[Dịch]Phong Ngự

Chương 72 : Thanh Ti Triền thuật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Làn gió nhẹ chợt nổi lên rồi tản ra bốn phía làm cho hình ảnh hư ảo trên mặt nước cũng theo đó mà hoá thành vô số ảo ảnh rồi tan vỡ. Ở bên bờ có một thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đang từ từ dùng nước hồ rửa đi hết vết máu trên người. Da tay của hắn có chút ngăm đen, giống như đã trải qua vô số đợt phong sương vậy, đôi môi mím chặt, khuôn mặt bình tĩnh không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có đôi mắt chuyên chú và thâm thuý. “Không ngờ lần này lại phải dùng đến Thanh Loan thủ trạc! “ Một tiếng thở dài khẽ vang lên, Phong Nhược có chút tiếc nuối gỡ Thanh Loan thủ trạc trên cách tay xuống. Mặt ngoài nó vốn trong suốt như ngọc nay lại phủ đầy những vết rạn li ti, những ánh sáng vàng óng ánh luôn bao phủ nó giờ cũng đã không còn tồn tại nữa. Nguyên nhân chỉ vì Phong Nhược muốn hạ gục được Mã Viễn nên cố ý dùng Thanh Loan thủ trạc đỡ lại một kiếm cường đại của y, nhờ cơ hội đó mà xuất một kiếm lấy được mạng Mã Viễn! Cái giá phải bỏ ra chính là sự tổn hại của Thanh Loan thủ trạc! Cũng may lần này Phong Nhược lấy một địch sáu thu hoạch không tệ. Đầu tiên phải kể đến thanh kiếm khí tam phẩm của Mã Viễn có giá trị nhất, hơn nữa kiếm này còn được Ngũ Hành thạch hạ phẩm tinh luyện qua nên có uy lực rất mạnh, Phong Nhược sớm đã được lĩnh giáo rồi. Có thanh kiếm khí cấp ba này và Mộc Sát kiếm khí, Phong Nhược hoàn toàn có tự tin đối phó được đại đa số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ. Ngoài thanh kiếm khí này ra còn có bộ Lăng Vân sáo trang trên người Mã Viễn không tệ chút nào, thứ thiếu hụt duy nhất của nó là một đôi giày, nhưng ngược lại như thế lại rất thích hợp với Phong Nhược. Cùng với đó còn có năm bộ Tuyết Tằm sáo trang của đám người kia cũng bị Phong Nhược lột ra kèm theo năm thanh kiếm khí nhị phẩm, năm cái phong ấn hoàn cùng linh thú phi hành bên trong. Ước chừng chỗ này có giá trị khoảng hai nghìn viên Ngũ Hành thạch. Ngoài ra Phong Nhược còn thu được từ thắt lưng trữ vật của sáu người Mã Viễn bảy trăm mười tám viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm, sáu viên Chỉ Huyết đan, ít nhất một trăm phần Hoạt Lạc tán, mười chín cây Tử Thanh Đằng, hai mươi ba gốc Nhạn Hành thảo kèm theo một cây linh dược hình dáng kỳ lạ mà hắn không nhận ra được. Mặt khác còn có năm cái thi thể của linh thú cấp ba, một khối Xích Tinh vỡ nát chuyên dùng để luyện chế kiếm khí và pháp khí. Ngoài ý muốn hơn, Phong Nhược còn tìm thấy một chiếc ngọc giản ghi lại phương pháp tu luyện Thanh Ti Triền thuật trong thắt lưng trữ vật của cô gái kia. Đáng tiếc là thắt lưng trữ vật có tính năng nhận chủ, sáu cái thắt lưng bị Phong Nhược cưỡng bức mở ra nên đều đã bị phế bỏ. Còn thứ mà Lương Thực gọi là pháp khí Hoả Lôi thần nó đã bị thân thể của chính y đè bẹp nên hư hỏng phần lớn, Phong Nhược kiểm ra một lúc thì thấy nó chỉ như gân gà nên cũng vứt bỏ. Loại pháp khí cấp thấp này vẫn còn trong phạm vi binh khí của phàm nhân, chỉ là uy lực nó mạnh hơn nhiều lần mà thôi. Nó chuyên dùng để hấp dẫn linh thú thì tốt hơn, tóm lại là chẳng giá trị gì cho lắm. Rửa trôi hết những vết máu trên người đi, Phong Nhược lập tức thay bộ Lăng Vân sáo trang vào. Như vậy thì ngoài phần đầu không có thứ gì phòng hộ ra, toàn thân từ trên xuống dưới của hắn đã đạt tới lực phòng ngự rất cao, ít nhất là có thể mặc kệ kiếm khí nhị phẩm công kích. Thanh kiếm khí tam phẩm kia Phong Như lại cất vào trong thắt lưng trữ vật, dù sao vật này quá chói mắt rồi, lấy tu vi Luyện Khí sơ kỳ như hắn cầm nó chắc chắn sẽ làm người khác để ý. Sau khi xoá bỏ hết những dấu vết mình để lại Phong Nhược mới thả Tiểu Ngốc tử ra, bay về phía Tuyệt Cốc trong Thiên Nãng sơn. Thật ra hắn không lo lắng cái chết của sáu người Mã Viễn sẽ dồn lên đầu hắn, hiện giờ thi thể mấy người đó sớm đã yên ổn trong bụng đám linh thú rồi, cao tầng Thiên Xu viện dù có muốn điều tra tận gốc cũng khó mà tìm ra được, thế nhưng hắn luôn cẩn thận nên mới tiện tay làm. Vừa ngắm phong cảnh trong lòng Phong Nhược vừa suy tính, hiện giờ hắn đã kiếm được rất nhiều Ngũ Hành thạch, thời gian tiếp theo sẽ không còn phải ra ngoài khổ cực kiếm tiền nữa. Trong kế hoạch của hắn quan trọng nhất vẫn là tăng tiến tu vi lên Luyện Khí trung kỳ, cùng với đó là học được một loại pháp thuật. Chẳng qua tập luyện loại pháp thuật nào Phong Nhược vẫn còn do dự chưa quyết định được. Từ đáy lòng tất nhiên hắn vẫn muốn tu luyện Xuyên Vân thuật thuộc tính kim kia, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ tư chất ưu tú như Lam Lăng còn không học tập được huống hồ là hắn? Nghe nói trong Thanh Vân tông chỉ có Sở Thiên là học được loại Xuyên Vân thuật này thôi! Ngoại trừ Xuyên Vân thuật, Phong Nhược không hề có chút hứng thú nào với Hoả pháp thuật thuộc tính hoả và thuộc tính thuỷ. Điều này chắc cũng vì khoá huấn luyện khổ cực mà Lam Lăng bày ra lúc trước làm cho hắn cảm nhận được Hoả Cầu thuật và Thuỷ Long thuật chẳng mấy uy phong! Còn dư lại cuối cùng là Thuẫn Tường thuật thuộc tính thổ và Thanh Ti Triền thuật thuộc tính mộc, tất nhiên còn có pháp thuật thuộc tính lôi và phong, thế nhưng hai loại đó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Phong Nhược do dự chính là chỗ này, theo như Lam Lăng thì vì thực lực của cả tiểu đội săn bắt, nếu hắn không tu luyện được Xuyên Vân thuật thì tốt hơn hết là luyện tập Thuẫn Tường thuật. Nhưng dường như Phong Nhược mơ hồ cảm thấy để thật sự mà chọn thì Thanh Ti Triền thuật pháp mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng vì tác động viên Mộc linh thạch kia không chừng sẽ làm cho số lần thi triển nó nhiều hơn so với người khác, uy lực cũng mạnh hơn nữa! Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Phong Nhược vẫn quyết định tu luyện Thanh Ti Triền thuật, nguyên nhân là do trong trận chiến đó tác dụng của Thanh Ti Triền thuật pháp làm cho hắn rất buồn bực, nếu không dựa vào tốc độ của hắn đám người Mã Viễn sao có để đuổi theo kịp. Có thể nói khi hắn xuống tay giết chết nữ nhân kia thì cảm giác buồn bực này cũng góp phần rất lớn. Trở lại tiểu trấn thì chợ phiên Thiên Nãng sơn cũng gần kết thúc, trước hết Phong Nhược trở về că nhà nói với Minh Khê một tiếng tránh làm nàng lo lắng, sau đó mới cưỡi Tiểu Ngốc tử bay về chợ phiên Thiên Nãng sơn. Tuy nhên hắn còn chưa muốn bán năm bộ sáo trang cùng kiếm khí nhị phẩm kia ra, chẳng qua là bán hết chỗ linh dược cùng mấy cỗ thi thể linh thú là được rồi. Chợ phiên Thiên Nãng sơn không còn sự náo nhiệt như mấy ngày trước nữa, dù sao thì người tu đạo không giống phàm nhân ưa thích không khí náo nhiệt, sau khi mua được đồ vật cần thiết sẽ nhanh chóng rời đi không nán lại. Phong Nhược tuỳ tiện kiếm một vị trí bày ra tất cả linh dược, ít ra thì linh dược rất dễ bán vì một môn tiên thuật phụ trợ như luyện đan kiếm lời nhiều mà tiêu hao cũng rất lớn. Thường thường khi luyện một lò đan dược phải phế bỏ tới bốn năm nhóm linh dược liền, không có chút gia tài khó mà tăng được tài nghệ luyện đan. Tất nhiên chỉ cần chịu đựng vượt qua giai đoạn ban đầu, sau khi chế luyện được một số loại đan dược cao cấp như Chỉ Huyết đan hay Hoạt Lạc đan sẽ thu vào số lượng lớn Ngũ Hành thạch làm người khác không ngừng hâm mộ. Chỉ cần nhìn Ninh Viễn là thấy, hắn chỉ dựa vào thu hoạch của thuật luyện đan mà lôi kéo được nhiều tay chân như vậy, ngược lại những thủ hạ của hắn sẽ liên tục cung cấp linh dược cuồn cuộn không dứt cho hắn, làm cho tài nghệ luyện đan của hắn càng ngày càng cao! “Những linh dược này là của ngươi bán? “ Khi Phong Nhược còn đang suy nghĩ lại về trận đánh ngắn ngủi đầy kích thích kia thì một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một lão đầu khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi mặc áo đen, áo quần hơi bẩn thỉu rách rưới, thậm chí còn dính một ít cỏ dại và bùn đất nữa, thật giống như người mới chui từ trong hang ra vậy. “A, đúng vậy, tiền bối ngài cần gì? “ Tuy dung mạo lão đầu này bình thường nhưng Phong Nhược lại không nhìn thấy tu vi hắn, nhất là trên ngoài hắn lại không nhìn thấy những bộ sáo trang sáng bóng. Nếu như ở nơi khác chắc chắn Phong Nhược sẽ nghĩ đây là một lão ăn mày, thế nhưng xuất hiện ở đỉnh Thiên Nãng sơn thì không thể xem thường, những người có thể đến đây đều không đơn giản chút nào. “Những thứ này ta mua hết! “ Lão đầu kia chỉ thuận miệng nói một câu, sau đó vứt cho Phong Nhược hai viên Ngũ Hành thạch to hơn long nhãn tràn đầy ánh sáng lưu chuyển. “Là Ngũ Hành thạch hạ phẩm! “ Đôi mắt Phong Nhược trợn tròn, trong lòng không ngừng hô lão đầu này thật hào phóng. Một viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm trên thị trường ít nhất cũng đổi được hai trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được, không ngờ hiện giờ lão đầu này thuận tay đã lấy ra hai viên! “Ha ha! Của ngài đây! “ Phong Nhược mặt mày hớn hở dùng hai tay đưa đám linh dược này tới, hiện giờ càng nhìn hắn càng thấy lão đầu này thuận mắt hơn nhiều. Lão đầu này cũng không thèm để ý, tay áo vừa vung lên đã thu lại chỗ linh dược này. Thế nhưng lão chưa rời đi ngay mà nhìn Phong Nhược một cái rồi nói: “Tiểu hữu, có phải ngươi thường xuyên đi hái linh dược đem bán không? “ “Hả? Ách...vâng, thế nhưng ta chỉ thu hái những loại linh dược cấp thấp thôi! “ Phong Nhược hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn thuận miệng đáp lại. “Trước mắt lão phu còn cần mấy loại linh dược nữa, không biết ngươi có nguyên ý giúp lão phu đi tìm không, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Những loại linh dược này cũng không sinh trưởng ở nơi quá hung hiểm, hiện giờ ngươi đã hái được Huyên Ninh thảo chắc nó sẽ không làm khó ngươi được đâu! “ Lão đầu áo đen mở miệng nói. “Huyên Ninh thảo? “ Phong Nhược nghe thế không khỏi lúng túng, bây giờ hắn mới biết được gốc cây kỳ lạ kia gọi là Huyên Ninh thảo, nó cũng đâu phải do hắn hái được đâu! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: