[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
“Sao thế ? Kể từ hôm nay tiểu cốc Kiếm Lư đóng cửa mười tám năm à? Có chuyện gì thế?”
Phong Nhược vô cùng kinh ngạc bởi vì hắn còn định xuống Hỏa Linh tuyền ở bên dưới Kiếm Lư để rèn luyện kiếm ý, rốt cuộc không hiểu sao chỗ đó lại thành cấm địa môn phái nữa.
“Làm sao biết được ? Tuy nhiên ta có nghe phong thanh rằng lần này bổn tông mới xuất hiện ba đệ tử lợi hại, tài hoa hơn người, thông minh trời cho nên đã thông qua khảo nghiệm nào đó nên được bế quan bên trong tiểu cốc Kiếm Lư tới mười tám năm, ắt hẳn mười tám năm sau bổn tông sẽ xuất hiện thêm ba vị cao thủ cho coi”.
Một tên đệ tử của Kiếm Tâm viện rung đùi đắc ý mà hồ hởi cho biết.
“Dường như cũng chưa đúng lắm, nghe nói lần này bọn họ tiến hành tu tập một loại tuyệt học thất truyền đã lâu của bổn tông, những chuyện may mắn như thế không đến lượt bọn ta đâu, chỉ có điều ta không rõ là Chu Vũ sư huynh vốn có tiếng tăm lừng lẫy nằm trong nhóm ba người bọn họ đã đành, thế mà có cả tên ác ôn Mạc Vô Ngân cùng với một người chẳng có chút danh tiếng gì tên là Hứa Minh cũng nằm trong số đó, thật sự không thể đánh giá người ta từ bên ngoài được”.
Một tên đệ tử khác thuộc Thượng Tam Viện cũng cảm khái không thôi.
Vừa nghe hai người đó nói chuyện lập tức trong thâm tâm của Phong Nhược liền bừng tỉnh hiểu ra, hắn biết rõ ba người bọn Chu Vũ đó rốt cuộc bế quan vì lý do gì.
Nếu hắn đoán không sai thì có lẽ ba người bọn họ vì muốn lĩnh ngộ được Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận trong tiểu cốc Kiếm Lư kia.
“Ây da... giờ thì căng rồi, muốn rèn luyện kiếm ý e rằng phải chờ sau mười tám năm nữa mới có cơ hội”.
Phong Nhược do dự một hồi rồi cuối cùng cũng quyết định thôi thì nên thừa dịp này mà tiến hành bế quan tu luyện vậy.
Theo như lời của vị sư phụ đỡ đầu kia thì giai đoạn Trúc Cơ kỳ là thời kỳ quan trọng nhất trên con đường tu tiên của người tu đạo, hắn phải tận lực đem hết khả năng gầy dựng thật tốt nền tảng tu luyện của bản thân, ngoại trừ hiện tại không thể mù quáng tăng cường cảnh giới ra, hắn buộc phải cô đọng pháp lực và ngưng luyện pháp lực bản thân đến trạng thái tinh thuần nhất, đây mới là điều căn cơ nhất.
Tất nhiên toàn bộ tiến trình chắc chắn sẽ không đơn giản như thế, nhất là việc cô đọng pháp lực rất gian nan, càng khó hơn nữa chính là làm sao tăng trưởng được trữ lượng pháp lực, bởi vì nếu ngay cả tổng lượng pháp lực cũng không tăng lên thì không thể dư ra pháp lực để cô đọng được? Quá trình này tương tự như hình thức tăng thu mà giảm chi vậy, tiến trình cô đọng pháp lực chỉ thuộc giai đoạn điều tiết lưu lượng mà thôi, nhưng nếu giai đoạn khởi nguyên ban đầu cũng không có thì không thể nào phối hợp thực hiện được.
Nếu như trước kia chắc chắn Phong Nhược rất thèm thuồng cả mâm Ngưng Thủy Linh Quả dạo đó của Mộ Hàn Yên, nhưng lúc này hắn hiểu rất rõ chuyện đó không thể nào được, tuy rằng khi hắn ăn vào sẽ sinh ra một lượng pháp lực rất lớn trong cơ thể, nhưng nguồn pháp lực này thật sự không thuộc về hắn, nói một cách khác tuy có nhiều pháp lực nhưng không thể khống chế được nó, lại còn trữ sẳn trong người như thế thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ vậy.
Nếu không đủ cảnh giới mà muốn điều khiển trọn vẹn nguồn lực lượng mạnh mẽ kia rõ ràng muốn đi tìm cái chết.
Cho nên chỉ còn cách tự bản thân phải cật lực tu luyện để tích lũy pháp lực mới xem như đó là lực lượng thuộc về mình.
Cũng dựa theo lời của Mộ Hàn Yên thì nên tu luyện khoảng trăm năm rồi hãy tiến cấp Kim Đan kỳ, rõ ràng nhanh quá không được mà chậm quá cũng chẳng xong, chỉ nên tận lực làm đúng quy chuẩn mới đạt được kết quả tốt nhất, hơn nữa trong giai đoạn này tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
Bây giờ có dịp ôn lại những lời dạy dỗ của Mộ Hàn Yên, Phong Nhược mới không thể không thừa nhận rằng tuy lời nói của vị sư phụ đỡ đầu này nghe thoáng qua có vẻ tùy tiện nhưng kỳ thật từng câu từng chữ như ngọc như ngà vậy.
Phong Nhược đã quyết tâm bế quan tu luyện nên không chần chừ gì nữa, trước đây không lâu hắn đã sắp xếp ổn thỏa việc gia nhập Trấn Thiên Tông cho ba người Khúc Vân, Nghiêm Minh và Khổng Phi rồi, dù sao nghĩ tới việc bọn họ có Đường Thanh và Bành Việt chiếu cố có lẽ sẽ không thành vấn đề gì nữa.
Trừ chuyện đó ra tuy tình hình ngoại giới đang có nhiều biến động lớn, nhưng rõ ràng hắn chưa đủ thực lực để quan tâm tới.
Phong Nhược thả ra Mị Ảnh Kiếm rồi lập tức ngự kiếm bay vào hướng cổng chính thức của Trấn Thiên Tông sau đó xuyên thẳng ra phía sau núi, bây giờ hắn đã là đệ tử chính thức của Kiếm Tâm viện rồi, đương nhiên có đủ tư cách để ra vào cổng Tông môn.
Trước hết, Phong Nhược đến Trấn Thiên Các rồi dùng điểm cống hiến môn phái mà hắn tích lũy bấy lâu nay để đổi lấy tâm pháp tầng thứ tư của Hắc Thủy Linh Quyết, xong hết thảy hắn mới tiến vào Dược Long Điện ở đối diện Trấn Thiên Các.
Dược Long Điện này là nơi phụ trách toàn bộ thủ vệ phòng ngự Trấn Thiên Tông, tất cả đệ tử tuần tra đều do Dược Long Điện quản lý, tuy nhiên Phong Nhược đến đây chẳng phải do lệnh hiệu triệu của đệ tử tuần tra mà hắn định đến đây để lãnh Ngọc Bài Bế Quan.
Ngọc Bài Bế Quan này xem như là quyền lợi tốt nhất của toàn bộ đệ tử chính thức Thượng Tam Viện, cũng chính là vật được dùng để chuẩn bị cho việc bế quan trong thời gian dài.
Bởi vì ngay thời điểm bế quan đó rất sợ tác động từ bên ngoài quấy rầy, do đó Trấn Thiên Tông mới chế tác ra Ngọc Bài Bế Quan này để giải tỏa mối lo ngại cho đám môn hạ đệ tử.
Thật ra bản thân Ngọc Bài Bế Quan cũng không có được hiệu quả phòng ngự lớn lắm, tuy nhiên nó có thể giúp khởi động kết nối với đại trận hộ phái của Trấn Thiên Tông.
Môt khi đã có Ngọc Bài Bế Quan đó, hắn có thể chuyển trận pháp phòng hộ trọn vẹn khuôn viên sân viện thành trận pháp bế quan, vì thế chẳng khác nào gián tiếp dùng lực lượng của tất cả đại trận liên hoàn phòng hộ toàn môn phái, chỉ cần kết nối xong nếu có người dám công kích khuôn viên bế quan này chẳng khác nào đang tấn công vào đại trận phòng hộ của môn phái, khi đó không những người công kích sẽ bị trận pháp phản kích lại mà những đệ tử tuần tra ở gần đó cũng phát hiện được sớm nhất để tiến hành hỗ trợ nhanh chóng.
Dĩ nhiên kể từ đó có thể tập trung bế quan mà không cần lo lắng bị người khác quấy rầy nữa.
Ngoài ra những đệ tử trong Thượng Tam Viện khi vào bế quan đều được hưởng phúc lợi hàng năm, hơn nữa có thể không cần phải tham gia các nhiệm vụ bắt buộc nữa.
Tuy nhiên Ngọc Bài Bế Quan này không phải ai cũng có thể tùy ý đạt được, trước hết phải là đệ tử chính thức của Thượng Tam Viện, kế tiếp trong vòng một trăm năm chỉ cho phép bế quan hai mươi năm mà thôi, cho nên nếu không quá mức cần thiết thì chẳng ai muốn lãng phí Ngọc Bài Bế Quan này.
Đương nhiên đối với tình huống đặc thù đôi khi cũng có xảy ra, nếu có đệ tử trong môn phái chuẩn bị Kết Đan trong vòng trăm năm thì chỉ cần thông qua sát hạch và xác minh của Trưởng lão trong môn phái là được, đối với trường hợp này thời hạn sử dụng của Ngọc bài Bế Quan có thể lên đến tám mươi năm.
Sau khi tiến vào Dược Long Điện, điều đầu tiên đập vào mắt Phong Nhược là pho tượng hình rồng cực lớn với tám đầu có nhiều tư thế khác nhau được đặt trong đại điện, pho tượng này có màu vàng kim mô tả cảnh xuyên mây đạp gió, cũng có vài đầu rồng trên pho tượng điêu khắc đó trông hết sức khiếm nhã, những đường nét như mơ hồ ảo ảnh nhưng khi nhìn thật kỹ lại thấy được một quầng sáng vàng kim ẩn hiện trong đám sương mờ, nhất thời mang lại cảm giác như pho tượng này đang được sống lại chân thật đến mức khiến người khác không dám đến gần.
Tuy nhiên quanh pho tượng hình rồng tám đầu cực lớn đó có một lão già râu bạc không ngừng lau quét, quả thật không thấy chút bụi bặm nào bám lên trên đó.
Trừ người này ra hầu như toàn bộ Dược Long Điện không có thêm bóng người nào khác.
Phong Nhược bước tới gần sau lưng lão già này khoảng hơn mười trượng thì kính cẩn nghiêng mình thi lễ: “Đệ tử Phong Nhược thuộc Kiếm Tâm viện xin bái kiến sư bá, đệ tử muốn lãnh Ngọc Bài Bế Quan nên kính xin sư bá chỉ điểm cho”.
Cả nửa ngày trời sau lão già mới chầm chậm quay người lại rồi đánh giá qua Phong Nhược một cái, sau đó mới nhíu mày lên tiếng: “Ngọc Bài Bế Quan à? Hiện tại ngươi muốn bế quan có vẻ như hơi sớm đấy, ngươi đã chuẩn bị sẳn sàng chưa? Nếu nhìn không thấu tình đời hay không chịu nổi tịch mịch thì đừng nên bỏ lãng phí hai mươi năm này, lão phu khuyên ngươi nên tiếp tục xuống núi xông pha rèn luyện thêm một thời gian nữa là vừa”.
“Đa tạ lời khuyên của sư bá, tuy nhiên đệ tử đã chuẩn bị xong hết rồi” Phong Nhược trịnh trọng nói, đương nhiên hắn hiểu được lời nói của lão già này, bởi vì trên thực tế đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều chọn lựa bắt đầu bế quan sau khi tiến vào trung kỳ, dù sao tâm tính hay lịch duyệt của bọn họ đều cần phải xông pha rèn luyện thêm nhiều nữa.
Nhưng Phong Nhược lại khác hoàn toàn, tâm tính cũng như lịch duyệt của hắn vốn đã đầy đủ từ trước rồi, hơn nữa nói đúng ra là tu vi của hắn dư sức tiến vào trung kỳ, nếu như hắn không lập tức bế quan để lắng dịu lại thì tương lai khó lòng kềm nén được nổi xao động trong lòng, dẫn tới cực kỳ bất lợi cho tiến trình tu luyện sau này.
“Bây giờ người trẻ tuổi nào cũng đeo đuổi những chuyện thật xa vời, tự cho rằng mình siêu phàm cả, thôi.... ngươi đi vào trong lấy tám khối ngọc bài ra đây, sau đó móc ra cả tấm yêu bài thân phận của ngươi nữa, từng bước đưa vào trong tám chiếc miệng của con rồng khổng lồ này, nếu như ngươi có thể làm được chuyện này tất nhiên Ngọc Bài Bế Quan sẽ có hiệu lực”.
Lão già kia nói xong bèn dùng tay chỉ vào một cái kệ ở xa xa, rồi không nói gì nữa mà tiếp tục lau chùi.
“Đa tạ sư bá”.
Phong Nhược bình tĩnh đáp lời rồi lập tức lấy từ trên kệ đó xuống tám khối ngọc bài được khắc đầy các loại phù văn cổ quái, sau đó liền đi đến gần pho tượng hình rồng tám đầu khổng lồ kia.
Nhưng đến khi Phong Nhược bước vào phạm vi mười trượng xung quanh pho tượng hình rồng khổng lồ này lại xuất hiện một cổ áp lực to lớn như núi ngăn chặn hắn lại, nhất thời khiến cho hắn phải tạm thời dừng bước.
Khi cảm nhận được cổ áp lực này trong lòng Phong Nhược chỉ cảm thấy bình thường, hiển nhiên đây chính là một dạng khảo nghiệm, chỉ có điều áp lực này cơ bản đối với hắn rất nhẹ nhàng đơn giản.
Phong Nhược mỉm cười bèn vận chuyển một vòng pháp lực bản thân, tức khắc đã hóa giải được luồng áp lực đó.
Chỉ có điều luồng áp lực này lại tăng lên thêm một phần khi tiến lên một bước, cho tới khi pho tượng hình rồng khổng lồ này ở ngay trước mặt Phong Nhược thì cũng là lúc hắn buộc phải vận dụng toàn bộ pháp lực để chống cự lại.
Phong Nhược không dám sơ xuất chút nào, hắn nhanh chóng đặt một khối ngọc bài và yêu bài thân phận của mình vào trong miệng một đầu rồng, sau đó chỉ thấy một quầng ánh sáng vàng kim hiện lên, lập tức trên ngọc bài đó hiện ra một đầu rồng vàng trông rất sống động, còn yêu bài thân phận của hắn không hế xảy ra bất kỳ biến hóa nào.
Thế nhưng ngay lúc này bảy chiếc đầu rồng vàng kim khổng lồ kia bỗng nhiên bắt đầu cử động, tức khắc quầng sáng màu vàng bên trong xuyên thẳng ra rất nhanh.
Đối với diễn biến này Phong Nhược cũng không quá giật mình, bởi vì nếu việc sát hạch quá mức đơn giản như thế kia thì đó mới là việc lạ.
Không chút do dự, Phong Nhược lập tức kích phát Đạp Vân Chiến Ngoa, một mặt cố gắng chịu đựng luồng áp lực ngày càng trầm trọng, mặt khác xoay người quanh tám chiếc đầu rồng khổng lồ kia, thậm chí hắn phải bật lên cao mới có thể áp sát vào chiếc miệng cực lớn của đầu rồng khổng lồ.
Trải qua thời gian một nén nhang, lúc này Phong Nhược mới hoàn toàn kích hoạt xong tám khối Ngọc Bài Bế Quan, tuy nhiên lúc này pháp lực trong cơ thể hắn dường như đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Phong Nhược cố gắng lếch thân thể vốn đã mất lực qua một bên rồi thu hồi lại tám khối Ngọc Bài Bế Quan kia, sau đó cũng bất chấp mọi thứ mà lập tức khoanh chân ngồi xuống, thật sự hắn không nghĩ đến hình thức sát hạch này trông hết sức đơn giản thế mà vô cùng biến thái, thời gian kéo dài càng lâu thì áp lực càng lớn, đồng thời tốc độ di động của những chiếc đầu rồng khổng lồ vàng kim kia càng nhanh hơn trước.
Dựa theo độ khó này đừng nói tới Trức Cơ sơ kỳ, e rằng ngay cả phần lớn tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng khó lòng vượt qua đợt sát hạch như thế.