[Dịch]Phong Ngự

Chương 78 : Đã lâu chưa nhìn thấy ruộng Hương linh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đám người Phong Nhược không được đưa tới lên Tiếp Thiên phong mà bị lão mập mạp này dẫn đi vòng vo một lúc, cuối cùng dừng lại ở một khu đất bằng cạnh chân núi. Mảnh đất bằng này hiển nhiên được người ta khai khẩn, phạm vi rất rộng, khu đất này trồng toàn Hương linh thóc, lại có một tiểu viện đổ nát nằm trong một góc hẻo lánh gần đó. “Đổng Tiểu Doãn! “ Gã Bàng mập hô lớn một tiếng, lập tức có năm đệ tử Trấn Thiên tông trông khá thảm hại chui ra khỏi căn nhà. Thảm hại bởi vì tu vi bọn họ mới chỉ Luyện Khí trung kỳ thôi, trang bị trên người cũng chỉ là Tuyết Tằm sáo trang, so với đám Phong Nhược còn thảm hơn nữa! “Tham kiến Bàng sư thúc! “ Năm người nhóm Đổng Tiểu Doãn nhìn thấy Bàng Lập vội vàng cung kính thi lễ. “Mấy người các ngươi từ hôm nay đi quản lý mảnh dược điền số chín mươi ba, ở đây đã có người khác phụ trách rồi! “ Bàng Lập mặt không biểu cảm tuyên bố. Vậy mà nghe thấy thế, sau một lúc sửng sốt năm người Đổng Tiểu Doãn không kìm được bắt đầu mừng như điên, hiển nhiên so ra thì chỗ dược viên kia tốt hơn nơi này nhiều! “Đa tạ Bàng sư thúc! “ Một tràng âm thanh cảm tạ cùng vang lên, năm người này vừa nhìn về đám Phong Nhược có chút thương hại vừa nhanh chóng rời đi, như chỉ sợ chốc lát sau gã Bàng mập sẽ thay đổi chủ ý vậy. Nhìn thấy cảnh này mấy người Phong Nhược không khỏi liếc nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên cảm giác bất an. Đừng nói tên mập chết bầm này sẽ coi bọn hắn như tạp dịch để sai khiến chứ? Lúc này Bàng Lập quay người lại, đôi mắt múp míp hình tam giác khẽ giương lên, ho khan một cái ra vẻ uy nghiêm: “Mặc dù các ngươi là đệ tử Thanh Vân tông, thế nhưng Thanh Vân tông cũng là một phần của Trấn Tiên tông chúng ta nên từ giờ trở đi các ngươi sẽ là đệ tử ngoại môn của Trấn Thiên tông. Các ngươi phải tuân theo giới luật của Trấn Thiên tông, trên người cũng phải có dấu hiện của Trấn Thiên tông! Nếu như phạm lỗi ta sẽ không vì tình nghĩa mà khoan dung đâu! “ Nói đến đây khuôn mặt béo của hắn lại hiện lên tia tươi tỉnh, “Tất nhiên, bản tông rất vui mừng khi các ngươi trở về thế nên các loại ưu đãi của môn phái sẽ không thiếu phần các ngươi! Căn cứ theo quy định của bổn môn, đệ tử ngoại môn cần phải hoàn thành một nhiệm vụ nhất định, phần thưởng hằng năm là mười viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm.Nhiệm vụ của các ngươi chính là chăm sóc ba trăm mẫu ruộng trồng Hương linh thóc này, mỗi năm phải nộp lên ít nhất ba vạn cân Hương linh thóc! “ “Tất nhiên đây chỉ là tạm thời thôi, nếu biểu hiện của các ngươi thật tốt ta sẽ nhanh chóng chuyển các ngươi rời khỏi đây! “ Bàng Lập đắc ý cười gian, sau đó mới lấy ra năm miếng lệnh bài chứng minh thân phận cùng năm miếng ngọc giản đưa tới: “Đây là ba tầng tâm pháp đầu tiên của Hắc Thủy linh quyết. Nhớ! Vạn lần không được tiết lộ ra ngoài, nếu như vi phạm sẽ xử lý ngang với tội danh khi sư diệt tổ! Còn nữa, với thân phận của các ngươi hiện giờ chỉ có thể đi lại từ sườn núi của Tiếp Thiên phong trở xuống thôi, nếu như dám xâm vào cấm địa thì tự gánh lấy hậu quả đi! “ Nói xong hết những điều này, Bàng Lập vung tay thả một con Kim Vũ Thương Ưng cấp sáu ra rời đi, bộ dạng cực kỳ đắc ý. “Tên mập chết bầm! Cẩn thận không ngã ngựa mà chết bất đắc kỳ tử! “ Đến khi thân ảnh của Bàng Lập dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Đường Thanh không nhịn được cáu giận bắt đầu gắt. “Lam sư tỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu mỗi năm phải chăm sóc tới ba trăm mảnh ruộng Hương linh thóc thì chúng ta đào đâu ra thời gian tu luyện đây! “ Bành Việt cũng buồn bực nói. “Đúng thế! Còn phải nộp lên ba vạn cân nữa chứ, chỗ này gần như toàn bộ sản lượng rồi còn gì. Nếu như có chút nào sơ sót chỉ sợ ngay cả sản lượng đó cũng không đạt đủ! Tên mập chết tiệt này, theo ta thấy nhất định là hắn cố ý! “ Đường Thanh tức giận nói theo. Sắc mặt Lam Lăng thay đổi liên tục, đôi tay nhỏ cứ siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng nàng thở dài bất đắc dĩ: “Tình hình như hiện tại đã là sự giúp đỡ cực hạn của sư phụ ta rồi, chúng ta phải nhẫn nhịn. Thế nhưng tới một ngày nào đó nhất định ta sẽ làm cho tên mập kia phải đi ăn phân chó! “ “Hay! Sư tỷ nói rất đúng! Cái tên mập này thật đáng hận. Thế như muốn xử lý hắn thì trước hết chúng ta phải tăng cường thực lực mới được! Lam sư tỷ, chúng ta nhất nhất nghe theo tỷ! “ Đường Thanh hung hăng nói. “Tốt lắm, trước hết chúng ta dọn dẹp nơi này một lần đã, sợ rằng quãng thời gian dài tiếp theo chúng ta phải ở lại nơi này! Lam Lăng bồi hồi nhìn về phương Bắc, sau đó quay người lại mang theo vẻ mặt kiên quyết dẫn đầu đi vào căn nhà tan hoang kia. “Oa! Có nhầm không thế! Nơi này mà dành cho người ở được à, căn nhà trong tiểu trấn còn tốt hơn nơi này mấy lần liền! “ Vừa mới đi vào tiểu viện cạnh chân núi Đường Thanh đã khoa trương hét ầm lên. Căn nhà này không những không có trận pháp phòng thủ mà phần lớn tường rào xung quanh cũng đã sụp đổ hết. Trong tiểu viện chỉ có gian phòng ở giữa còn khá tốt, gốc linh mộc trong sân cũng chết héo từ lâu. Nếu như có thứ gì đặc biệt trong tiểu viện này thì chính là mười một gốc linh mộc chết héo kia! Cây linh mộc ở giữa có thân lớn bằng vại nước, ước chừng ít nhất cũng phải được ba bốn trăm năm tuổi rồi, mà xung quanh nó còn có mười gốc linh mộc mười mấy năm tuổi! Không cần đoán cũng biết gốc linh mộc chính giữa gặp phải sự tấn công của Tiên Thiên Mộc Sát, Trấn Thiên tông vì muốn vây giữ Tiên Thiên Mộc Sát ở chỗ này nên mới nhổ thêm mười cây linh mộc khác trồng xuống xung quanh! Chắc đây cũng là lý do làm cho vùng đất này trở nên hoang vu như vậy! “Không thể nào! Lại là linh mộc chết khô, không biết lần này chúng ta còn có may mắn làm cho mười một gốc linh mộc này sống lại không nhỉ? Chẹp chẹp! Nếu như thế không biết lượng linh khí sẽ dồi dào tới mức nào đây? “ Bành Việt còn đang mơ tưởng nói thầm. “He he! Muốn chuyện như thế xảy ra thì ngươi phải đi nhờ Đường Thanh mới đúng! “ Phong Nhược đột nhiên nói, “Các ngươi còn nhớ tại tiểu trấn ai là người đầu tiên phát hiện ra gốc linh mộc chết héo kia nảy mầm không? “ Phong Nhược nhắc nhở như thế làm cho ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả Lam Lăng dồn cả về phía Đường Thanh, lập tức làm cho trong lòng y hắn dâng lên cảm giác sợ hãi. “Này này! Các vị! Việc đó không liên quan gì tới ta, chẳng qua ta là người đầu tiên phát hiện ra mà thôi! “ Đường Thanh nhảy vội về sau một bước, xua xua bàn tay nói. “Hắc hắc! Đường Thanh, ngươi hoảng cái gì thế! Bọn ta có nói ngươi bị yêu nữ nhập vào đâu chứ, mà cho dù có bị yêu nữ nhập vào thật thì sao nào? Ít nhất ngươi cũng có thể làm cho linh mộc sống lại lần nữa! Lần này coi như chúng ta đều trông cậy hết vào ngươi! “ Phong Nhược vừa cười gian xảo vừa nói. Nhất định hắn phải làm cho mười một gốc linh mộc này sống lại hết, thế nhưng nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, cộng thêm lời tiên đoán cây linh mộc kia sẽ chết héo không chừng sẽ làm cho Lam Lăng và Minh Khê nghi ngờ. Không bằng nhân cơ hội này tìm người làm lá chắn là tốt nhất! Còn Phong Nhược không hề lo lắng khi nó dẫn đến sự chú ý của Bành mập và đệ tử Trấn Thiên tông, vì từ tình hình vừa nãy có thể nhìn ra nơi này không được đám đệ tử Trấn Thiên tông ưa thích, ngay cả tên Bàng Lập kia cũng đứng cách xa mấy trăm trượng hô vào. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần bố trí Như Sơn trận xung quanh căn tiểu viện này là an toàn tuyệt đối! “Đúng thế đúng thế! Đường Thanh à, cầu mong ngươi chắc chắn bị yêu nữ nhập thân! Tương lai chúng ta hoàn toàn dựa vào ngươi! “ Bành Việt nửa đùa nửa thật cười trêu chọc. “Được rồi, không nói những chuyện vớ vẩn đấy nữa. Phong Nhược, Đường Thanh, Bành Việt ba người các ngươi phụ trách sửa chữa tường xung quanh. Tiện tay phá dỡ hai gian nhà đầy chướng khí kia đi sau đó xây lại năm gian nhà mới sạch sẽ xinh đẹp cho ta. Ta và Minh Khê đi chăm nom ba trăm mảnh ruộng Hương linh thóc kia! “ Đối với việc yêu nữ quấn thân tất nhiên là Lam Lăng không tin thế nhưng đùa giỡn như vậy cũng làm cho tâm tình nàng tốt lên rất nhiều, vì vậy sau khi trút bỏ toàn bộ công việc mệt mỏi nặng nhọc cho đám Phong Nhược nàng liền lôi kéo Minh Khê đi ngắm phong cảnh. “Ài! Hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta phải xây nhà. Không thì chắc ta cũng tự cho rằng mình đã trở thành thợ nề mất! “ Đường Thanh ôm đầu đau khổ, không kìm được mà thở dài một tiếng. “He he! Chuyện này dễ lắm! Ngươi tự ra ngoài khai tông lập phái sau đó tới nhân gian thu hút một ít môn nhân đệ tử gì đó, thế là ngươi có thể giao chuyện xây dựng khổ cực như vậy cho đồ tử đồ tôn của ngươi đi làm rồi ha ha ha! “ Phong Nhược không nhịn được cười lớn. “Ồ! Phong Nhược, lời này của ngươi nói thật có lý. Tự ta không thể khai tông lập phái được nhưng Lam sư tỷ lại làm được nha! Nếu tới lúc nào đó chúng ta không ở lại nơi này được nữa thì có thể tới địa bàn của phàm nhân tìm một ngọn núi sơn thủy hữu tình, thành lập một môn phái. Lam sư tỷ làm chưởng môn, ta là hộ pháp, hai người các ngươi một người là viện chủ Thiên Cơ viện, một người làm viện chủ Thiên Xu viện. Chúng ta mở rộng chiêu thu đệ tử, nói không chừng lại thuận buồm xuôi gió đó! “ Đường Thanh nói trong trí tưởng tượng còn đang bay xa. “Nằm mơ, cái mà ngươi nói đấy là sơn tặc đại vương thì có chứ môn phái cái gì! Bắt tay vào làm thôi, hai người các ngươi đi đốn gỗ còn ta đi dỡ phòng! Nếu làm không nhanh sợ rằng tối nay mọi người phải ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất đấy! Chờ cho Đường Thanh và Bành Việt cười cười nói nói rời khỏi, đầu tiên Phong Nhược đánh sụp hai căn phòng bụi bặm kia. Mượn tro bụi yểm trợ hắn tranh thủ tới gần mười gốc linh mộc chết héo hấp thu Tiên Thiên Mộc Sát! Hiện giờ Tiên Thiên Mộc Sát đã được dung hợp cùng với pháp lực của hắn nên quá trình hấp thu không còn phiền toái như trước đây nữa, chỉ cần truyền pháp lực vào trong linh mộc là được rồi! Thế nhưng để đề phòng, Phong Nhược chỉ hấp thu hết Tiên Thiên Mộc Sát của mười gốc linh mộc xung quanh mà thôi. Còn gốc thụ linh ba bốn trăm tuổi ở giữa hắn tạm thời chưa dám động tới, cũng vì số lượng Tiên Thiên Mộc Sát trong đó nhiều nhất, nếu như hắn tùy tiện hấp thu toàn bộ không chừng sẽ mất kiểm soát hoàn toàn! Phương pháp xử lý tốt nhất là tiến hành từ từ theo chất lượng, vừa tăng cường pháp lực của mình vừa hấp thụ! Đợi đến khi Phong Nhược hấp thu sạch sẽ Tiên Thiên Mộc Sát trong mười gốc linh mộc xung quanh thì trong cơ thể hắn đã có thêm hơn ba mươi tia Tiên Thiên Mộc Sát. Số lượng nhiều như thế này làm cho hắn phải không ngừng sử dụng lực lượng của Mộc linh thạch mới áp chế được nó, cũng may xung quanh không có người nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện. “Phù! Nguy hiểm thật! Quái lạ, tại sao Tiên Thiên Mộc Sát này càng ngày càng khó trấn áp? Chẳng lẽ vì pháp lực trong cơ thể mình chưa đủ mạnh sao? “ Phong Nhược nghĩ thầm. Hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên hấp thu Tiên Thiên Mộc Sát một chút khó chịu cũng không có, thậm chí hắn còn chẳng phát hiện ra điều gì lạ thường. Thế nhưng cùng với số lượng Tiên Thiên Mộc Sát dung hợp càng tăng, dù cho Mộc Sát kiếm khí phát ra càng thêm lợi hại hơn nhưng cảm giác khó chịu này càng ngày càng mạnh hơn. “Pháp lực của mình dung hợp với Tiên Thiên Mộc Sát hẳn là không có vấn đề, không biết rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào nhỉ?" . Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: