[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
- Chặt cánh tay của thằng Tiểu Lâm Tử kia cho tao!
Trần Thái Trung cười lạnh. Bạn học của Triệu Mậu Bân à? Ừ, phải làm cho họ Triệu kia đau đầu mới được.
Nói xong những lời này hắn cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Cha mẹ hắn chắc cũng lo lắng rồi. Hắn muốn cố gắng làm một người con hiếu thảo.
Sáng sớm hai ngày hôm sau, Bưu ca mang theo năm mươi vạn tiền mặt tới cửa, lại gặp mẹ của Trần Thái Trung nói:
- Thái Trung hả? Nó đi thôn Đông Lâm Thủy rồi. Có chút việc ở đó.
Mặc dù bà nhìn thấy mặt mày Bưu ca bặm trợn cũng có hơi sợ hãi nhưng trên mặt bà vẫn không dấu nổi vẻ mừng rỡ:
- Người của Hồng Sơn khu kêu nó về gấp.
Đi rồi? Bưu ca trợn tròn mắt. Lần này y tới nhà đưa tiền, y còn có ý khác là muốn xin xỏ xem có giữ nổi cánh tay của Tiểu Lâm Tử hay không.
Trên thực tế, lần này tự tạo cho mình một kẻ thù lớn như vậy, cho dù Trần Thái Trung không nói thì Bưu ca cũng phải lấy danh nghĩa "quan hệ không cẩn thận" mà trừng phạt thật nặng Lâm Hải Phong cho bõ cục tức này.
Ai ngờ y còn chưa kịp động thủ thì Tiểu Lâm Tử đã vội vàng ôm bắp đùi hắn khóc rống không thôi, luôn miệng nói lần sau sẽ không dám nữa, bên cạnh lại một đám đàn em mở miệng khuyên can.
- Bưu ca, Trần Thái Trung này cũng thật sự quá cổ quái. Chúng ta gặp phải hắn, không chừng hắn chưa chắc đã chịu tha cho chúng ta. Lần này hay là đại ca cứ nói giúp Tiểu Lâm Tử xem có xin giữ lại được cánh tay hay không, mượn cơ hội này để xem rốt cục tâm tính người này ra sao.
Tuy lời nói này mục đích là xin cho Lâm Hải Phong nhưng Bưu ca cẩn thận nghĩ lại thì cũng không thể không thừa nhận rằng lời này có đạo lý. Vì thế sau khi cho Tiểu Lâm Tử một trận xong, y liền tới nhà Trần Thái Trung thám thính tình hình.
Nói thật là mặc dù trong đầu mang ý nghĩ tới thám thính nhưng trong lòng hắn vẫn rất bất an. Trần Thái Trung nếu không chịu bỏ qua cho mình thì phải làm sao bây giờ? Tên đó ngay cả súng bắn cũng chẳng chết đó!
Lần thám thính này chỉ có một chỗ tốt duy nhất đó là nếu y thấy Trần Thái Trung có vẻ không chịu tha thì y có thời gian mà chạy trốn.
Nhưng trong giới hắc đạo của thành phố Phượng Hoàng này y đã có hung danh khiến người ta nghe mà sợ, giờ bỏ đi, vứt lại tất cả thì y cũng không đành lòng. Ta tuổi cũng đã không còn trẻ nữa, chẳng lẽ lại phải làm lại từ đầu sao?
Nghe lời mẹ Trần Thái Trung nói, trong lòng Bưu ca chẳng rõ có cảm giác gì. Y vừa mừng vừa sợ, mâu thuẫn vô cùng. Người này...đi rồi. Cánh tay của Tiểu Lâm Tử thế là xong, không phải là anh không giúp chú đâu nhé.
Mà Trần Thái Trung vội vã trở về, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra đây?
Thôn Đông Lâm Thủy loạn rồi, mà không phải là loạn nhỏ! Hắn về nhà không ngờ lại tránh được một cuộc bão táp chính trị. Người này đúng là quá may mắn.
Cơn bão táp này nguyên nhân chính là do việc sửa chữa con đường ở thôn Đông Lâm Thủy.
Hiện giờ cũng không phải như ba mươi năm trước đây, vai kéo tay vác mà đi tu sửa đường, chuyện đó đã đi vào dĩ vãng rồi. Hiện giờ làm đường chủ yếu là dùng máy múc, máy đào. Nếu không phải do con đường này là do tư nhân sửa chữa, yêu cầu không cao lắm thì còn phải dùng tới cả xe lu.
Thôn Đông Lâm Thủy khẳng định là không có mấy loại máy móc này. Làm được vài ngày, ông chủ Lữ rất không hài lòng với tiến độ đạt được liền tới yêu cầu Lý Phàm Đinh dùng máy móc để đẩy nhanh tiến độ.
Lý Phàm Đinh vốn chẳng muốn làm nhưng Trưởng làng Trương đã ra mặt thì gã cũng chỉ còn cách cắn răng tới chảy máu và đi thuê thiết bị. Chẳng qua nơi này quá hẻo lánh, công trình lại nhỏ, gã lao tâm lao lực, năn nỉ sùi bọt mép mới thuê được hai cái mày đào vào một cái máy xúc về.
Chủ ba cái xe là một kẻ cao không tới 1,5 m, tên là Bạch Kiệt.
Khi mới tới thôn, Bạch Kiệt liền trở mặt.
- Tiền trao cháo múc, tài chính trong thôn khó khăn, làm ngày nào tính tiền ngày ấy. Công trình hoàn thành là trả hết tiền.
Bọn lùn trong bụng có dao. Bạch Kiệt cũng chẳng phải ngoại lệ, có mưu mô sẵn. Lúc này y đang nắm đằng chuôi, muốn thoát khỏi y thì cũng đã muộn. Y giả vờ tranh cãi vài câu rồi cho tài xế đình công hết.
Thời điểm năm 96, ba cái xe này dù là mua hàng seconhand cũng tới hai ngàn đồng. Bạch Kiệt rõ ràng là kẻ có bối cảnh, đáng tiếc là Lý Phàm Đinh lại không ngờ được vấn đề này. Hoặc có thể nói là gã có ngờ tới nhưng không ngờ là người hậu thuẫn cho Bạch Kiệt lại có vai vế như thế.
Vào một đêm, cảnh sát trong phân cục đập tan cánh cửa nhà Lý Phàm Đinh, kết tội gã là kẻ bị tình nghi "bắt cóc và cướp đoạt tài sản". May sao Trưởng thôn Lý sớm đã nghe được chút tin tức nên kịp leo tường bỏ trốn rồi.
Trần Thái Trung là Phó trưởng thôn, tất nhiên lúc này phải lên thay. Vì thế hắn liền bị gọi về gấp, chả rõ đầu cua tai nheo thế nào liền biến thành người thay mặt Trưởng thôn, khiến cho Nhâm Kiều nghe hắn nói qua điện thoại cười thiếu chút nữa là đứt hơi.
- Đi thăm người thân cũng có thể được thăng quan sao? Tôi sao cảm thấy anh hơi giống Trương Hảo Cổ thế nhỉ?
Trình độ văn học của Trần Thái Trung có hạn nhưng cái điển cố này thực sự quá nổi tiếng. Đối với diễn viên nổi danh khắp xa gần này hắn làm sao lại không biết chứ?
Hừ, cái loại ăn chơi trác táng đó mà đòi so với tôi sao? Trần Thái Trung đối với cách ví von này rất không vừa ý. Chẳng qua hắn cẩn thận ngẫm lại thì lại thấy câu nói của Nhâm Kiều đúng ra cũng hơi có lý.
Nếu hắn không phải sớm đã đi thăm người thân thì trong trận bão tố này, sau khi Lý Phàm Đinh bỏ chạy, hắn thân là Phó trưởng thôn hiển nhiên là bị liên đới!
Mặc kệ! Trần Thái Trung cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Lúc này hắn đã tiếp nhận trọng trách của Lý Phàm Đinh. Chuyện quan trọng hàng đầu lúc này là: Sửa đường!
Nhà máy xi măng sản lượng mười vạn tấn xi măng, đừng nói là trong làng, dù là trong huyện cũng là cũng là chuyện lớn. Mặc dù lúc này huyện Hồng Sơn đã thành khu Hồng Sơn nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vai trò của nhà máy xi măng này.
Trương trưởng làng cũng đã tới rồi. Trên thực tế, xảy ra chuyện lớn như vậy mà trong làng không cử người tới mới là chuyện lạ. Cho dù chuyện này vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, người đứng đầu thôn Đông Lâm Thủy bỏ chạy thì cũng không tránh khỏi bị người ta nghi vấn.
Chẳng qua Trưởng làng Trương cũng chẳng quan tâm mấy. Nếu chuyện này là "tranh cãi kinh tế" thì hắn cũng chằng thèm lo. Sự sống chết của Lý Phàm Đinh thì quan hệ gì tới tôi chứ?
Trần Thái Trung cũng như vậy. Hắn lo lắng là về vấn đề sửa đường.
- Tiểu Trần, nghe nói cậu gần đây làm việc không tồi. Chuyện sửa đường lần này cậu phải làm cho thật tốt. Nhất định cậu phải thật coi trọng việc này nhé.
Nói xong những lời này, Trưởng làng Trương nở một nụ cười đầy cổ quái. Vẻ tươi cười này khiến Trần Thái Trung hết sức khó chịu. Ta chỉ lấy có tí tiền, sao hình như ai cũng biết cả rồi?
Thực ra thì ông chủ Lữ cũng không có nói với Trưởng làng Trương về chuyện đưa hối lộ. Đây là điểm tối kỵ. Ông chủ Lữ vẫn là người rõ ràng. Ông ta chỉ là thuận miệng nói một câu "Tôi đã lo chu đáo với Phó trưởng thôn Trần rồi."
Trưởng làng Trương tất nhiên là người khôn khéo, thấy Trần Thái Trung không phản đối gì nữa thì hiển nhiên phải hiểu là "công việc" đã được lo đâu vào đấy.