[Dịch]Phong Ngự
Đám người Phong Nhược một đường tiến về phía nam, mấy ngày đường đầu tiên còn khá thoải mái, thế nhưng khi tới phần rìa khu vực Nhạn Bắc thì không còn thư thả được như vậy nữa mà ai nấy đều khẩn trương hơn.
Nếu như khu vực Nhạn Bắc còn có hoàn cảnh thích hợp cho phàm nhân sinh sống thì Nhạn Nam chỉ có thể dùng hai từ “Hung hiểm” để hình dung mà thôi. Khu vực này đâu đâu cũng là những dãy núi vạn trượng liên miên không dứt, bên trong chướng khí mù mịt, dã thú không ngừng gầm rú. Dù đám người Phong Nhược bay cao trên mấy trăm trượng nhìn xuống vẫn cảm thấy tê dại hết da đầu!
Thật may trên đoạn đường này mọi người không đụng phải linh thú phi hành lợi hại nào nên chưa gặp nhiều phiền toái. Thế nhưng theo lời Lam Lăng thì đa phần Nhạn Nam đều là những khu vực núi non mênh mông bất tận như thế này, cho dù là sơn môn của những môn phái tu tiên cũng thương xuyên bị linh thú tới tấn công. Chính vì thế mà nhóm người tu tiên ở Nhạn Nam trước giờ đều lợi hại hơn nhiều đám người Nhạn Bắc.
Một ngày kia, đám người Phong Nhược còn đang đề phòng xung quanh phi hành đột nhiên một tràng tiếng rít “Vù...vù” truyền đến từ phía trước mặt. Đám thú cưỡi nghe thấy những âm thanh này đều lồng lộn hoảng sợ, mặc cho điều khiển thế nào cũng không dám nhúc nhích thêm một bước, ngay cả linh thú của Diệp Hoằng và Hành Vô Cơ cũng y như thế.
“Không biết xảy ra chuyện gì? “ Phong Nhược vừa trấn an con Kên Kên đang cữu vừa cố nhìn về phía trước, đáng tiếc do có quá nhiều sương mù ngăn trở nên hắn chẳng nhìn thấy bất kỳ điều gì. Nhưng làm cho hắn tò mò là com chim lớn màu xanh của Minh Khê vẫn bình tĩnh như thường.
“Mau! Mau lui về phía sau! “ Lúc này Diệp Hoằng và Hành Vô Cơ bay cách đó trăm trượng mặt đầy hoảng hốt lui về phía sau, bấy giờ mấy người Phong Nhược mới nhận ra tình hình cực kỳ nghiêm trọng. Không ai dám hỏi một câu vội vã điều khiển thú cưỡi của mình quay lại đường cũ.
Thế nhưng âm thanh gào thét kia càng ngày càng gần, Phong Nhược lấy hết cam đảm quay đầu nhìn lại lập tức bị dọa cho sợ hãi tí nữa thì rơi khỏi con Kên Kên đang cưỡi. Không biết từ lúc nào phía sau hắn đã xuất hiện một cơn cuồng phong thật lớn cao mấy ngàn trượng, cơn lốc này nhuộm một màu đỏ tươi như máu, nhìn qua giống như một thác máu vô biên vô hạn từ trên trời dội thẳng xuống! Mà bị cơn lốc màu máu này ảnh hưởng, một nửa bầu trời phía sau bị che khuất hoàn toàn, dưới đất cá bay đá chạy, giống như cảnh long trời nở đất vậy.
Còn tệ hơn nữa là tốc độ của cơn lốc máu yêu dị này nhanh vô cùng, vốn còn cách đám Phong Nhược mấy trăm dặm nhưng chỉ trong chốc lát đã vọt tới gần! Đừng nói tới con linh thú phi hành cấp ba của Phong Nhược mà ngay cả thú cưỡi cấp năm kia đứng trước con lốc này cũng chỉ chậm như con ốc sên đang bò mà thôi!
“Hỏng rồi! Chẳng lẽ cái mạng nhỏ của mình lại phải để lại nơi này! “ Phong Nhược không kìm được tuyệt vọng nghĩ, con lốc máu này không phải loại đẳng cấp như Phong Nhược có thể kháng cự được.
Ngay lúc đám người Phong Nhược chuẩn bị cơn lốc hoàn toàn nuốt trọn thì một luồng ánh sáng chói mắt như mặt trời đột ngột xẹt qua đỉnh đầu mọi người, dùng thế như vạn quân ập tới xông thẳng vào cơn lốc màu máu kia. Chỉ trong chốc lát, cơn lốc máu không ai cản được sụp đổ hoàn toàn, cả bầu trời lại khôi phục lại vẻ thanh bình như trước đây!
“Gàoo..! “ Lúc này một tiếng rống giận rung trời vang lên ầm ầm, sóng âm như thủy triều hùng dũng đánh về bốn phương tám hướng, mấy chục ngọn núi xung quanh đều bị chấn động rung rinh không ngừng, mọi người cũng bị sóng âm tác động càng lúc càng đau đớn khó mà chịu được! Phong Nhược khó khăn lắm mới thấy được cách đó ngàn trượng có một con quái vật khổng lồ toàn thân màu đỏ, trên lưng mọc một đôi cánh thật lớn đang bay lơ lửng trong không trung. Mỗi khi cặp cánh lớn tới mười trượng kia quạt xuống thì lập tức có một luồng khí đỏ như máu tràn ra bốn phía, không cần đoán cũng biết đây chắc chắn là nguồn gốc của cơn lốc máu quỷ dị kia!
Thật may vào lúc đó, một tiếng rồng ngâm chợt vang lên réo rắt từ chín tầng mây lập tức triệt tiêu toàn bộ sóng âm khủng bố kia. Cảnh tượng diễn ra sau đó làm cho hắn cả đời này khó mà quên được. Chỉ thấy luồng ánh sáng chói chang như mặt trời kia nháy mắt đã biến thành mua kiếm giăng đầy trời, ngân vang lao thẳng tới con quái khổng lồ, chốc lát đã vây kín xung quanh nó. Dưới vô số kiếm quang Phong Nhược chỉ nhìn thấy được mộc quầng sáng chói mắt vô cùng mà thôi!
“Ngao ô...!” Chỉ mười mấy nhịp thở sau con quái vật còn gần rống trước đây hét thảm một tiếng, lập tức hóa thành một sợi tơ máu thật nhanh đã trốn vào mây mù xa xôi. Bình sinh giờ Phong Nhược mới nhìn thấy tốc độ nhanh tới như vậy.
Có lẽ do biết không có cách nào đuổi kịp nên đám kiếm quang đang bay lượn đầy trời kia không đuổi giết theo nữa, chỉ xoay quanh mấy vòng rồi tất cả lại hội tụ thành một quầng sáng chói như mặt trời. Đám người Phong Nhược chỉ kịp nghe thấy một viếng “Vụt” vang lên chùm sáng này đã vội vã bay về phía xa đến khi vượt ra ngoài ngàn trượng mới dừng lại. Mà lúc này đám người Phong Nhược mới phát hiện, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một nữ tử vận áo trắng như tuyết, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề liếc mắt về mấy người bọn hắn một cái. Sau khi chùm kiếm quang kia bay về trong nháy mắt nàng đã biến mất như một làn khói hồng!
Thật lâu sau mọi người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trên mặt vẫn khó nén được vẻ kinh hãi.
“Hành đạo hữu, vị vừa rồi chẳng lẽ là cao thủ Kim Đan kỳ? “ Diệp Hoằng mặt khiếp sợ hỏi. Hắn đã sống hơn hai trăm năm không phải chưa từng gặp qua Kim Đan kỳ cao thủ, thế nhưng kinh khủng sắc bén như nữ nhân vừa rồi lão chưa từng nhìn thấy.
“Không! Ta nghĩ chắc là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, hoặc là...” Hành Vô Cơ không nói tiếp nhưng sắc mặt Diệp Hoằng lại biến đổi lần nữa.
“Chúng ta mau đi thôi, nếu như con cự quái kia quay lại thì nguy hiểm lắm! “ Diệp Hoằng vội vàng phân phó.
Trải qua tình huống kinh khiếp suýt nữa vất lại cái mạng của mình vừa rồi làm cho áp lực trong đội ngũ càng ngày càng tăng, thậm chí mồm mép tép nhảy như Đường Thanh cũng ngồi im không dám lên tiếng nữa, chỉ lo lại dẫn tới yêu vật đáng sợ nào khác.
Vô cùng may mắn là quãng đường tiếp theo mọi người không gặp phải linh thú nào quá lợi hại nữa, nhưng vì cẩn thận đề phòng nên không ai dám đáp xuống nghỉ ngơi, chỉ luân phiên thay đổi thú cưỡi rồi phi hành. Mấy ngày sau, trước mắt mọi người cuối cùng cũng xuất hiện một dãy núi cao lớn hùng vĩ vô cùng .
“Ha ha! Cuối cùng cũng bình an tới nơi! Đây là Tiếp Thiên phong – sơn môn của Trấn Thiên tông! “ Diệp Hoằng thở dài một cái mệt mỏi giới thiệu cho mọi người, lần này trải qua quãng đường mười vạn dặm lăn lộn vất cả làm cho sắc mặt lão ngày càng xấu thêm.
“Đúng vậy! Lần này chúng ta thật may mắn! Chư vị đạo hữu, lão phu đi trước, ngày sau có duyên gặp lại! “ Cùng lúc Hành Vô Cơ cũng bái biệt, mặt mỉm cười quay người rời đi, chỉ là trong chốc lát xoay người dường như lão vô tình mà có ý nhìn lướt qua Minh Khê một cái.
Chi tiết nhỏ này đám người Diệp Hoằng không phát hiện ra, thậm chí ngay cả Minh Khê cũng không cảm nhận được chút nào. Nhưng Phong Nhược đứng một bên luôn cảnh giác nhìn về Hành Vô Cơ thì không bỏ qua cho điều này.
“Chẳng lẽ lão đầu này biết Minh Khê? Hay lão chính là cừu nhân của nàng? “ Phong Nhược nghĩ thầm. Thế nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không ổn, từ sau khi bọn họ tới ở trong tiển trấn Minh Khê chưa từng rời khỏi nhà, như thế làm sao Hành Vô Cơ lại phát hiện ra?
Huống hồ nếu Hành Vô Cơ thật sự là kẻ địch của Minh Khê thì sao trên đường đi có nhiều cơ hội ra tay thế mà lão không làm. Đám người Phong Nhược người đông mà lực lại yếu, dù Hành Vô Cơ có bị thương cũng dễ dàng thủ thắng!
“Ài! Mặc kệ nó! Sau khi xếp sắp ổn thỏa để cho Minh Khê ru rú trong nhà cả ngày là được! “ Phong Nhược sầu não nghĩ thầm. Nếu như cừu địch của Minh Khê tìm tới cửa thật thì với thực lực của hắn chỉ có nước bó tay chịu trói mà thôi!
Hành Vô Cơ rời đi không gây ra ảnh hưởng lớn với mọi người cho nên lúc này ngoài Lam Lăng còn đang buồn bực không vui, Minh Khê ngẩn nga ngẩn ngơ và Phong Nhược bụng đầy tâm sự thì Đường Thanh và Bành Việt đều rất hưng phấn!
“Wao! Ngọn núi này so với Thanh Vân sơn còn cao hơn nhiều! Phía đỉnh còn đóng băng nữa kìa! Nếu như ngày nào cũng ở đây không bị đóng băng thì cũng chết rét cho xem! Đường Thanh cười quái dị nói. Bây giờ hung hiểm trên đường đi đã qua, cuối cùng hắn lại có thể nổi lên tâm tư đùa giỡn.
“Tiểu tử như người thì biết gì, hoàn cảnh như thế mới có lợi cho việc tu luyện Hắc Thủy Linh quyết! “ Diệp Hoằng trơn mắt lừ Đường Thanh, sau đó mới nói: “ Các ngươi kiên nhẫn chờ ở đây, ta đi lên bái kiến! “
Đợi Diệp Hoằng đi vào trong Tiếp Thiên phong, Phong Nhược rảnh rỗi lại bắt đầu đánh giá nơi này. Tiếp Thiên phong quả không hổ với cái tên “Tiếp Thiên”, hắn chưa từng thấy qua ngọn núi nào cao ngất chạm tới các tầng mây như nó, chỉ riêng loại khí thế bễ nghễ thiên hạ này Thanh Vân sơn đã không thể sánh bằng. ( Tiếp Thiên: Nối trời )
Trong thời gian chờ đợi, thỉnh thoảng đám người Phong Nhược lại thấy một đội đệ tử Trấn Thiên tông vội vã đi qua, ngắn ngủi chút thời gian đã nhìn thấy hơn mấy trăm người, điều này làm cho trong lòng ai nấy đều dâng lên cảm giác mất mát buồn rầu. Nghĩ về Thanh Vân tông, môn nhân của cả Thiên Cơ việc và Thiên Xu viện còn chưa tới ba trăm người, so sánh với Trấn Thiên tông có mấy vạn môn nhân quả giống như trên trời dưới đất.
Nếu như chỉ là chênh lệch về số lượng thì cũng thôi nhưng đằng này thực lực của những đệ tử Trấn Thiên tông làm cho mọi người cảm thấy mất mát trong lòng. Dường như tất cả những người này đều có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí còn có rất nhiều cao thủ Trúc Cơ kỳ nữa. Không những thế thú cưỡi phi hành của họ phần lớn đều là linh thú cấp ba cấp bốn, sáo trang trên người đa phần là bộ Lăng Vân hoặc Sạn Tuyết sáo trang, kiếm giắt trên lưng cấp thấp nhất cũng là tam phẩm.
So sánh ra Lam Lăng có thực lực mạnh nhất trong đám người cũng chỉ có thể xếp trong nhóm trung bình của đệ tử Trấn Thiên tông mà thôi, còn Đường Thanh và Bành Việt chỉ có thể coi là đệ tử cấp thấp nhất!
Vì so sánh thế nên tâm tình tốt đẹp của mọi người lại biến mất lần nữa. Chẳng thể làm gì hơn nữa, loại áp lực này như một khối đá thật lớn ép tới làm mọi người hô hấp cũng khó khăn.
Mọi người đứng chờ thật lâu... khoảng chừng vài canh giờ trôi qua mấy người Phong Nhược còn đang bị dày vò chờ đợi thì nhìn thấy Diệp Hoằng đang bước xuống. Đi cũng lão xuống núi còn có một đạo sĩ trung niên mập mạp, thế nhưng tu vi người này cũng là Trúc Cơ kỳ chứ chẳng chơi.
“Đây đều là môn nhân Thanh Vân tông? Người nào người nấy mặt xanh nanh vàng, xem ra đã chịu nhiều khổ cực rồi! “ Tên mập này đứng trên cao liếc xuống đánh giá mấy người Phong Nhược một lần, kỳ quái nói.
“Vâng vâng! Sau này mong Bàng sư huynh dạy dỗ nhiều hơn! “ Diệp Hoằng cười cười lấy lòng, lại nói với mấy người Phong Nhược: “ Vị này là Bàng Lập – Phó Điện chủ của Chấp Sự Điện Trấn Thiên tông, coi như từ nay về sau các người là người của Chấp sự điện, nhất định phải nghe Bành sư thúc các ngươi dạy bảo! Không được vô lễ, ngoài ra phải kiên trì tu luyện, không được lười biếng! Được rồi, các ngươi theo Bàng sư thúc quay về sơn môn đi! “
“Sư phụ! Vậy còn người thì sao? “ Lam Lăng lo lắng hỏi.
“Ha ha! Vi sư tự có chỗ tới, ngươi không cần lo cho ta, phải chuyên tâm tu luyện! “ Diệp Hoằng cười xòa một tiếng, thế nhưng trong nụ cười cũng nhìn thấy chút bất đắc dĩ.
“Tốt rồi! Mấy người các ngươi đi theo ta! “ Lão mập cau mày khoát đôi tay núng nính một cái, mở đường đi về Tiếp Thiên phong.
“Lam sư tỷ, chúng ta đi thôi! “ Phong Nhược thấy Lam Lăng còn cố chấp thấp giọng khuyên một câu. Bọn hắn vất vả chịu nhiều khổ cực đi tới được Trấn Thiên tông này không thể hành động theo cảm tính được
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: