[Dịch]Phong Ngự
Sau khi nghe Lam Lăng giải thích, Phong Nhược mới hiểu ra mình đã quá nóng vội rồi. Dù nhờ vào viên Mộc linh thạch kia mà pháp lực trong cơ thể hắn tinh thuần hơn mấy người Đường Thanh nhưng vẫn chưa đủ để tu luyện thuật pháp tiêu hao rất nhiều pháp lực kia, hơn nữa còn rất khó khăn.
“Chờ tới khi ngươi tiến vào Luyện Khí trung kỳ có thể thử luyện tập Xuyên Vân thuật uy lực cực mạnh, nếu không tu thành ta đề nghị ngươi tu luyện Thuẫn Tường thuật, nó thích hợp với tiểu đội chúng ta nhất. Còn bây giờ thì...”
Lam Lăng nói tới đây dừng lại nhìn Phong Nhược một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, “Đỡ Thủy Long thuật của ta này! “
“Hự! “ Phong Nhược bất ngờ, không kịp đề phòng bị đánh trúng. Thủy Long thuật nhìn giống rắn nước hơn, to cỡ bát ăn cơm, dài tới hai trượng đánh Phong Nhược văng xa mấy trượng, toàn thân từ trên xuống dưới ướt như chuột lội! “
“Lam sư tỷ! Ngươi... ngươi! “ Phong Nhược dở khóc dở cười chỉ chỉ tay về Lam Lăng. Cái gì chứ? Dù gì nàng cũng là sư tỷ mà!
“Ta cái gì mà ta? Ta cảnh báo ngươi trước rồi đó thôi! Tài nghệ không bằng người thì đừng than trời oán đất chứ. Được rồi, về ăn cơm thôi! “ Lam Lăng đánh lén thành công tâm trạng rất vui vẻ, hoan hô một tiếng rồi cười toe toét nghênh ngang đi trước.
“Ài! Gặp phải ác bá rồi! “ Phong Nhược than thở một tiếng.
* * *
Chợ phiên Thiên Nãng sơn cứ hai quý tổ chức một lần đã diễn ra, đám người Phong Nhược đã sớm chạy tới chiếm một gian hàng, chỉ để Minh Khê và Diệp Hoằng ở lại viện phòng.
Muốn mở gian hàng tất nhiên là để bán cho được giá những nguyên liệu thu được từ Hàn Băng thú cấp bốn. Chợ phiên Thiên Nãng sơn chẳng những có vô số người tu đạo trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc mà còn một ít thương hội thanh danh hiển hách tới đây mua bán nữa. Nếu gặp được những người khách rộng rãi này chắc chắn sẽ kiếm được khoản lớn.
Thiên Nãng sơn cũng không hạn chế người nào mở gian hàng, cũng không thu bất kỳ loại phí nào cả. Đỉnh núi cũng cực kỳ rộng rãi, chỉ cần không sinh sự thì không ai tới quản cả.
Thế nhưng bốn người Phong Nhược có tới thật sớm vẫn không chiếm được khu vực tốt nhất ở trung tâm, chỗ đó sớm đã bị đệ tử của các môn phái tu tiên lớn mạnh chiếm cứ rồi, bọn họ chỉ có thể đi tới bên rìa chiếm một vị trí mà thôi.
Do đến sớm nên chợ phiên Thiên Nãng sơn ngoài một vài đệ tử môn phái lớn tới thì chưa xuất hiện nhiều người, thế nên Lam Lăng ỷ vào thân phận sư tỷ giao nhiệm vụ trông coi quầy hàng cho ba người Phong Nhược còn nàng thì hứng thú đi dạo xung quanh.
Trông coi quầy hàng là một chuyện cực kỳ nhàm chán, đặc biệt khi mà chẳng có ma nào hỏi mua cả, vậy nên chỉ qua một lát Đường Thanh và Bành Việt đều mượn cớ đi tiểu nhanh chóng chuồn mất, chỉ còn lại Phong Nhược ở tại quầy cười khổ không dứt/
Đương nhiên Phong Nhược cũng không để ý, dù sao thì tuổi hắn cũng lớn hơn mấy người Đường Thanh vài tuổi, đã sớm không còn tâm trạng tham gia náo nhiệt rồi. Cái chính là giờ hắn nghèo kiết xác, ra ngoài đi dạo cũng chẳng để làm gì.
Đoán rằng một ít nguyên liệu của mình hôm này không bán được nên Phong Nhược liền thu vào một số nguyên liệu quý giá hơn, chỉ để lại da thú Hàn Băng thú cấp bốn trưng bày mà thôi. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
“Này! Tiểu sư đệ, lại là ngươi à? “ Lúc lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên. Phong Nhược vừa mở mắt ra đã buồn bực hết biết, hóa ra là tiểu nha đầu gian thương lần trước ở Thiên Nãng sơn.
“Hừ! “ Phong Nhược hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Phương pháp duy nhất để đối phó với loại gian thương này là nhắm mắt không nhìn cho tâm thanh thản!
“Này! Làm gì thế! Chẳng lẽ ngươi không muốn bán mấy miếng da thú nhăn nheo này à? Khách khách! Thật là đáng thương! Có phải ngươi ở trong môn phái rất hay bị bắt nạt không? Lần nào cũng lấy ra vật phẩm tệ như vậy! Cũng được, sư tỷ ta là người tốt, mấy miếng da rách nát này ta mua hết, một miếng một viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm, được không? “
“Sao ngươi không cướp luôn đi! “ Phong Nhược không nhịn được tức giận mở mắt nói: “Đây là da Hàn Băng thú cấp bốn đấy, bán một miếng một viên Ngũ Hành thạch thua thiệt bao nhiêu ngươi cũng biết! Ngươi lấy ra có bao nhiêu ta mua hết! “
Nhìn thấy dáng vẻ giận giữ của Phong Nhược, tiểu nha đầu kia không nhịn được ôm bụng cười không dứt, thật lâu sau mới vất vả nén lại tiếng cười, đứng trước Phong Nhược ranh mãnh nháy mắt một cái. “Sao nào? Cuối cùng ngươi cũng chịu mở mắt nhìn người ta. Người ta nói không làm việc xấu không hổ thẹn tâm, tiểu sư đệ à, chẳng lẽ ngươi làm việc gì người khác không biết à? “
“Ai là tiểu sư đệ của người! “ Phong Nhược quay đầu đi, cảm thấy cực kỳ xúi quẩy. Hắn nói không lại miệng lưỡi tiểu nha đầu này, nhất là dưới tình huống không có phần thắng.
“Hì hì! Ta là Luyện Khí hậu kỳ, tất nhiên được làm sư tỷ rồi! Này! Nói chuyện làm ăn đi! Ngươi còn tơ nhện Ngân Giáp không? Ta mua giá cao! “ Tiểu nha đầu này mặt mày lấm lét hỏi, hẳn là mấy chùm tơ Phong Nhược bá lúc trước đủ để nàng kiếm một khoản.
“Không có! “ Phong Nhược dứt khoát nói. Không phải hắn không muốn mua bán với tiểu nha đầu này, tơ Ngân Giáp nhả ra hắn để dành sau này dùng, làm sao lại lấy ra bán được đây?
“Ha? Thật à? “ Nha đầu này ghẹo đầu liếc Phong Nhược mấy cái, “Tiểu sư đệ, nói dối hả, sẽ thành lão già râu dài đấy. Này, đây là cái gì hả? “
Nói tới đây nha đầu cười tủm tỉm gỡ một sợi tơ trong suốt tầm một tấc trên da Hàn Băng thú xuống, sợi tơ này do Ngân Giáp Thiên Chu phun ra để cuốn hai chân Hàn Băng thú lại. Phong Nhược vỗn nghĩ đã dọn dẹp hết rồi không ngờ lực quan sát của nha đầu này lại nhạy bén tới thế, nhanh như vậy đã nhìn ra.
Nhìn sợi tơ trong suốt dài một tấc này, Phong Nhược sửng sốt một chút rồi lập tức làm mặt sưng sỉa nói: “Không có! “
Thấy Phong Nhược từ chối, nha đầu này cũng không không quan tâm, đôi mắt đảo một vòng rồi cười hì hì bày một quầy hàng ngay cạnh Phong Nhược. Nhưng đồ nàng lấy ra chính là một bộ Lăng Vân sáo trang, ngoài còn thiếu đôi giày ra thì đủ cả ba món.
Nhận ra ánh mắt của Phong Nhược, nha đầu kia nở một nụ cười dịu dàng hết sức, “Tiểu sư đê, Lăng Vân sáo trang do Diệu Âm môn chế tạo rất hiếm có đấy. Hơn nữa theo ta biết thì lần phiên chợ Thiên Nãng sơn lần này nó là độc nhất vô nhị. Nếu ngươi muốn sư tỷ ta có thể để cho ngươi chín phần ưu đãi! “
“Hừ! Không cần! “ Phong Nhược lập tức quay đầu đi. Tất nhiên là hắn muốn bộ Lăng Vân sáo trang này, thế nhưng giờ đâu có Ngũ Hành thạch. Còn nếu dùng tơ nhện đổi lấy chắc rằng hắn sẽ bị nha đầu gian thương gặm tới tận xương mất.
Khi mà Phong Nhược còn đang giằng co với nha đầu này thì Lam Lăng dẫn Bành Việt và Đường Thanh mặt mày ủ rũ trở về, hiển nhiên hai tên gia hỏa đang thương này vì bỏ trốn mà bị Lam Lăng dạy cho một bài học.
“Ồ? Phong Nhược, ngươi bán hết nguyên liệu rồi à? “ Lam Lăng nhìn thấy trước mặt Phong Nhược chỉ còn có da Hàn Băng thú liền kinh ngạc hỏi. Chưa đợi Phong Nhược giải thích, ánh mắt Lam Lăng lập tức bị Lăng Vân sáo trang của nha đầu bên cạnh thu hút.
“Oa! Tiểu muội muội này, ngươi là ngươi của Diệu Âm môn đúng không? Lăng Vân sáo trang này bán sao thế? “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: