[Dịch]Phong Ngự
Sau đó đám người Khúc Vân bắt đầu hỏi thăm nguyên nhân Phong Nhược xung đột với đám người Mã Viễn, Phong Nhược cũng nói lại sơ qua một chút, nhưng hắn không đề cập đến việc mình cướp Ngũ Hành thạch của ba người đó mà chỉ nói rõ hắn lấy của Lương Thực một thanh kiếm khí nhất phẩm.
Do dựa theo những gì đám người Khúc Vân kể lại hắn nhận ra ba người Mã Viễn dường như không kể việc mình bị cướp, cho nên hắn cũng không cần phải nói ra. Đây không phải do hắn sợ những người đó mà do hắn đã học trộm tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, hắn không muốn làm bọn Mã Viễn thẹn quá hóa giận mà vu oan cho hắn học trộm tâm pháp Thanh Vân quyết!
Mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau một lúc lâu sau đó mới lần lượt ra về, cuối cùng bên đống lửa chỉ còn lại năm người Khúc Vân, Khổng Phi, Đường Thanh..., những người này là thủ hạ tin cậy nhất bên cạnh Khúc Vân.
Bấy giờ Phong Nhược mới lấy ra tám mươi viên Ngũ Hành thạch đưa cho Khúc Vân : “Khúc sư huynh, đây là tiền mua con Bạch Vũ hạc kia, xin huynh hãy nhận cho!”
“ Ồ? Ngươi lấy ở đâu ra nhiều Ngũ Hành thạch như vậy?” Khúc Vân nghe Phong Nhược nói liền bị dọa cho kinh hãi , nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt cổ quái hỏi : “ Ngươi lấy được trên người của tên Lương Thực?”
“ Hắc! Gần như thế!” Phong Nhược cười cười không phủ nhận, điều này làm cho năm người Khúc Vân càng thán phục, với họ thì đánh cho Lương Thực thảm thiết thì không đáng là gì, ai cũng làm được, nhưng mà muốn cướp được nhiều Ngũ Hành thạch như vậy thì quá khó khăn.
Phong Nhược trong mắt mọi người càng trở nên khó tin hơn.
Ngẩn ngơ một lúc Khúc Vân mới kịp phản ứng, lập tức đẩy Ngũ Hành thạch trở về không nhận, mỉm cười nói : “ Ha ha! Ngươi cứ giữ lại những viên Ngũ Hành thạch này đi, giờ ta nhận lấy cũng không để làm gì, nửa tháng nữa chúng ta sẽ đi chợ Thiên Nãng sơn mua một ít vật phẩm, chuẩn bị cho cuộc săn bắn quý tới, trên người ngươi hiện nay một món đồ vật phòng ngự cũng không có, giữ lại những viên Ngũ Hành thạch này mua Tuyết tằm sáo trang thì tốt hơn, nên biết là lần này chúng ta thâm nhập vào trung tâm của bảy hai ngọn núi, trình độ nguy hiểm ở nơi đó rất cao, ngay cả Đông Phong cũng không bằng!”
“ Trung tâm bảy hai ngọn núi sao?” Phong Nhược nghe Khúc Vân nói thế không nhịn được hít một hơi lạnh, hắn đã từng nghe được rất nhiều chuyện về sự nguy hiểm ở nơi đấy, nghe nói còn xuất hiện cả linh thú cấp năm, nếu như gặp một con thì không phải toàn bộ đội ngũ sẽ chết hết sao, không biết tên Khúc Vân này suy tính thế nào? Chẳng lẽ chán sống rồi à?
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Phong Nhược, Khúc Vân cười nói : “Ha ha, ngươi không cần lo lắng quá đâu, tất nhiên không phải chúng ta đi chịu chết rồi! Thực tế lần này là do Ninh Viễn sư huynh thuê chúng ta làm việc cùng với hai đội săn thú khác nữa, nhiệm vụ không phải săn giết linh thú mà đào một ít linh thảo quý giá, thời gian cũng không vượt qua mười ngày, thù lao của mỗi người là một viên Chỉ Huyết đan!”
“ Chỉ Huyết đan sao! Lại còn mỗi người một viên!” Phong Nhược không nhịn được kêu lên, thù lao của việc này cao như vậy thảo nào mà đám Khúc Vân đồng ý, dù sao thì giá của một viên Chỉ Huyết đan cũng tới ba mươi viên Ngũ Hành thạch, lúc trước bọn Khúc Vân săn thú suốt một quý mỗi người chưa chắc đã kiếm được tới ba mươi viên Ngũ Hành thạch, nhưng mà lần này chỉ trong mười ngày đã có thể kiếm được số lượng hậu hĩnh như vậy!
“ Tốt! Hết thảy mọi việc xin Khúc sư huynh giúp cho!” Phong Nhược suy nghĩ một chút rồi cũng không từ chối, thu lại tám mươi viên Ngũ Hành thạch, nếu hắn muốn đi mạo hiểm thì phải chuẩn bị cho thật tốt.
“ A đúng rồi, Phong Nhược tối nay ngươi đừng ở lại chỗ này, tốt nhất là theo chúng ta vào ở bên trong sơn môn đi! Ta nghĩ bọn Sở Thiên sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng thế đâu!” Khúc Vân có chút quan tâm nói.
“ Được đấy! Trong khoảng thời gian này ngươi cùng tới ta ở một chỗ đi Phong Nhược, ta cũng muốn xem ngươi có bản lãnh gì mà có thể cướp đồ của tên Lương Thực kia! “ Khổng Phi vui vẻ lớn tiếng nói.
“ Ha ha! Còn chưa đến mức như vậy, ta đã có chỗ ẩn núp rồi, đảm bảo bọn Sở Thiên sẽ không tìm được ta, nửa tháng sau ta sẽ tới tận cửa tìm ngươi!” Phong Nhược khéo léo từ chối, hắn không muốn đám người Khúc Vân có thêm phiền toái, huống hồ từ nay tớ khi săn thú còn tới tận hai tháng, hắn còn muốn chuẩn bị tốt một chút.
Thấy Phong Nhược kiên trì như thế đám người Khúc Vân cũng chỉ dặn dò nói chuyện mấy câu rồi rời đi.
Khi thấy thân hình đám người Khúc Vân biến mất, Phong Nhược mới dập tắt đám lửa rồi nương theo bóng tối lẻn tới Đông Phong, đám người Sở Thiên hiện tại đụng phải cây đinh Thiên Cơ viện nên không dám khua chiêng gõ trống đuổi bắt mình nên hắn có thể yên tâm lặng lẽ tuy luyện ở trong không gian Mộc linh thạch.
Mặc dù thời gian hai tháng ngắn ngủi với người khác không có nhiều tác dụng nhưng hắn có sự trợ giúp của Mộc linh thạch nên thu hoạch sẽ rất lớn!
Tất nhiên ngoài lúc tu luyện Phong Nhược còn phải tìm cách luyện chế thêm một ít Hoạt Lạc tán cùng Ngưng Huyết tán, dù sao thì độ nguy hiểm ở trung tâm bảy mươi hai ngọn núi rất cao, không ai biết sẽ có tình huống gì đột nhiên xảy ra, chuẩn bị cẩn thận vẫn là tốt hơn.
Do bây giờ vẫn còn là đêm đen nên cho dù Phong Nhược rất quen thuộc đường đi của Đông Phong nhưng hắn cũng không dám tiến vào quá sâu, hắn chọn một vị trí bí mật ở lằn ranh Đông Phong yên lặng chờ đợi.
Lúc này hắn cũng không dám ngồi tu luyện, cũng không dám đi ngủ do hắn không biết tí gì về việc tạo nên những trận pháp kỳ bí kia, nếu có con độc trùng nào chui vào thì mạng nhỏ của hắn coi như vứt đi.
Cũng may là hiện giờ pháp lực của Phong Nhược tăng lên khá nhiều, dù cho mấy ngày không ngủ thì cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng cách này cũng chỉ áp dụng được những nơi ít nguy hiểm như Đông Phong mà thôi, nếu ở những địa phương khác như trung tâm bảy hai ngọn núi hay cốc địa ( thung lũng ) của bốn tòa núi lớn thì cần phải dùng cấm chế hay trận pháp để phòng ngừa.
Ở điểm này thì Phong Nhược không cách nào so sánh được cũng đám đệ tử đời thứ ba như Khúc Vân, do từ khi nhập môn bọn họ đã được tu luyện với một hệ thống nhất định, ngoài việc phải tu luyện Thanh Vân quyết họ còn phải nắm được cơ sở trụ cột của thuật luyện đan, thuật chế phù, thuật luyện khí, thuật cấm chế và thuật ngự thú ( cưỡi )
Cho nên dù bây giờ nhìn qua thì Phong Nhược với những tên đệ tử Thanh Vân tông đời thứ ba kia chênh lệnh không nhiều, thậm chí còn vượt hơn họ ở một số mặt, nhưng theo thời gian trôi qua đến khi những tên đệ tử đời thứ ba kia trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể tu luyện ngự kiếm thuật thì chênh lệch này càng ngày sẽ càng lớn, cho đến khi Phong Nhược nhận ra rằng vĩnh viễn hắn không theo kịp nữa!
Đáng tiếc là Phong Nhược dù biết rõ tương lai sẽ như thế nhưng không có cách nào thay đổi, hắn căn bản không có cách nào gia nhập được Thanh Vân tông! Chứ đừng nói là gia nhập những môn phái tu tiên khác!
“ Hắc! Không sao, tới được một bước là tốt lắm rồi! Cả đời này chỉ sợ mình không thể đột phá được Trúc Cơ kỳ, suy nghĩ nhiều như thế để làm gì!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: