích và cố chấp về ngọc sao? Hay là bởi vì chị ta có điểm đồng tình với người chăn dê? Hay là bởi vì chị ta tuổi còn trẻ đã thủ tiết?
Đương nhiên, hình thức của Đường Diệc Huyên cũng có ảnh hưởng rất quan trọng tới cảm quan của hắn. Chị nàng này xem như là người có dáng người tốt nhất trong số những người phụ nữ mà hắn đã từng gặp. Khí chất cũng phi thường cao nhã, thấp thoáng còn có chút lạnh lùng, phong cách rất động lòng người. Ngược lại, nếu như đổi lại là Mông Hiểu Diễm thì hắn chắc chắn sẽ không nói những lời khách khí như là xin lỗi này nọ. Tỉnh lại đi, bất quá cũng chỉ là đàn bà của Mông Thông mà thôi, to tát lắm sao?
- Từ từ,
Đường Diệc Huyên trong tình thế cấp bách lập tức đứng lên, bước hai bước đã chắn trước mặt hắn, trong sắc mặt có chút tái trắng:
- Cứ coi như là tôi cầu xin cậu đi. Được không?
"Ài, tâm địa bây giờ của mình đúng là càng ngày càng nhũn ra". Trần Thái Trung thầm than nhẹ, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười:
- Mông phu nhân, thật sự rất xin lỗi. Cái phương pháp tách ngọc kia ......... Chị thật sự đúng là không biết hết mọi chuyện rồi.
- Chuyện kia từ từ hẵng nói đến,
Ra ngoài dự kiến của hắn, Đường Diệc Huyên không ngờ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hôm nay tôi muốn nhờ anh hỗ trợ, là một chuyện khác kìa.
Chuyện khác à? Trần Thái Trung càng lúc càng mơ hồ. Có điều trên mặt hắn cũng đã tươi cười trở lại, nhưng cũng không nói gì nữa.
- Cậu đi theo tôi.
Đường Diệc Huyên dẫn hắn ra ban công trên phòng khách. Một bồn cây cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn. Đó là một gốc cây tùng cực đại, đường kính tán cây cũng khá lớn
Nhưng lá cây đã khô vàng hết rồi, hoa trong chậu rơi rải rác trên mặt đất.
- Cái cây Ngũ Châm Tùng này, lúc Mông Bí thư còn tại thế thích nhất.
Đường Diệc Huyên đối mặt với cây tùng này, ánh mắt có chút mê man:
- Thế mà giờ, nó sắp chết rồi.
- Có lẽ là đổi lá cây thôi.
Trần Thái Trung liếc mắt một cái đã nhìn ra, sinh cơ của cây tùng này đã cực kỳ mỏng manh rồi. Nhưng hắn không rõ Đường Diệc Huyên vì sao lại đi nói với mình chuyện này, đành giả vờ ngây ngốc:
- Ừ, qua ít ngày nữa có lẽ sẽ tốt lên mà.
- Hình dáng lúc nó đổi lá tôi đã thấy qua rồi. Hơn nữa, tôi tin là cậu cũng hiểu rõ.
Đường Diệc Huyên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất tròn, khóe mắt hơi nhướn lên, hơi giống như mắt phượng trong truyền thuyết. Có điều mắt chị ta là mắt hai mí.
Trong ánh mắt của chị ta có chút đau thương:
- Cậu không phải là người bình thường. Tôi biết. Giúp tôi đi, được không? Cứu sống nó đi?
Chuyện người chăn dê? Đám cỏ? Trần Thái Trung mơ hồ hiểu ra ý ám chỉ của chị nàng. Chẳng qua hắn không muốn thừa nhận là bản thân mình có năng lực kinh thế hãi tục như thế. Nếu thừa nhận thì điều đó có thể mang lại cho hắn rất nhiều, rất nhiều phiền toái. Điểm này ở đời trước của hắn đã lĩnh hội trọn vẹn rồi.
- À, tôi nghĩ là có lẽ chị nên tìm một người làm vườn đến giúp đi.
Hắn mỉm cười, dùng một giọng điệu mà tự bản thân cho rằng rất thẳng thắn, thành khẩn lại hơi mờ mịt, mơ hồ:
- Tôi đối với cây cây lá lá không hiểu gì đâu.
- Ha ha, thật sự là không hiểu?
Ánh mắt của Đường Diệc Huyên luôn gắn trên mặt hắn lại chuyển động, cái đầu của nàng cao chừng một mét bảy, kể cả nhìn thẳng vào Trần Thái Trung có thân hình rất cao lớn cũng không cần phải ngẩng lên nhiều.
- Cậu cho là tôi tin sao?
- Vẫn là câu nói kia, cậu là một kỳ nhân. Tôi có thể khẳng định được chắc chắn điều này. Tuy rằng tôi không rõ cậu làm sao lại đi vào chốn quan trường thiếu minh bạch này, nhưng tôi nghĩ chắc cậu có lý do của mình.
Đường tỷ nhẹ nhàng thở dài một hơi,
- Tôi nghĩ, cậu sẽ không phủ nhận rằng cái thảm cỏ ở công viên kia là cậu ra tay phải không? Bạn gái của cậu đã nói với tôi rồi.
Nhâm Kiều nói với người phụ nữ này rồi à? Trần Thái Trung nhất thời há hốc cả mồm. Cô giáo Nhâm này đúng là loại ngực to không biết suy nghĩ. Chuyện bí mật như thế mà cũng có thể nói với người chẳng mấy thân quen gì sao?
- Cô ấy không có việc gì thì thích khoe khoang chút thôi. Chị cũng đừng tin cô ấy.
Đối với kiểu tình huống thế này thì hắn chỉ còn có thể cực lực chống chế.
- Chuyện kia ... Với chuyện này ... Thì thực sự là tôi lực bất tòng tâm rồi.
- Haha.
Đường Diệc Huyên cười khẽ hai tiếng, trong mắt nổi lên một tia giảo hoạt.
- Bị tôi thử phải nói ra rồi sao? Bạn gái của cậu chưa nói cái gì cả. Cô ấy rất kín miệng!
"Xong đời, xôi hỏng bỏng không!" Trần Thái Trung ảo não. "Mình là lợn à? Làm sao mà chút phép thử nho nhỏ như thế cũng nhìn không ra?"
Chuyện này đúng là hắn không còn có cách nào nói dối quanh được nữa. Đúng vậy, hắn có thể tiếp tục chống chế, nhưng nếu cứ thế thì cũng thật sự mất đi tính tôn nghiêm. Vì thế, ánh mắt hắn nhìn Đường Diệc Huyên cũng thẳng thắn hẳn lên. Có điều, hắn lại không có tâm trạng muốn nói chuyện nữa.
- Cậu có thể phân tích được chất ngọc từ khoảng cách bên ngoài tảng đá. Lại có thể làm cho thảm cỏ khôi phục nguyên trạng một cách thần kỳ,
Đường Diệc Huyên nhìn hắn mỉm cười, cười mủm mỉm che cả răng thế này rất là văn nhã,
- Tôi tin rằng những người làm được chuyện thần kỳ như thế cũng không có mấy. Hoặc là, toàn bộ tỉnh Thiên Nam này cũng chỉ có mình cậu thôi. Hơn nữa, tôi lại càng tin tưởng rằng cậu còn có một số năng lực khác chưa thể hiện ra.
"Toàn bộ tỉnh Thiên Nam ư? Chị có tìm cả cái đất nước Trung Quốc này cũng chẳng ra đâu". Trần Thái Trung thầm cười lạnh, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm lười biếng như trước, không nói không rằng.
Nhìn hắn hồi lâu không lên tiếng, Đường Diệc Huyên khẽ thở dài, nói:
- Vẫn là câu nói kia, nói ra điều kiện của cậu đi. Tôi phải làm thế nào thì cậu mới bằng lòng cứu chữa cây tùng này cho tôi?
Không thừa nhận thì không được, sau này nên làm thế nào? Giết người diệt khẩu sao? Trần Thái Trung tuy rằng là kẻ hư hỏng, nhưng cũng chưa hư hỏng tới mức đó. Hắn khẽ thở dài, trên mặt lại là nụ cười khổ:
- Ài, chị ...... Chị vì sao mà làm khó tôi như thế chứ? Cái cây này, thật sự là quan trọng đến vậy sao?
- Lão Bí thư có đại ân với Đường Diệc Huyên tôi.
Đường tỷ thở dài, cười khổ một tiếng.
- Mông lão gia tử lưu lại cây cây cỏ cỏ nào cũng đều bị tôi chăm cho đến chết hết. Lúc này, chỉ còn có một chậu cây cảnh mà ông ấy thích nhất. Cậu nói xem, vạn nhất ...... Sau này tôi còn có mặt mũi nào gặp lại ông ấy dưới suối vàng đây?
- Không phải thế chứ? Chị còn trẻ mà
Trần Thái Trung có vẻ không hài lòng,
- Cho dù là có đại ân thì Mông Thông cũng đã chết rồi. Sau này chị cũng còn phải sống nữa chứ, nói linh tinh chuyện suối vàng làm gì?
- Ừ, có lẽ là thế.
Đường Diệc Huyên cũng lại thở dài tiếp,
- Chẳng qua, tôi thật sự là đã rất hiểu cái xã hội ô trọc này rồi. Chết sớm hay chết muộn cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
- Nhàm chán.
Trần Thái Trung không thích giọng điệu của chị ta, lại càng không thích cái điệu bộ uể oải thiếu sức sống đó. Vì thế, hắn đứng lên bảo:
- Vậy chị cứ tuẫn táng theo cái cây này là tốt rồi. Còn muốn tôi chữa trị nữa làm gì?