[Dịch]Phong Ngự
Sân quyết đấu ở ngay trên quảng trường này. Có lẽ mọi người không xa lạ gì chuyện quyết đấu này nên chỉ trong chốc lát xung quanh đã có mấy trăm đệ tử Trấn Thiên tông tụ tập ở đây.
Tuy nhiên khi mọi người biết được Phong Nhược và Diệp Lạc muốn dùng thực lực của hai người để chống lại mười người kia, hầu như không có ai tin tưởng bọn họ sẽ chiến thắng trận này. Dù sao bên Chương đầu to người nào cũng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, còn phe bên kia lại có Phong Nhược tu vi Luyện Khí trung kỳ. Kể cả hắn còn điều gì khác làm chỗ dựa nhưng việc này không khỏi quá khoa trương rồi!
“Hai người các ngươi chắc chứ? “ Ngươi đệ tử tuần sơn có vẻ thân thiện ban nãy chắc nhở lần cuối, nói thật chính hắn cũng bội phục lòng cảm đam của hai người Phong Nhược!
“Ngươi nghĩ thế nào, hiện giờ hối hận vẫn còn kịp đấy! “ Diệp Lạc xoay người lại hỏi. Trong ánh mắt phấn khích đùa cợt còn ẩn chứa một tia điên cuồng mờ nhạt!
“Yên tâm đi! Mỗi người chúng ta đối phó năm người. Dù thua cũng phải đánh cho bọn chúng thật đau! Đau tới khắc cốt ghi tâm mới được!
Phong Nhược hít một hơi thật sâu, mạnh dạn bước về phía trước một bước. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn về mười người đám Chương đầu to đang đứng đợi cách đó ba mươi trượng.
“Lần này gặp chút khó khăn rồi! Thấy cái tên gia hỏa cường tráng ngăm đen kia không? Hắn tên là Đổng Hải, là một cao thủ Nam Hoa viện mạnh gần bằng Cảnh Tam, cũng là bại tướng dưới tay ta. À còn nữa, chắc đến ta làm phiền ngươi rồi, tên kia chuyên nhắm vào ta mà đến đây! “
Lạc Diệp bước lên đứng cùng với Phong Nhược, giọng nói vẫn hờ hững như mây trôi gió thổi.
“Cũng chưa chắc đâu! “ Phong Nhược cười cười. Hai người sau lưng Đổng Hải hắn đều nhận ra, chính là hai tên đi theo Cảnh Tam lúc hắn tới ruộng hương linh cướp thóc. Cứ theo ánh mắt oán động của hai kẻ đó nhìn về phía mình là biết chuyện này không dễ giải quyết rồi!
Lúc này đám người Chương đầu to, Đổng Hải cùng đồng loạt tiến về phía trước làm cho không khí trong sân quyết đấu căng thẳng hẳn lên, tiếng bàn luận xôn xao cũng theo đó mà biến mất.
Đổng Hải quét ánh mắt mang theo ý khinh miệt về phía Phong Nhược sau đó mới nhìn chằm chằm vào Diệp Lạc cười như điên nói: “Diệp Lạc, không ngờ nửa năm không gặp lá gan ngươi lớn lên không ít. Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình là Cảnh sư huynh hay sao? Khờ khạo cho rằng có thể lấy một địch năm? “
“Ngươi nói tới Cảnh Tam á? Thật buồn cười! “ Diệp Lạc bĩu môi, “Lần này ta trở về vốn định khiêu chiến với Cảnh Tam. Đáng tiếc nghe nói hôm qua hắn lại bị một tên ngoại môn đệ tử không danh tính đánh bại làm bản nhân tiếc nuối không thôi! Thế nhưng không sao! Giờ gặp được tên bại tướng như ngươi coi như đi chuyến này không tệ! “
“Hừ! Không biết xấu hổ! Để ta xem Diệp Lạc nhà ngươi hôm nay có kết cục thảm tới thế nào! Chương đầu to, ngươi cùng thủ hạ có thù với tên ngốc nghếch kia thì tới giải quyết đi. Diệp Lạc để ta ra tay trừng trị, ra tay đi! “
Đổng Hải ra lệnh xong lập tức quát lên một tiếng thật lớn, mang theo bốn người phía sau hắn hùng hổ xông tới!
Thế nhưng tốc độ của Diệp Lạc nhanh hơn hắn nhiều, sau một tiếng “vụt” nhỏ hắn lao ra, mũi chân đạp nhẹ trên đất vào cái đã vọt tới hai mươi trượng. Ngay khi hắn gần như va vào năm người Đổng Hải thì đột nhiên thân hình Diệp Lạc quỷ dị bật lên cao ba trượng, thanh trọng kiếm hắn giắt trên lưng không biết được gỡ xuống từ bao giờ!
Mọi người chỉ kịp thấy một bóng hình hư ảo, sau đó cả người Diệp Lạc bắt đầu xoay tròn trên không trung thật nhanh giống như một con quay. Thanh trọng kiếm chừng trăm cân trong tay hắn không ngừng phát ra tiếng quạt gió “vù vù vù”!
Dường như cùng lúc đó, Đổng Hải lao tới đầu tiên bị luồng lực lượng xoay tròn đánh bay ra ngoài. Đến khí bốn người đằng sau kịp xông lên thì thanh trọng kiếm cũng xoay càng lúc càng nhanh, hơn thế nữa từ đó còn phát ra từng chùm tia sáng đỏ rực!
Chỉ trong nháy mắt, những tia sáng này đã hội tụ lại một chỗ cùng với Diệp Lạc đang xoay tròn rất nhanh tạo thành một quả cầu lửa thật lớn! Dù toàn bộ thực lực của nhóm năm người Đổng Hải mạnh hơn Diệp Lạc rất nhiều, nhưng dưới quả cầu lửa có đường kính mấy trượng thì bọn họ rơi vào thế hạ phong. Chẳng những bị chặn lại thế công mà còn rơi vào tình huống luống cuống tay chân!
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Diệp Lạc đã dùng thanh thế kinh người vững vàng chiếm được vị trí thượng phong.
Ở bên kia, đám người Chương đầu to cũng kêu gào rống giận lao tới. Thế nhưng Phong Nhược không chọn cách lao thẳng tới đối đầu mà chuyển hướng tấn công dọc theo bên sườn của bọn họ. Làm thế cũng vì đề phòng đám người Chương đầu to sử dụng pháp khí tung đòn tấn công nhanh, nếu như cứ thế đánh trực diện không chừng sẽ bị trúng chiêu. Nhưng nếu tấn công từ bên cánh thì khả năng né tránh sẽ tăng lên nhiều hơn!
“Sử dụng hỏa cầu tấn công! Làm giảm tốc độ của hắn! “ Chương đầu to cũng không hề đơn giản. Vừa nhìn thấy Phong Nhược cố tiếp cận từ bên sườn lập tức ra lệnh. Ban nãy giao thủ qua bọn hắn cũng đã lĩnh giáo tốc độ khủng khiếp và năng lực cận chiến của Phong Nhược. Vì thế nên lần này bọn họ kết hợp giữa tấn công từ xa và cận chiến để tấn công, phòng ngự thật tốt không cho Phong Nhược có cơ hội tận dụng bất kỳ sơ hở nào!
Ngay lúc hai tên thủ hạ của Chương đầu to đang ngưng tụ Hỏa cầu thì trong tay Phong Nhược đột nhiên có hai tia sáng xanh lục lóe lên, sau đó lập tức có hai sợi dây leo chui lên dùng tốc độ nhanh khó tưởng tượng được quấn chặt lấy hai người đang thi triển Hỏa Cầu thuật, cắt đứt quá trình ngưng tụ hỏa cầu của họ. Hai tiếng đổ “Đùng đùng” vang lên cùng lúc, hai tên xui xẻo kia bị hỏa cầu chính mình ngưng đọng ra nổ văng ra mười mấy trượng, tuy rằng thương thế không nghiêm trọng lắm nhưng cũng làm cho bước tiến công của Chương đầu to khựng lại một chút!
Tình huống như thế làm Chương đầu to thẹn quá hóa giận. Hắn chửi bậy một tiếng rồi phất tay trái một cái, ngay lập tức hai chiếc nhẫn đeo trên tay hai người phía trước lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đồng thời phóng ra hai cây băng nhũ, nhanh như chớp bắn về phía Phong Nhược!
Nhìn thấy tình huống như vậy, trong đám người đứng xem xung quanh có vài tiếng kêu thán phục vang lên. Ai cũng không ngờ được tên Chương đầu to này có tài phú hậu hĩnh tới thế!
Phong Nhược sớm đã dự đoán được tình huống như thế sẽ xảy ra. Thân hình hắn lập tức gia tăng tốc độ, khó khăn lắm mới né được hai cây băng nhũ này. Tuy nhiên trong lòng không ngừng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, quả nhiên uy lực của loại pháp khí này thật kinh người. Nếu như sử dụng linh hoạt dùng nó đúng lúc trong khoảnh khắc có thể quyết định thắng bại!
Cùng với đó hắn không kìm được thầm kêu may mắn trong lòng. Cũng may hôm qua Cảnh Tam sơ ý khinh địch nếu không ai chết vào tay ai còn rất khó nói!
Sau khi tránh thoát được hai cây băng nhũ Phong Nhược chỉ còn cách ba người Chương đầu to bảy tám trượng, đây là khoảng cách mà Mộc Sát kiếm bộc phát ra uy lực mạnh nhất nhưng hắn vẫn cố kìm nín ham muốn sử dụng nó. Cũng vì sức mạnh Mộc Sát kiếm khí chưa đủ để xuyên thủng trang bị trên người Chương đầu to, mà nếu tấn công vào hai vị trí cổ và mặt hắn thì sẽ tạo thành vết thương chí mạng. Dù sao đây cũng không phải là cuộc chiến sinh tử không cần thiết phải làm thế.!
Khẽ than một tiếng, Phong Nhược trở tay rút kiếm sau lưng ra, chỉ về phía Chương đầu to lăng không bay tới!
Khoảng cách bảy tám trượng thực tế không xa lắm, từ lúc Chương đại đầu phóng hai cây băng nhũ ra cho tới lúc Phong Nhược vọt tới trước mặt y thì mới chỉ qua hai ba hơi thở mà thôi, thế nên hắn còn không có thời gian ngưng tụ kiếm khí nữa. Vì thế khi bị Băng Sương kiếm khí của Phong Nhược áp sát thì khả năng né tránh của hắn bị băng hàn ảnh hưởng rất lớn!
Mà sơ hở gần như toàn bộ thế này sao có thể chống lại Phong Nhược đây?
“Xoẹt xoẹt! “ Hai tiếng sắc bén vang lên, Phong Nhược đảo cổ tay dùng mũi kiếm tàn độc rạch hai đường lên mồm Chương đầu to. Trong nháy mắt huyết nhục trên mặt hắn bắn tung tóe.
Hừ lạnh một tiếng! Phong Nhược còn chưa dừng tay ở đây, hắn bước lên một bước tung cước đá vào lồng ngực Chương đầu to, một cước này mang theo luồng lực thật mạnh mẽ làm cho y văng xa mười mấy trượng. Thân thể còn chưa kịp rơi xuống đất miệng hắn đã phun ra máu tươi liên tiếp, hiển nhiên bị thương rất nặng!
Nhưng Phong Nhược hoàn toàn không để ý tới điều này. Dù sao quy định của quyết đấu chỉ là không được giết người thôi, mặt khác nếu bị trọng thương Trấn Thiên tông sẽ cứu giúp!
Chương đầu to bị đá bay không đủ dọa lui hai người còn lại, bọn họ còn gào thét hùng hồn tiếp tục nhào tới!
Phong Nhược không tốn thời gian với họ làm gì, thân hình thoắt một cái đã tránh được đòn tấn công của hai người bọn họ, thuận đà đánh về phía Diệp Lạc. Sở dĩ hắn không thèm để ý hai người này cũng vì trong lúc giao thủ ngắn ngủi ban nãy cả hai người bọn họ đã sử dụng pháp khí để tấn công một lần rồi. Ngoài sử dụng pháp thuật ra thì bọn họ không còn thủ đoạn công kích tầm xa nào nữa.
Mà với tốc độ của Phong Nhược hoàn toàn không xem bọn hắn vào trong mắt! Hiện giờ hắn phải đi san sẻ bớt áp lực cho Diệp Lạc. Từ nãy hắn đã nhận ra thực lực của năm người Đổng Hải hay sự phối hợp nhuần nhuyễn của họ đề vượt qua người của Chương đầu to rất nhiều. Thực lực của Diệp Lạc có thể rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể địch nổi sự liên thủ của năm người kia!
Mặc dù ngay từ đầu Diệp Lạc đã chiếm được thế thượng phong nhưng điều này cũng chỉ tạm thời mà thôi. Nếu như Phong Nhược không nhanh chóng trợ giúp đến khi Diệp Lạc mất đi ưu thế thì chẳng khác nào nói hai người bọn họ đã thua trong cuộc quyết đấu này!
Lúc này viên cầu lửa xoay tròn kia đã biến mất từ lâu, Diệp Lạc chỉ còn có thể dựa vào trọng lượng của thanh kiếm trọng kiếm mà hóa giải đòn tấn công của năm người Đổng Hải! Tình huống hiện giờ không tốt chút nào, nếu như không nhờ bộ sáo trang có lực phòng ngự rất mạnh trên người hắn sợ rằng hiện giờ Diệp Lạc đã thụ thương đo ván rồi!
Phong Nhược không do dự chút nào nhanh chóng gia tăng tốc độ. Ban nãy khi đối đầu với đám người Chương đầu to hắn đã cố ý dùng phương thức đánh sâu từ bên hông bọn chúng, bất tri bất giác dẫn dắt bọn họ tới một chỗ khá xa. Vì thế nên bây giờ ưu thế tốc độ của hắn hoàn toàn được bộc phát!
Quả nhiên là thế! Sau khi Phong Nhược lao nhanh về phía trận chiến của Diệp Lạc với đám người Đổng Hải thì hai người trong nhóm Chương đầu to còn đứng cách đó tới ba mươi trượng. Khoảng cách này đâu thể cận chiến chứ, pháp khí ban nãy đã dùng rồi không thể thi triển được nữa. Còn nếu sử dụng Hỏa Cầu thuật thì cũng được thôi, nhưng làm vậy không khéo sẽ ngộ thương đám người Đổng Hải. Thế nên bọn họ chỉ còn cách liều mạng đuổi theo phía sau!
Nhưng Phong Nhược chỉ cần chút thời gian vài nhịp thở như vậy là đủ rồi!
Không nhìn thấy hắn có bất kỳ động tác gì, đột nhiên hai tia sáng màu xanh chợt lóe lên rồi quấn lấy hai người đang bao vây Diệp Lạc, trong chốc lát áp lực của Diệp Lạc được giảm bớt rất nhiều. Mà tinh thần chiến đấu của y cũng rất mạnh, vừa nhận thấy ưu thế này lập tức quét kiếm đánh về phía hai người đang bị dây leo quấn lấy!
Tuy rằng hai người này cũng liều mạng giơ kiếm chống đỡ nhưng dù sao cũng bị dây leo kiềm chế, căn bản không thể ngăn trở một chút nào. Mà thân thể gầy yếu của Diệp Lạc lúc này bùng phát cứng rắn như một bức tượng, đánh bay hai người kia ra. Cùng với đó thì thanh trọng kiếm trong tay hắn không kiêng nể chút nào đập thẳng vào đỉnh đầu hai người kia. Ngay cả Phong Nhược nhìn thấy cảnh tàn nhẫn như thế trong lòng cũng không nhịn được mà run rẩy một chút!
Đến khi Diệp Lạc thoát khỏi vòng vây thì Phong Nhược cũng đã vọt tới ngay cạnh hắn! Đến lúc này đối thủ của hai người giảm từ con số mười xuống năm!
“Ha ha! Thật đã tay! Còn muốn đánh nữa không? “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: