[Dịch]Phong Ngự
“ Ài ! Ta chán ăn bánh gạo lắm rồi !”
Phong Nhược ngồi ở trên một phiến đá lớn trước chòi trúc của mình đón ánh mặt trời chói chang như lửa than ngắn thở dài, nhìn chiếc bánh gạo nhỏ trong tay, ánh mắt giống như là chuẩn bị đi chịu chết vậy.
Phong Nhược đã có oán niệm với chiếc bánh gạo này từ lâu, hắn dù trong mơ cũng muốn tìm cách khác thay thế triệt để cái này ! Đáng tiếc là đến tận hôm nay hắn vẫn không có gì thay thế cho bánh gạo !
Tất nhiên Phong Nhược không phải chưa từng nghĩ đến săn giết linh thú cấp thấp, sau đó dùng thịt nó để nấu ăn, mặc dù thịt thú ăn rất tốt nhưng lại không có hiệu quả như bánh gạo, giống như trong tình trạng kiệt sức chỉ cần ăn một miếng bánh gạo trong chớp mắt có thể khôi phục lại trạng thái sinh long hoạt hổ ( mạnh mẽ ).
Mà so sánh với bánh gạo thì thức ăn ngon không có công hiệu đó, những loại mỹ thực ( thức ăn ngon ) này chế biến cũng không dễ chút nào, lại không thể dễ dàng mang theo bên người, nếu như cứ thích là lại lấy ra ăn thì còn làm cái bụng chịu khổ.
Cân nhắc trên nhiều phương diện, cho dùng Phong Nhược không muốn thừa nhận nhưng chiếc bánh gạo đáng sợ này lại là lựa chọn tốt nhất, nếu không có thứ này sợ là tất cả những người tu sĩ có tu vi Luyện Khí kỳ sẽ rất đau đầu !
“ Haizz ! Quả nhiên là thứ gì tồn tại đều có lý do của nó cả !” Phong Nhược than thở một tiếng rồi nhắm mắt lại, kiên trì, lấy nghị lực thật lớn nốt một miếng bánh gạo !
Mỗi ngày ăn một chiếc bánh gạo, Phong Nhược lại đi dạo xung quanh ruộng Hương Linh thóc một vòng, hiện nay hắn đã cho chín con Tuyết Linh tằm kia ăn và xử lý một chút việc vặt, còn ruộng Hương Linh thóc này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì, dù sao đây cũng là việc liên quan đến cái bụng của hắn !
Còn chín cái kén Tuyết Linh tằm vẫn còn ở trong rừng Linh Tang, do mấy chiếc kén đó quá lớn, túi càn khôn của Phong Nhược chỉ có thể chứa được một con, việc này làm cho tính toán trước đây của hắn trở nên hỏng bét, mà không gian trong khu vực chứa Mộc Linh thạch cũng chỉ có thể miễn cưỡng chứa được một cái kén tằm nên hắn cũng chỉ có thể tự mình khổ cực một chút.
Nhưng hiện tại Phong Nhược cũng chưa thể lập tức đến nơi bí ẩn ở Đông Phong để tu luyện, vì đám người Khổng Phi đã trở lại một khoảng thời gian ngắn, hắn tất nhiên là muốn lấy khoản thù lao một viên Ngũ Hành thạch cấp thấp của mình.
Cũng may là Khổng Phi kịp thời trở về, nếu không làm cho chín con Tuyết Linh tằm của hắn cũng bị kết kén thì Phong Nhược có thể gặp phiền toái lớn.
Ngoài việc muốn đòi viên Ngũ Hành thạch cấp thấp kia Phong Nhược cũng muốn mượn cơ hội này cùng tên gian thương Khúc Vân kia làm một chút giao dịch, hắn hy vọng có thể bán cho tên này mấy cỗ thi thể của đám linh thú cấp thấp, do Thanh Vân tông không có chợ chuyên môn mua bán nên Phong Nhược cũng chỉ có thể bán giá trao tay cho người khác.
Nếu như kế hoạch này thành công như hắn dự đoán thì từ nay về sau Phong Nhược có thể thu được Ngũ Hành thạch cuồn cuộn không dứt.
Nơi ở của Khổng Phi tại rìa của Thanh Vân tông, do tu vi hắn kém nhất trong đám đệ tử đời thứ ba, địa vị cũng thấp, nếu như không có tên Khúc Vân chiếu cố một chút thì chắc giờ hắn còn thảm hại hơn ! Đương nhiên so với một tên tạp dịch như Phong Nhược thì Khổng Phi vẫn có thể lộ ra sự tự tin cùng đắc ý.
Còn tên gian thương Khúc Vân ở Thiên Cơ viện cũng có chút danh khí, thủ hạ dưới trướng có năm tên đệ tử đời thứ ba khá yếu giống như Khổng Phi, bọn họ thường chung một chỗ cùng tiến cùng lui, hoặc là ra ngoài săn giết linh thú hay tiến vào nơi hoang dã thám hiểm đều cùng một chỗ, nhờ Khổng Phi nên bọn họ cũng rất quen thuộc với Phong Nhược.
Đi tới một chỗ cách sơn môn Thanh Vân tông không xa, Phong Nhược liền nhìn thấy một quảng trường không quá rộng, trên đó có hơn mười đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông, những người này chia làm hai phe thế lực, như là tức giận nhau điều gì, dường chỉ chỉ cần một câu nói không hợp liền có thể xảy ra đánh nhau.
“ Hả? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ?”
Phong Nhược nhìn thấy tình hình này lập tức dừng lại bước chân, hai phe phái này một bên thuộc về Thiên Cơ viện, bên còn lại thuộc Thiên Xu viện, Thiên Cơ viện cùng Thiên Xu viện hai bên đã bất hòa với nhau từ lâu, thậm chí một tên tạp dịch như hắn cũng biết khá rõ chuyện này, nghe nói việc này đã có hơn ngàn năm, ngay cả những đệ tử đời thứ nhất và thứ hai cũng không ngoại lệ.
Chỉ là những đệ tử đời thứ nhất cùng đời thứ hai vẫn nghĩ tới duy trì Thanh Vân tông, vì đại cục nên nhiều lắm là nói qua lại vài câu lạnh nhạt mà thôi, ngược lại phân tranh trong đám đệ tử đời thứ ba lại thường xuyên xảy ra.
Trong đám đệ tử Thiên Cơ viện Phong Nhược rất nhanh nhìn thấy đám người Khổng Phi cùng Khúc Vân, giờ phút này bọn họ cùng với đám đệ tử khác của Thiên Cơ viện dường như đang tức giận vô cùng, ồn ào cãi vã điều gì, nhìn kỹ lại tình hình thì dường như Thiên Cơ viện có chút thiệt thòi.
“ Bớt nói lại đi ! Tây Phong cốc ( thung lũng ) gần Thiên Xu viện chúng ta, tự nhiên do Thiên Xu viện quản lý, không có quan hệ gì cùng với Thiên Cơ viện các ngươi ! Hôm nay ta cảnh cáo trước, nếu như có người tiếp tục lén tiến vào Tây Phong cốc thì đừng trách ta không nể tình đồng môn !” Lúc này một tên cầm đầu đám đệ tử đời thứ ba Thiên Xu viện lớn tiếng quát, hắn dù mới có mười tám mười chín tuổi nhưng đã có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, một tiếng hô liền dẹp hết khí thế của đám người Thiên Cơ viện.
“Sở Thiên ! Không hổ danh là một trong ba tên ác bá của đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông, thật đúng là có thủ đoạn ! “ Phong Nhược trốn ở phía xa thở dài nói, Sở Thiên là đệ tử thân truyền của viện chủ Thiên Xu viện, thiên phú tu luyện cực cao, trong mười mấy năm ngắn ngủi liền tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ, chỉ là hắn tâm trí cao ngạo, là người cực kỳ kiêu ngạo cùng ngang ngược cho nên rất nhiều người đệ tử đời thứ ba sợ hắn.
Đương nhiên là tên Sở Thiên cũng có năng lực mà kiêu ngạo, dưới chân có Xích Tình Điêu là linh cầm chiến đấu cấp ba hàng thật giá thật, độ hung ác không kém so với con Ngân Sắc Đại Điêu mà Phong Nhược từng thấy qua, hắn cũng đã thu thập đầy đủ bộ Lăng Vân sáo trang, nhất là cặp Lăng Vân chiến ngoa ( giày chiến ) kia có thể tăng tốc độ cùng sức bật, trong số đệ tử đời thứ ba cũng chỉ mình hắn có được làm không biết bao nhiêu thèm tới người đỏ mắt.
Mặt khác Sở Thiên còn có một thanh Kiếm khí cấp ba, lai lịch cũng rất lớn, chẳng những là Long Tuyền phẩm chất – ngang với trung phẩm kiếm khí cấp cao nhất, mà hắn còn dùng một giá lớn dùng ba viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm tinh luyện qua một lần thế nên uy lực của kiếm này mạnh lên gấp đôi bình thường !
Nên biết là cấp thấp Ngũ Hành thạch không thể nào so với Ngũ Hành thạch hạ phẩm được, mặc dù chỉ chênh lệch nhau một cấp nhưng hiệu quả cũng khác xa, ví dụ đơn giản nhất là ở phiên chợ vật phẩm giao dịch chủ yếu dùng Ngũ Hành thạch cấp thấp để mua bán, còn Ngũ Hành thạch hạ phẩm thì cực kỳ hiếm thấy, dù muốn mua cũng không dễ dàng, hiếm có người tu đạo Luyện Khí kỳ có thể tinh luyện qua kiếm khí của mình bằng một viên Hạ phẩm Ngũ Hành thạch. Tình huống bình thường thì đến khi trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể tu luyện Ngự Kiếm thuật mới có tư cách đi những nơi nguy hiểm để thu hoạch Hạ phẩm Ngũ Hành thạch.
Từ đó có thể thấy uy hiếp của Sở Thiên với đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông lớn đến cỡ nào.
Quả nhiên sau khi Sở Thiên ra mặt, đám người Thiên Cơ viện đều im lặng đứng một bên, không dám nói thêm gì, đám Khúc Vân càng giận nhưng cũng không dám nói gì, chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, dù bẩm báo lên cấp cao của Thanh Vân tông cũng không có tác dụng gì, cho nên bọn hắn đành nuốt hận vào bụng mà đồng ý.
Tất nhiên còn có nguyên nhân khác, ảnh hưởng của Sở Thiên rất lớn, trừ một số đệ tử đời thứ ba đa phần đều không dám cùng Sở Thiên đối đầu !
Sau khi kiêu ngạo cất mấy tiếng cười lớn, Sở Thiên mới mang theo đám người Thiên Xu viện trên mặt đầy đắc ý rời đi, còn lại một đám Thiên Cơ viện ủ rũ thở ngắn than dài, nhao nhao rời khỏi, rất hiển nhiên bọn họ không người nào dám đối kháng với nhân vật như Sở Thiên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: