[Dịch]Phong Ngự

Chương 49 : Tiểu Ngốc tử


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Viên Mộc linh thạch này vẫn giữ nguyên hình trái tim, không lớn thêm cũng không nhỏ đi bao nhiêu. Nhưng làm cho Phong Nhược cảm thấy khó tin là màu vàng mờ nhạt trước đây của viên Mộc linh thạch đã được thay thế bằng màu xanh lục trong suốt, nhìn tựa như một viên ngọc thạch rực rỡ vậy! Ngoài việc đó ra Phong Nhược còn phát hiện những rễ cây xung quanh viên Mộc linh thạch dường như trở nên mục nát, hoàn toàn mất hết sức sống. Hắn chỉ vừa chạm nhẹ đã biến thành vô số hạt bụi! “Chuyện này...” Tuy Phong Nhược không hiểu được tại sao lại phát sinh loại biến hóa này nhưng hắn có thể khẳng định những rễ cây mà viên Mộc linh thạch này vốn dựa vào để tồn tại đã biến mất! Càng làm cho Phong Nhược trở nên buồn rầu là nguồn linh khí dồi dào trong không gian này đã biến mất hoàn toàn, giống như bị vật gì hút lấy hết vậy! Sửng sốt mất nửa ngày, Phong Nhược mới bối rối nhặt viên Mộc linh thạch đang lóe lên những tia sáng xanh biếc kia lên, thật ra chính hắn cũng không biết sau một phen mình liều lĩnh như vậy chuyện trở thành tốt hay xấu. “Hả? “ vừa tiến tới cạnh đó, Phong Nhược đột nhiên phát hiện ở giữa viên Mộc linh thạch này có một mầm cây nho nhỏ, nếu không phải viên Mộc linh thạch này đã trở nên trong suốt, hơn nữa hắn tiến đến thật gần thì rất khó phát hiện ra điều này. Mượn những tia sáng mỏng manh Phong Nhược cẩn thận nhìn kỹ nó một lần, hắn nhận ra cái mầm cây này chỉ giống như một ngọn cỏ non mà thôi, từ đó vươn ra một chiếc lá dài mỏng manh đáng thương. “Ách, đây là cái gì vậy? “ Phong Nhược sửng sốt nghĩ thầm, sau đó đành lắc đầu bỏ qua việc này, đưa viên Mộc linh thạch vào trong thắt lưng trữ vật. Đột nhiên hắn phát hiện đã trôi qua mười mấy canh giờ rồi, chắc cuộc tỷ thí kia cũng sắp được bắt đầu, hắn phải nhanh chóng về xem một chút mới đươc. Quay đầu nhìn lại con Kên Kên cấp hai cùng Ngân Giáp tri thù, trong lòng Phong Nhược không nhịn được lại có chút phẫn uất, hai tên gia hỏa này vừa rồi chiếm được nhiều chỗ tốt nhất, giờ cả hai cùng tiến giai thành linh thú cấp ba. Nhìn lại hắn thì trừ việc pháp lực ngưng luyện thêm một chút thì còn cách Luyện Khí trung kỳ chút ít! “Hừ! Coi như các ngươi gặp may mắn! “ Phong Nhược bất đắc dĩ lầm bầm trong miệng, kỳ thực hắn cũng hiểu rõ thân thể hiện tại của mình không thể so sánh được với Kên Kên và Ngân Giáp tri thù được. May là luồng linh khí cường đại kia chỉ đảo vài vòng đã tán ra ngoài, nếu không khẳng định thân thể của mình sẽ không chịu được mà nổ tung mất. Nhưng chỉ thế thôi hắn cũng đạt được khá nhiều chỗ tốt, chưa nói đến số pháp lực mình dường như tăng lên gấp đôi mà chỉ cần việc tăng tu vi của mình đến ngưỡng cửa trở thành Luyện Khí trung kỳ đã không tệ rồi. Nếu thế hắn chỉ cần tĩnh tâm tu luyện khoảng một năm rưỡi nữa là dễ dàng đột phá Luyện Khí trung kỳ. Suy nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt trong đó, Phong Nhược cẩn thận quay sang xem xét con Kên Kên và Ngân Giáp tri thù, thể hình của con Kên Kên này dường như lớn gấp đôi ban đầu. Nếu không phải nó ngoan ngoan đứng dưới đất khẳng định không gian nhỏ bé này không chứa nổi được nó! Về phần lông vũ trên người nó càng trở nên đen nhánh, Phong Nhược dùng tay gõ thử vài cái thì xuất hiện âm thanh như kim loại va chạm vào nhau, từ điểm này mà có thể nhận ra lực phòng ngự của nó đã trở nên rất mạnh! “Hắc hắc! Linh thú cấp ba à! Không tệ! Sau này ngươi chính là tọa kỵ linh thú chuyên dùng của ta. À, về sau sẽ gọi ngươi là Tiểu Ngốc tử ! Phong Nhược đắc ý vỗ vỗ đầu con Kên Kên, mặc kệ nó có quan tâm không mà tự lấy một cái tên đầy hình tượng. ( Tiểu Ngốc tử là tên nhóc đầu trọc ) So sánh với hình thể to lớn của Tiểu Ngốc tử thì Ngân Giáp tri thù lại thu nhỏ đi một nửa, làm cho Phong Nhược hoài nghi không biết nếu nó cứ tiếp tục tăng cấp cuối cùng có biến trở lại thành con nhện nhỏ bé không? Nhưng thực lực của nó cũng tăng cường hơn trước mấy lần, trước hết là tám cái chân của nó được bao trùm thêm một lớp hộ giáp màu bạc, ở phía cuối gần mặt đất còn mọc thêm ba cái răng cưa sắc bén nữa. Có thể tưởng tượng ra được nếu bị mấy chiếc răng cưa kia xẹt qua người sẽ kinh khủng tới mức nào! Mà phần bụng của nó cũng được bao trùm bởi một lớp giáp bạc thật dày, cũng làm cho nó hợp với cái tên Ngân Giáp tri thù hơn. Phong Nhược đoán rằng dù hắn có sử dụng Băng Sương kiếm khí chưa chắc đã phá vỡ được lớp phòng ngự này, nói cách khác hiện giờ hắn không phải đối thủ của con Ngân Giáp tri thù này! Cũng may con nhện hưởng được nhiều chỗ tốt như vậy nên không làm ra việc gì vong ân phụ nghĩa, thậm chí còn để cho Phong Nhược vỗ vỗ lên đầu của nó, có thể tưởng tượng ra nếu dùng nó làm ngựa cưỡi trên mặt đất chắc sẽ rất uy phong! “Tốt lắm, nên rời đi rồi! “ Phong Nhược thu lại Tiểu Ngốc tử rồi ra hiệu cho Ngân Giáp tri thù mở đường, tên này có tiềm năng rất lớn, hắn không muốn cứ thế mà bỏ lại nó ở đây, chưa cần nói đến cái khác chỉ cần hai mươi tư cái răng cưa kia tuyệt đối là vũ khí giết người khủng khiếp! Ngân Giáp tri thù tỏ ra rất thông minh khi nhận được mệnh lệnh của Phong Nhược, nó nhanh chóng quơ tám cái chân cứng như thép về phía trước mà mở đường, tốc độ còn nhanh hơn Phong Nhược nhiều. Điều này không khỏi làm hắn càng cảm khái con linh thú này thật sự rất thông minh! Ra khỏi không gian này, Phong Nhược lại gọi Minh Khê tới giúp nàng làm quen với Ngân Giáp tri thù một chút. Hiện giờ hắn vẫn chưa xác định được mình có nên rời khỏi Thanh Vân tông hay không, tốt nhất là tiếp tục giấu nàng này ở lại đây, tùy theo tình hình mấy ngày tiếp theo mà sắp xếp sau vậy. Phân phó mọi việc thật tốt Phong Nhược mới thả ra Thương Ngọc điêu mà bay về phía Chủ Phong Thanh Vân sơn, hắn còn chưa muốn lộ ra Tiểu Ngốc tử. Dù sao thì giữa linh thú cấp hai và linh thú cấp ba chênh lệch rất lớn, nếu như một tiểu tử Luyện Khí sơ kỳ như hắn mà cưỡi một con linh thú chiến đấu cấp ba thì người khác không muốn chú ý cũng không được! Vì không còn viên Mộc linh thạch kia nữa nên Phong Nhược không cần ẩn dấu hành tung, bay thẳng đến sơn môn Thanh Vân tông, tới cổng vào mới hạ xuống. Lúc này trên quảng trường rộng lớn trong sơn môn đã có rất nhiều đệ tử hai viện Thiên Cơ Thiên Xu đứng đợi tử từ sớm, xem ra cuộc tỷ thí chưa bắt đầu. Phong Nhược vừa tiến về phía đệ tử Thiên Cơ viện vừa cẩn thận quan sát tình hình trên quảng trường. Bên phía Thiên Xu viện kia cả đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba ước chừng có hơn một trăm ba mươi người, ai nấy trên mặt đều phấn chấn, mặt mày hớn hở, hiển nhiên cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Mà bên này Thiên Cơ viện cả đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba chưa tới bảy mươi người, khí thế cũng yếu rất nhiều, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ bất lực thất vọng, không thì cũng có tâm tư. Mà khiến cho Phong Nhược chú ý nhất là ở phía trên có một đội ngũ người tu dạo, chừng hơn hai mươi người, ai cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ. Nhìn dấu hiệu trên người bọn hắn có thể xác định được đây đều là người của Ngự Thú điện! Hơn hai mươi người này đều đứng trên cao mà nhìn xuống đệ tử Thiên Cơ viện và Thiên Xu viện, loại dáng vẻ vênh váo tự mãn này thật giống như đang giám thị một đám tù nhân vậy. “Hỏng rồi! Nhìn tình hình này dù viện chủ Thiên Cơ viện Diệp Hoằng có thắng cũng không chiến được chỗ gì tốt đâu! “ Phong Nhược thầm nghĩ, môn phái nhỏ bé như Thanh Vân tông sao có thể chống lại Ngự Thú điện- môn phái đứng thứ ba trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc đây? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: