[Dịch]Phong Ngự
“Ách...tiền bối, thật ra thì giờ ta mới biết được tên cây linh thảo này! “ Suy nghĩ một chút, cuối cùng Phong Nhược vẫn chọn trả lời thật. Ở tu tiên giới có nhiều loại linh dược quý giá rất khó đào được, không những vị trí chúng sinh trưởng hẻo lánh trắc trở mà không chừng còn có linh thú hay độc trùng bảo vệ nữa. Ngũ Hành thạch hạ phẩm quý giá thật đấy nhưng phải còn mạng để hưởng thụ mới được.
“A! Vậy thì thôi! “ Lão giả áo đen không nói thêm gì nữa, gật đầu một cái quay người đi khỏi.
Phong Nhược nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của lão mấy lần nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Sau khi bán hết được mấy cái thi thể của linh thú cấp ba hắn nhanh chóng thả Tiểu Ngốc tử ra rời khỏi chợ phiên Thiên Nãng sơn. Thế nhưng khi về tới căn nhà ở tiểu trấn, hắn cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện lão giả áo đen vừa rồi lại đang đứng nói chuyện với Lam Lăng và Minh Khê!
“Phong Nhược, ngươi đã về! Vị này là Hành Vô Cơ tiền bối, ngài muốn thuê chung căn nhà này với chúng ta trong một thời gian ngắn. Ngươi chịu khó một chút xây thêm một gian phòng đi! “ Thấy Phong Nhược về Lam Lăng lập tức hô lớn.
“Ách! Bái kiến tiền bối! “ Phong Nhược hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng hiểu ra, chắc Lam Lăng làm vậy cũng là bất đắc dĩ vì lo lắng cho thời gian tới không đủ Ngũ Hành thạch sử dụng.
“Ha ha! Tiểu hữu khoẻ chứ, không phải vừa rồi chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Chỉ là nơi ở của lão phu không cần làm phiền tới tiểu hữu” Hành Vô Cơ cười ha hả nói, vừa dứt lời lão đã lấy ra một miếng gỗ to cỡ bàn tay, nó đón gió thoáng biến mất một chút, ngay sau đó thì một căn nhà gỗ nhỏ nhắn tinh xảo đã hiện ra.
“
Cơ quan động phủ? “ Khi Phong Nhược còn đang sửng sốt thì Lam Lăng đã vội kêu lên, hiển nhiên nàng nhận ra được vật này.
“Ha hả! Mấy vị tiểu hữu chê cười rồi, ngày thường lão phu không có nhiều việc phải làm nên sẽ không quấy rầy các bị đâu, mời! “ Hành Vô Cơ cười a a nói, sau đó quay người đi vào trong cơ quan động phủ.
Phong Nhược nhìn căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo kia một chút, vừa mở miệng định nói gì đó thì Lam Lăng trầm mặt xuống trách hỏi: “Phong Nhược, mấy ngày nay ngươi tới bảy mươi hai ngọn núi? “
“Hắc! Lam sư tỷ à, chẳng qua đệ chỉ đi hái một ít linh dược thôi mà, không có việc gì đâu! “ Phong Nhược cố ý làm ra vẻ thoải mái nói.
“Hái linh dược? Phong Nhược, ngươi nghĩ ta là trẻ con à, thế còn bộ Lăng Vân sáo trang trên người ngươi thì sao? Đừng bảo là ngươi hái được nhé! “ Lam Lăng nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong mắt ngươi còn có người sư tỷ như ta không? Không có Ngũ Hành thạch thì mọi người có thể cùng nhau nghĩ cách, không mượn ngươi ra ngoài mạo hiểm! “
Nhìn thấy Lam Lăng nổi giận như thế Phong Nhược chỉ còn nước ngoan ngoãn im miệng. Chẳng còn cách nào, hiện giờ trong mắt mọi người hắn vẫn còn rất yếu.
“Lần này ta bỏ qua! Nhưng nhất định không thể có lần sau nữa, nếu không sẽ áp dụng môn quy! “ Lam Lăng làm vẻ dữ tợn uy hiếp nói, sau đó mới đưa cho Phong Nhược một viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm, “Viên Ngũ Hành thạch này ngươi cầm đi, nó có thể đủ chi trả cho một năm tới đó. Nhớ, không được ra ngoài mạo hiểm nữa! “
“Hắc! Đệ biết rồi, thế nhưng lần này đệ cũng kiếm được rất nhiều! Thế là đủ rồi! “ Phong Nhược không nhận lấy viên Ngũ Hành thạch Lam Lăng đưa, chỉ cười hì hì sau đó nhanh chóng chuồn mất, Lam Lăng quan tâm hắn như vậy làm hắn không thích ứng kịp.
Phong Nhược nhìn qua cánh cửa sổ về gian nhà gỗ nhỏ đối diện trên khu đất trống, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy khá thoải mái. Hành Vô Cơ rõ ràng là một tu sĩ cao cường, tới nơi này thuê nhà chắc chẳng liên quan gì tới bọn hắn, dù sao mấy tên tu sĩ nhỏ nhoi như bọn hắn không đáng để lão giả này ra tay.
Lão đầu này càng không thể liên quan tới Thiên Xu viện, nếu như Điền Mộ biết được vị trí của mấy người bọn hắn thì chắc chắn y sẽ phái người tới bắt bọn họ về!
Thế nhưng không thể không đề phòng người này, về sau khi sử dụng Mộc linh thạch phải cẩn thận thêm một chút mới được.
* * *
Dù có thêm một người hàng xóm cổ quái nhưng cuộc sống trong trang viên vẫn như bình thường. Ba người Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt ngày ngày dốc sức tu luyện, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo một chút.
Diệp Hoằng thì lúc nào cũng tự nhốt mình ở trong phòng, chỉ đến khi Phong Nhược đến tìm lão thỉnh giáo về vấn đề tu luyện thì mới thấy lão nở ra một chút nụ cười hiếm hoi mà thôi.
Người rảnh rỗi nhất phải nói tới Minh Khê. Hằng ngày sau khi nàng quét dọn xong trang viên, dọn dẹp cỏ dại và nấu cơm cho mấy người Phong Nhược thì đều ngẩng đầu lên trời nhìn ngẩn ngơ, thấy bộ dạng này Phong Nhược cũng không nỡ tới quấy rầy nàng.
Còn lão đầu Hành Vô Cơ cổ quái kia từ sau khi tiến vào cơ quan động phủ chẳng thấy ló mặt ra lúc nào, không biết rốt cuộc hắn chơi đùa cái gì bên trong đó nữa.
Phong Nhược hằng ngày ngoài thời gian tu luyện ra thì đều nuôi dưỡng Mộc linh thạch, hiện giờ trong tay hắn có rất nhiều Ngũ Hành thạch thế nên chẳng cần lo lắng điều gì. Mỗi ngày hắn đều kích hoạt mười mấy viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc để viên Mộc linh thạch kia hấp thu. Cứ như thế, đến khi toàn bộ Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc tiêu hao hết thì mầm cây nhỏ giữa viên linh thạch rốt cuộc cũng mọc thêm một chiếc lá nhỏ xíu!
Chỉ chút ít biến đổi nhỏ này thôi cũng làm cho lượng linh khí Mộc linh thạch phát ra tăng lên gấp hai lần, giúp cho việc tu luyện của Phong Nhược nhận được lợi ích lớn. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi hắn đã cảm nhận thấy có sự thay đổi nào đó trong pháp lực của mình, chắc chắn ngày đột phá Luyện Khí trung kỳ đã tới gần.
“Phù! Một năm chín tháng rồi! “
Phong Nhược khoanh chân ngồi trên một chiếc ván gỗ mỏng thở dài nói. Khoảng thời gian này nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, thế nhưng để cho số mạng của hắn xảy ra những biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Đối với con đường phía trước Phong Nhược vẫn còn rất nhiều kế hoạch và ước mơ, nhưng phải thừa nhận rằng con đường này rất chật vật, rất mơ hồ!
“Chỉ cần mình tiếp tục bước tới! Đi được đến đâu hay đến đấy! “
Phong Nhược lẩm bẩm một câu rồi đó chậm rãi nhắm mắt lại. Sau khi loại bỏ tất cả những suy nghĩ linh tinh hắn bắt đầu vận chuyển tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai., hiện giờ tầng tâm pháp này không còn gian nan tối tăm như lúc trước nữa, thời gian vận chuyển nó từ một canh giờ cũng giảm xuống chỉ còn một nén hương thôi. Nó thể hiện Phong Nhược đã cực kỳ thành thạo tầng này rồi, chỉ cần hắn đột phá được Luyện Khí trung kỳ thì có thể tu luyện tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ ba.
Cùng lúc với tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai vận chuyển thì pháp lực trong cơ thể Phong Nhược cũng chầm chậm chuyển động theo. Sự chuyển động này rất huyền diệu, không ào ào như nước suối, không như không khí vô biên vô tận mà dường như nó tự xây dựng lên một đường chảy riêng, cũng không có cách nào miêu tả được con đường này nhưng thực sự là nó đang hiện hữu.
Mà mỗi khi pháp lực trong cơ thể hắn ngưng đọng thêm một phần thì con đường này cũng càng thêm một phần chân thật, thậm chí Phong Nhược còn cảm thấy có lẽ một ngày nào đó, đến khi pháp lực hắn ngưng luyện đạt đến một mức nào đó con đường này sẽ hiện lên thực sự.
Không biết trải qua bao lâu, Phong Nhược từ từ tỉnh lại trong trái trạng nhập định, ý niệm đầu tiên mà hắn biết được chính là mình đã tiến lên Luyện Khí trung kỳ.
Phong Nhược rất bình tĩnh với chuyện này, nó không hề nằm ngoài dự liệu của. Thật ra ba giai đoạn của Luyện khí kỳ chỉ cần đạt đủ điều kiện là có thể tấn cấp. Chủ yếu nhìn xem độ cô đọng của pháp lực, chỉ cần pháp lực ngưng đọng đến một trình độ nhất định là có thể tiến vào thêm một giai đoạn nữa.
Quá trình này giống như một dòng suôi nhỏ từ từ mở rộng thành một con sông, con sông này chậm rãi hội tụ lại thành biển lớn. Nói một cách khác ba giai đoạn này có điểm tương đồng rất lớn.
Nhưng Trúc Cơ kỳ lại một tầng thứ hoàn toàn khác biệt, là một ngưỡng cửa khó mà vượt qua, bước qua nó được xem là một người tu sĩ chân chính!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: