[Dịch]Phong Ngự

Chương 17 : Thú cưỡi phi hành


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thật ra với khả năng Tuyết Linh tằm có thể tiến cấp thành công trở thành Tuyết Linh điệp, Phong Nhược vốn không có một điểm nào nắm chắc, nên chuyện đó thực sự xảy ra làm Phong Nhược rất hưng phấn. Đồng thời cũng cảm thấy Mộc linh thạch vô cùng thần kỳ, nên biết rằng trong quãng thời gian này Phong Nhược và Tuyết Linh điệp hấp thu rất nhiều linh khí nhưng giờ nhìn lại thì Mộc linh thạch vẫn đang tản ra linh khí cuồn cuộn không dứt! Hiện giờ dù sự hiểu biết của Phong Nhược đối vối linh thạch chưa rõ ràng lắm nhưng hoàn toàn có thể đoán được viên Mộc linh thạch này không hề đơn giản, ít nhất thì hắn không cho rằng đây chỉ là một viên Mộc linh thạch cấp thấp! “ Đã như vậy, sao ta không bồi dưỡng thêm mấy con Tuyết Linh điệp nữa? “ Phong Nhược mừng rỡ nhìn con Tuyết Linh điệp trong tay đang nhẹ nhàng bay múa, mặc dù hiện tại hắn không trao đổi được với con Tuyết Linh điệp này nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm tình nó với hắn, nếu như được huấn luyện một thời gian không biết chừng có thể cùng hắn chiến đấu! Nên biết Tuyết Linh điệp là loại linh thú cấp hai, mặc dù chỉ nhỏ như con chim nhỏ nhưng hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài nhỏ yếu bị gió thổi bay, ít nhất thì nó không hề sợ hãi ngọn lửa trên Ánh Nguyệt đoản đao, đặc biệt đôi cánh nhìn như mỏng manh kia nhưng vồn bền bỉ vô cùng. Phong Nhược càng nhìn càng thích Tuyết Linh điệp, thứ tốt như thế này hắn không nỡ đưa cho lão bà kia để trả nợ, không cách nào khác đành phải bồi dưỡng thêm một con! Phong Nhược nghĩ đến đây liền không do dự mà nhanh chóng theo lối cũ rời đi, mà con Tuyết Linh điệp dường như hiểu ý định của hắn thủy chung quanh quẩn cạnh đầu vai không rời. Sau khi chui từ khe ra ngoài, có một điều ngoài ý muốn là con nhện kia lại không chủ động tấn công Phong Nhược mà lại trốn ra phía xa, chỉ là bây giờ Phong Nhược vội vã trở về rừng tằm nên cũng không để ý tới nó, nhanh chóng manh Tuyết Linh điệp rời đi. Phong Nhược rất nhanh chạy về tới Chủ Phong Thanh Vân sơn, nhưng khi hắn đến được rừng linh tang thì phát hiện tám con Tuyết Linh tằm còn thừa tất cả đều đã chết! Phong Nhược cũng không bất ngờ lắm với kết quả này nhưng vẫn có nhiều tiếc nuối, nếu như không gian cạnh Mộc linh thạch lớn hơn một chút thì giờ đây có thể hẳn đã có hai con Tuyết Linh điệp! “ Này! Phong Nhược, nửa tháng nay ngươi đi đâu, ta còn tưởng ngươi bị linh thú bắt rồi đấy!” Trong lúc Phong Nhược đang cảm khái thì giọng nói của Khổng Phi từ trên bầu trời truyền tới. “ Nửa tháng sao?” Phong Nhược nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn tưởng mình chỉ nhập định nhiều lắm hai ba ngày, không nghĩ là sẽ lâu tới như vậy, thảo nào mà toàn bộ tám con Tuyết Linh tằm kia đều chết, lâu như vậy mà không chết mới là chuyện lạ! “ Hắc! Ngươi ngây ngốc cái gì thế? “ Khổng Phi vừa nói vừa thu hồi Bạch Vũ hạc, hắn lập tức nhìn Tuyết Linh điệp đang chập chờn trên đầu vai Phong Nhược, nhịn không được hét ầm lên “ Ồ! Tuyết Linh điệp! Phong Nhược ngươi kiếm được ở đâu thế? Cho ta được không! À không! Ta dùng Ngũ Hành thạch mua nhé! Mười viên! À không, hai mươi viên! Ngươi thấy thế nào?” “ Ngươi nằm mơ đi!” Phong Nhược tức giận nói, duỗi tay bắt lấy Tuyết Linh điệp nắm lại, cái tên tiểu sư huynh này càng ngày càng keo kiệt, hai mươi viên Ngũ Hành thạch cấp thấp mà đòi mua một con linh thú cấp hai đã thuần phục, thật không hiểu sao hắn có thể nghĩ ra được! Nhìn thấy Phong Nhược thô lỗ dùng tay bắt Tuyết Linh điệp, Khổng Phi gấp gáp nhảy lên hét “ Ê ê! Ngươi đó ngươi đó, có biết thương hoa tiếc ngọc không! Ngươi mau buông ra! Cẩn thận không ngươi làm hỏng đôi cánh xinh đẹp kia bây giờ?” “ Làm hỏng?” Nghe thấy vậy Phong Nhược không nhịn được mà liếc hắn một cái, đây chính là linh thú cấp hai nhé, kể cả ngươi dùng thanh kiếm khí nhất phẩm kia cũng không sợ, làm sao có thể dùng tay phá hỏng được? “ Khổng Phi sư huynh, ngươi tìm ta có việc gì sao?” Phong Nhược đưa tay ra sau lưng, cười híp mắt nói, bất kể bao nhiêu Ngũ Hành thạch hắn cũng không bán con Tuyết Linh điệp này, dù gì đây chính là linh thú được thuần phục từ nhỏ, không phải những linh thú hoang dã kia có thể so sánh. Khổng Phi buồn bức nhìn Phong Nhược một lúc, sau đó miễn cưỡng nói! “Khúc Vân sư huynh mấy ngày trước đi qua chợ Thiên Nãng sơn, mua cho ngươi một con Bạch Vũ hạc để cưỡi, chỉ là không tìm thấy ngươi cho nên để ta ngày ngày kiếm một vòng! Vì không tìm thấy ngươi mà chuyện tu luyện mấy ngày nay của ta cũng bị ảnh hưởng, ngươi xem ngươi xem, làm thế nào bồi thường cho ta?” “ Thật sao!” Nghe được lời của Khổng Phi, trong lòng Phong Nhược trở nên thật kích động, chính là Bạch Vũ hạc! Cuối cùng hắn cũng có thể du ngoạn trên bầu trời rồi! Đồng thời cũng hơi thấy cảm động, tên Khúc Vân kia thật tin tưởng mình! Một con Bạch Vũ hạc cùng một chiếc phong ấn hoàn cũng cần tới tám mươi viên Ngũ Hành thạch mới mua được, kể cả với tên gian thương Khúc Vân thì tám mươi viên cũng không phải là một số luợng nhỏ! “ Hắc! Khổng Phi tiểu sư huynh đừng nóng, ta sẽ bồi thường ổn thỏa cho ngươi!” Phong Nhược cười hì hì nói, Khổng Phi này cũng không tệ, nếu như lần này hắn có thể bồi dưỡng ra mấy con Tuyết Linh điệp thì có thể sẽ cho hắn một con, nhưng bây giờ hắn muốn để lại một con duy nhất này cho mình. “ Tốt! Cái này là ngươi nói đấy nhé, ta muốn con Tuyết Linh điệp kia cơ!” Khổng Phi mặt mũi nóng nảy thử hỏi, thậm chí gần giống như muốn xông tới cướp! “ Này này! Ngươi dù sao cũng là một sư huynh nhé! Ra dáng chút có được không?” Phong Nhược nhìn bộ dáng hưng phấn của Khổng Phi không nhịn được lắc đầu một cái, tên tiểu tử này còn rất trẻ còn, thấy đùa mà tưởng thật “ Con Tuyết Linh điệp này đã nhận ra làm chủ rồi, ngươi có lấy được cũng đâu có thể dùng! Chỉ là tương lai ta sẽ giúp ngươi có được một con!” “ Oa! Thật sao! Ngươi nói phải nhớ giữ lời đấy!” Khổng Phi nheo mắt nhìn Phong Nhược một cái, sau đó mới không cam lòng nói! “ Tốt! Nhưng hiện tại ngươi có thể cho ta mượn con Tuyết Linh điệp kia chơi một lúc được không?” “ Không được! Chỉ là một con linh thú cấp hai thôi mà, ngươi gặp còn ít hay sao?” Phong Nhược đau đầu nói, tên tiểu tử này đã từng săn giết cả linh thú cấp ba, tại sao lại thấy hứng thú với con Tuyết Linh điệp nho nhỏ này. “ Ta dám chơi với mấy con đó sao? “ Khổng Phi bĩu môi “ Còn Tuyết Linh điệp trong môn phái cũng rất nhiều, ngưng đều là trong tay lão yêu bà, ta càng không dám chơi, nói thật trong đám đệ tử đời thứ ba ngươi là người đầu tiên có được Tuyết Linh điệp đấy, sao rồi? Cho ta mượn chơi một ngày, à không, ba ngày đi!” “ Không được! Một giây cũng không được!” Phong Nhược kiên quyết lắc đầu nói, đây không phải chó nhỏ mèo nhỏ, đây là linh thú cấp hai đấy, có thể chơi đùa sao? Nói giỡn! Nhỡ đâu tên tiểu tử này chọc giận Tuyết Linh điệp rồi bị nó cắn cho một cái thì làm sao giờ? “ Còn nữa, chuyện này ngươi không được nói với người khác, ít nhất là không thể nói bây giờ, nếu không ngươi đừng mơ ta giúp ngươi nữa!” “ Biết rồi!” Khổng Phi bất đắc dĩ phải đáp ứng, sau đó lấy từ thắt lưng trữ vật ra một chiếc vòng màu trắng gần giống như vòng tay đưa cho Phong Nhược. “ Cái này là phong ấn hoàn, Bạch Vũ hạc đang ở bên trong, chỉ cần sử dụng một chút pháp lực là có thể xuất ra hay thu hồi lại, Khúc sư huynh nói trong khoảng thời gian này ngươi tranh thủ nắm được kỹ xảo cưỡi Bạch Vũ hạc, chưa tới hai tháng nữa chúng ta sẽ tới bảy hai ngọn núi săn thú! À còn nữa, ngươi phải cẩn thận một chút, con Bạch Vũ hạc này chỉ là thú cưỡi phi hành, không thể dùng để chiến đấu, một khi gặp kẻ thù thì nhất định thu nó lại, nếu không rất có thể nó sợ quá mà chạy mất thì ngươi chịu lỗ nặng đấy!” “ Hắc! Cám ơn ngươi tiểu sư huynh Khổng Phi!” Phong Nhược cười hắc hắc nhận lấy cái vòng tay rồi lập tức đeo lên cổ tay, hắn chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh từ cổ tay truyền tới, sau đó chiếc vòng tay lập tức biến mất, trên cổ tay còn lưu lại một đường dấu vết mờ mờ. Khi Phong Nhược truyền vào phong ấn hoàn một chút pháp lực thì chiếc vòng lại hiện ra lần nữa, cùng với đó hắn có thể nhận thấy rõ ràng tình hình của con Bạch Vũ hạc bên trong. Nhìn thấy Phong Nhược yêu thích chơi không chán cái phong ấn hoàn, Khổng Phi ngáp một cái thật to, cái phong ấn hoàn này từ khi hắn năm tuổi đã có được, từ lâu đã không cảm thấy mới mẻ “ Tốt rồi! Ngươi từ từ nghiên cứu, ta còn phải đi nghe sư thúc truyền thụ trận pháp, đi trễ sẽ bị phạt, nhưng ngươi phải nhớ kỹ giúp ta chuyện vừa nãy nhé!” “ Hắc! Biết rồi, ta quên thế nào được!” Phong Nhược hướng về phía Khổng Phi đang bay đi vẫy vẫy tay, sau đó tiếp tục nghiên cứu, phong ấn hoàn này là chỗ nghỉ ngơi của linh thú đã thuần phục, phẩm chất khác nhau thì không gian bên trong cũng khác nhau, cái phong ấn hoàn này chỉ là cấp thấp nhất, miễn cưỡng chứa được một con Bạch Vũ hạc, còn nếu là phong ấn hoàn cao cấp thì có thể chứa những con linh thú khổng lồ hơn! Hít sâu một hơi, Phong Nhược truyền một chút pháp lực về phong ấn hoàn, chỉ nghe một tiếng vang “ rắc rắc” rất nhỏ, ngay lập tức một tia ánh sáng trắng thoáng qua, con Bạch Vũ hạc cao gần bằng người hắn liền xuất hiện. Con Bạch Vũ hạc kia nghỉ nghiêng đầu nhìn hắc một cái rồi không quan tâm nữa, thản nhiên tỉa lông tỉa cánh, căn bản không chút chú ít tới hắn, càng không có chút nào thân thiết cả. Phong Nhược cũng biết rõ nguyên nhân việc này, con Bạch Vũ hạc này chỉ là linh thú phi hành cấp thấp nhất, không thể nhận chủ, nói cách khác người nào có phong ấn hoàn chính là chủ nó, có thể điều khiển nó, nhưng như vậy thì độ trung thành cũng rất thấp, một khi dọa nó sợ nhất định sẽ bỏ chủ nhân mà trốn chạy một mình, cho nên tốt nhất là không để Bạch Vũ cách phong ấn hoàn quá xa. “ Hắc! Sẽ trông nom mi cẩn thận! Đi thôi! “ Phong Nhược hào hướng cưỡi lên người Bạch Vũ hạc, ra lệnh cho nó cất cánh. Nhận được mệnh lệnh của Phong Nhược con Bạch Vũ hạc này cũng không hề vội vã, thong thả phẩy cánh vững vàng bay lên, con linh thú cấp thấp này phi hành cũng không tệ lắm, ít ra bay cũng rất vững vàng. Nhìn thấy cây cối xung quanh từ từ thấp dần, tầm mắt càng ngày càng xa, Phong Nhược thật muốn ngửa mắt lên trời hét lớn một tiếng cho sáng khoái, mặc dù không phải tự mình đang bay nhưng đây là trải nghiệm hoàn toàn khác với việc đi lại trên mắt đất! Ở trong không trung này, cảm thấy như với tay có thể chạm tới trời mây, nói non, thậm chí còn có cảm giác điều khiển được những ngọn gió hư ảo. Nhất là khi nhìn thấy những cây linh tang mộc vốn vô cùng to lớn trở thành một cái điểm nhỏ, trong lòng hắn liền dâng lớn cảm giác như đang nhìn xuống chúng sanh, mặc dù rất hư ảo nhưng thật sự làm cho lòng người rung động. “ Tới Đông Phong!” Sau khi Bạch Vũ hạc bay lên tới độ cao tầm trăm trượng Phong Nhược ngồi trên lưng liền chỉ huy nó bay về phía Đông Phong, dù sao thì ở Chủ Phong có nhiều đệ tử Thanh Vân tông, cũng có nhiều cấm địa, không cẩn thận xông nhầm vào thì hỏng bét, đi Đông Phong thì không lo những việc đó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: