[Dịch]Phong Ngự
“ Trả nợ...”
Phong Nhược bị hai chữ này dọa cho sợ mất mật, mặc dù trong thư không có ký tên nhưng làm sao hắn có thể không biết đối phương là vị thần thánh nào.
“ Thảm rồi, lần này thảm rồi!” Phong Nhược nhìn không được sợ mất hồn mất vía, thời gian vừa rồi đầu tiên là hắn nhập định nửa tháng, sau đó kết oán với đám người Mã Viễn, rồi lại chạy về tu luyện, thời gian cũng đã qua một tháng, như vậy hẳn là trì hoãn yêu cầu của lão bà bà.
Không dám do dự chút nào Phong Nhược rối rít điều khiển Bạch Vũ hạc bay nơi lão bà bà ở tại tiểu cốc, giờ đây hắn chỉ dám hy vọng lão bà không nổi giận lôi đình, nếu không thì hắn sẽ thật thảm.
Mới bay đến cửa và tiểu cốc, da đầu Phong Nhược đột nhiên trở nên tê dại, tí nữa thì quay đầu bỏ chạy một mạch, chạy càng xa càng tốt! Vì hai bên con đường lát đá xanh nhỏ đang có hàng ngàn con Thải Vân điệp tụ tập ở đó, xa xa nhìn tới giống như hai sợi chỉ thật nhiều sắc màu.
Nếu như bình thường Phong Nhược đã nghĩ đây là phương pháp đón tiếp long trọng dành cho một nhân vật quan trọng nào đó, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể cho rằng đây là con đường tử vong của hắn.
Trong lòng run sợ, Phong Nhược thu lại Bạch Vũ hạc rồi mới bước từng bước về phía tiểu cốc, hắn rất rõ ràng dù trốn cũng không thoát được sự đuổi giết mấy ngàn con Thải Viên điệp này.
Đi qua một rừng trúc xanh tươi tốt, Phong Nhược bất ngờ nghe được một tràng tiếng đàn truyền đến, tiếng đàn dường như nghe rất hay, đáng tiếc là hiện nay hắn còn đang lo cho mạng nhỏ của mình không có tâm tư đi thưởng thức, tất nhiên là bình thường hắn cũng không có khiếu thưởng thức âm nhạc, hơn nữa hắn khó có thể tưởng tượng chẳng lẽ lão bà bà như ác quỷ kia sẽ chơi đàn?
“ Ồ? Sao lại không thấy lão bà bà?” Quẹo qua một khúc quanh, trước mắt Phong Nhược liền hiện lên một lầu trúc tinh xảo, nhưng làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ là ngồi ở bên trong cái đình nhỏ cạnh hồ đánh đàn không phải lão bà bà mà là một cô gái mặc áo lam, dù chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng làm cho Phong Nhược có một cảm giác quen thuộc.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, Phong Nhược cũng chỉ thành thật đứng im tại chỗ, có trời mới biết quan hệ giữa cô gái kia cũng lão bà bà, nếu như quấy rầy đối phương nhất định hắn sẽ ăn phải quá đắng!”
Khi đánh xong bản nhạc, cô gái áo lam này duyên dáng đứng dậy hướng về phía lầu trúc nhẹ nhàng thi lễ nói! “ Sư thúc, Lăng nhi xin cáo lui!”
Vừa nói thiếu nữ áo lam vừa thu hồi Cổ thụ cầm ( đàn làm bằng gỗ cây lâu năm ), không thèm nhìn Phong Nhược một cái mà trực tiếp gọi ra một con đại điêu màu bạc sải cánh dài mấy trượng, trong nháy mắt bay lên đã biến mất khỏi tầm mắt Phong Nhược.
“ Hóa ra là nàng!” Sau khi nghe được giọng nói thánh thót dễ nghe đó Phong Nhược mới đoán được thân phận của nàng, con đại điêu màu bạc càng xác nhận điều đó rõ ràng.
“ Lam Lăng sao? Cái tên thật là dễ nghe!” Trong lòng Phong Nhược thầm nghĩ, vị Lam sư tỷ này là đối tượng cho tất cả đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ viện ngưỡng mộ, ngay cả tên Sở Thiên càn rỡ hung hăng của Thiên Xu viện cũng không dám ho he trước mặt nàng, chỉ là tính khí nàng tới giờ khá kỳ lạ, một lời nói không vừa lòng lập tức ra tay cũng có không ít lần xảy ra, nếu không cũng không nhận được danh tiếng ác bá, không nghĩ tới ác bá này sẽ có một mặt dịu dàng như thế,
Suy nghĩ này nhanh chóng bị Phong Nhược vứt bỏ, dịu dàng ư? Nói đùa à, không thấy nàng gọi lão bà bà kia là sư thúc sao! Cùng một ruộc cả thôi!
Phong Nhược còn đang suy nghĩ thẫn thờ thì cánh cửa trúc “ cạch “ một tiếng không gió mà tự mở, đồng thời Phong Nhược cảm thấy một luồng khí âm u quỷ quái từ trong lầu trúc truyền tới, thậm chí hắn còn cảm thấy vô số con mắt của ác quỷ đang dòm ngó mình, nếu không có mấy ngàn con Thải Vân điệp chặn sau lưng hắn thật sự đã quay đầu chạy mất tích!
“ Tiểu tử thối! Lo lắng cái gì, cút vào đây cho lão thân!” Giọng nói khà khàn khó nghe của lão bà truyền từ trong lầu trúc ra làm cho Phong Nhược giật mình lần nữa.
Chỉ là hiện giờ Phong Nhược không còn đường lui nữa, hắn chỉ có thể sợ hãi đi vào lầu trúc, nhưng làm hắn cảm thấy kỳ quái là vừa bước vào trong lầu trúc thì luồng khí tức làm hắn rét lạnh kia tự dưng biến mất.
Nhìn một lần bên trong lầu trúc, hình ảnh lão bà bà vẫn y như cũ ,trên người khoác một chiếc áo choàng màu đen, như bộ xương khô ngồi trên cái bồ đoàn, ở trước mặt lão bà là một cái bàn bằng ngọc bích, bên trên để một bộ pha trà tinh xảo thanh nhã, chỉ có điều linh trà bên trong đã nguội từ lâu.
“ Vãn bối Phong Nhược kính chào tiền bối!” Đến bước này Phong Nhược cũng phải tỉnh táo, suy nghĩ lại thì hắn lại thấy mình thật buồn cười, năm đó trên chiến trường còn không coi sống chết vào đâu, chưa từng nghĩ mình có thể sống thêm mấy chục năm, giờ đây lại sợ chết đến như vậy.
“ Dâng trà!” Ngoài dự liệu của Phong Nhược, lão bà cũng không có nói tới chuyện thiếu nợ của hắn mà chỉ lạnh lùng sai bảo một câu.
Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng Phong Nhược cũng không dám cãi lệnh, vội vàng tiến lên đổ linh trà đã nguội lạnh đi, thay vào đó linh trà mới, rồi dùng pháp lực của mình đưa vào trong linh trà, đợi đến khi ly trà dâng đầy thì đã trở nên nóng hổi, giống y như được pha bình thường.
Cẩn thận để chén linh trà trước mặt lão bà bà, Phong Nhược thầm cảm ơn tên tiểu tử Khổng Phi kia, cách thức người tu đạo thưởng thức linh trà không giống với phàm nhân, ngươi thường khi pha trà dùng lửa đi đun sau đó dùng nước nóng để pha chế.
Nhưng cách pha chế của người tu đạo là trực tiếp sử dụng pháp lực, hoặc nói đơn giản là một chén trà ngon hay dở phần lớn là do pháp lực của người pha có tinh thuần hay cao thấp khác nhau ảnh hưởng, nếu như pháp lực cao thâm thì linh trà pha chế ra sẽ có mùi thơm ngát bốn phía, linh khí sung túc, uống vào cũng có chỗ tốt lớn cho việc tu luyện.
Nhưng nếu pháp lực không đủ hay thậm chí là cực kỳ hỗn loạn thì linh trà pha chế ra rất khó uống chứ đừng nói tới chuyện có ích lợi cho tu luyện.
Đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông ngoài việc tu luyện đều phải học pha chế trà, Khổng Phi đã từng pha cho Phong Nhược thưởng thức một chén linh trà cực kỳ khó uống, nên với việc pha chế hắn không quá lạ lẫm, nếu không thì hôm nay nhất định xảy ra sự cố.
Thế nhưng Phong Nhược cũng không xác định được linh trà mình pha ra uống ngon hay là khó uống?
Nhưng dường như lão bà bà kia không thèm để ý tới điều đó, dùng cánh tay khô gầy bưng lên chén trà tinh tế uống một ngụm, lúc lâu sau mới khàn khà nói : “ Thật là khó uống muốn chết!”
Nghe được lời này trên mặt Phong Nhược hiện lên vẻ lúng túng, nhưng trong lòng thì âm thầm vui mừng, khó uống mà lão còn uống? Ta không phải đệ tử Thanh Vân tông mà có thể pha chế được một chén linh trà đã là không tệ rồi!
Mặc dù nói là khó nuốt, nhưng lão bà vẫn uống hết toàn bộ chén linh trà, sau đó chậm rãi nói : “ Trà bái sư ta đã uống hết, ngươi được phép hành lễ bái sư!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: