[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
Đợi đến lúc nhóm ba người Phong Nhược đáp xuống đất thì thi thể của hai con Xà Ô cấp bốn mới phát ra một tiếng “Ầm” tựa như bị nổ tung ra, rồi tức khắc nát bấy thành vô số tảng thịt, cũng do tốc độ của thanh kiếm Mị Ảnh này quá nhanh cho nên thân kiếm vốn đã được tăng cường một trận cuồng phong tiếp diễn ngay sau đó, cuối cùng dừng lại và bùng nổ ngay trong cơ thể của Xà Ô kia, vì thế lực sát thương lại càng lớn hơn bình thường.
Thế nhưng tình trạng đột ngột nổ tung banh xác diễn ra trước mắt lại khiến cho hai người bọn Đường Thanh sợ hãi la toáng lên, “Ối... ối... Phong Nhược, đây là thần thông gì vậy? Sao lợi hại thế này! Xem ra sư huynh Bộ Phi Minh của bổn viện cũng không phải là đối thủ của người đâu”.
“Hắc hắc... may mắn thôi, tương lai các ngươi lên tới Trúc Cơ kỳ đồng thời không đến nổi lười biếng, ta tin các ngươi cũng có thể là được mà!” Phong Nhược chỉ lắc đầu cười cười rồi ra lệnh cho con dơi lông trắng bên lên không trung để cảnh giới, sau đó mới dẫn đầu tiến về sâu phía trong hòn đảo, bởi vì rất có thể nơi đó có khả năng xuất hiện Ngân Lân Xà Ô.
Do nhờ có Phong Nhược mở đường ở phía trước tốc độ của nhóm ba người bọn họ rất nhanh, thường là trên đường đi gặp phải Xà Ô lập tức bị Phong Nhược dùng Mị Ảnh Kiếm chém chết hết, không chỉ Đường Thanh và Bành Việt không kịp ra tay mà cơ bản con dơi lông trắng kia cũng chẳng có chút cơ hội nào.
Đây chính là nhờ kết quả khổ luyện của Phong Nhược ở Khô Mộc Hải, hiện tại không những tốc độ của Ngự Kiếm Thuật đã nhanh cực kỳ, mà còn hết sức thuần thục năm loại kiếm quyết cơ sở nữa, nhờ vào luyện thuần thục như vầy nên trong khi người khác còn loay xoay thi triển kiếm quyết nào đó thì bên này trong nháy mắt hắn đã có thể thi triển ra khá nhiều đợt kiếm quyết rồi.
Rõ ràng hai tình huống khác nhau đương nhiên sẽ dẫn đến việc biến hóa sẽ hết sức khác biệt, chẳng hạn như hiện tại Phong Nhược có thể trong nháy mắt nhẹ nhàng thi triển ra mấy chục đợt kiếm quyết, đồng thời qua đó cũng đại biểu cho Mị Ảnh kiếm cũng có thể lập tức triển khai ra hơn mười loại biến hóa, hay nói cách khác nếu hắn đối mặt với Khô Mộc Độc Hạt cấp bốn hay Xà Ô cấp bốn, đều tức khắc đập chết vào chục con là ít.
Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất lúc bây giờ chính là nhờ vào phẩm chất ưu việt của Mi Ảnh kiếm, nếu không phải do trên thanh kiếm này được khảm vào trận pháp Mị Ảnh vốn giúp tăng tốc trên diện rộng và gia tăng thêm tính linh hoạt, nếu như không nhờ quá trình cường hóa thành công đã giúp tăng thêm mức độ sắc bén của thanh kiếm bằng Ngũ Hành Thạch trung phẩm có thuộc tính kim, mà đổi lại thành cây khác e rằng Phong Nhược khó gây được hiệu quả như vậy.
Chỉ có điều hiện tại Ngự Kiếm Thuật của Phong Nhược còn lâu mới đủ mạnh, cỡ này đừng đòi so với cao thủ mạnh mẽ như Chu Vũ kia, chỉ cần sánh với những tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường thôi thật sự hắn phải ở vào thế hạ phong không sai chút nào.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì những tu sĩ có thể tăng tiên tu vi lên tới Trúc Cơ hậu kỳ đều tốn ít nhất vài chục năm trời, thậm chí có người trên một trăm năm nữa kìa, cho nên bọn họ đều có thời gian để tu tập Ngự Kiếm Thuật thật lâu năm, vì thế đối với người mới tập Ngự Kiếm Thuật mấy năm như Phong Nhược đây làm sao có thể so sánh nỗi.
Cho nên vô tình việc so sánh này chỉ càng làm cho hắn phải phấn đấu, càng dốc sức liều mạng cố gắng mới có thể kéo ngắn lại dần dần khoảng cách chênh lệch vốn đã quá xa.
Lúc này càng lúc càng tới gần trung tâm của hòn đảo thì nhóm người Phong Nhược càng gặp nhiều Xà Ô cấp bốn, thế nhưng vẫn chưa thấy được bóng dáng của con Ngân Lân Xà Ô nào cả.
Bất đắc dĩ, Phong Nhược buộc phải ngừng tay lại, bởi vì trên hòn đảo lớn như vầy cũng phải có ít nhất mấy vạn con, thậm chí còn hơn nữa kìa,... cho dù bữa nay thực lực hắn có tăng lên nhiều hơn nữa, cũng khó lòng cứng lấy cứng đối cứng.
“Đường Thanh, ngay lúc Thương Nguyệt thương hội công bố nhiệm vụ này có dặn dò thêm những điều đặc biệt gì không? Cứ tìm thế này cũng không phải là cách hay đây”.
Đường Thanh vừa nghe qua câu nói của Phong Nhược lập tức trên mặt lộ vẻ buồn rầu, vừa rồi chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi mà Phong Nhược đã liên tiếp tiêu diệt trên trăm con Xà Ô rồi, nếu như đổi lại bọn hắn và Bành Việt thì e rằng lúc này đã sức cùng lực kiệt rồi, thậm chí có khả năng khó giữ được tính mạng nữa kìa, quả thực nhiệm vụ này hơi quá biến thái rồi.
“Không có đâu! Người của Thương Nguyệt thương hội chỉ nói rằng ở sâu trong hòn đảo của Thanh Lam Hồ sẽ xuất hiện Ngân Lân Xà Ô, nhưng cách dụ rắn thế nào lại không chịu đề cập tới”.
Không phải ngươi đang tu tập luyện đan hay sao, vậy ngươi có biết con rắn vảy bạc này có tác dụng gì không?” Phong Nhược thoáng hiểu ra dường như có chút vấn đề bên trong.
“Sặc... ta cũng không biết, ta nói thật nếu không phải nhờ lần này tiếp nhận nhiệm vụ thì không chừng ta còn chẳng biết Ngân Lân Xà Ô là cái quái gì nữa, quả thực về cơ bản thanh ngọc giản nhiệm vụ cũng giống hệt như mấy ngọc giản luyện đan vậy, có đề cập gì đến chuyện đó đâu” Đường Thanh tỏ vẻ xấu hổ nên gãi đầu liên tục.
“Cơ bản giống hệt? Ta nghĩ rằng ngươi không nhớ thì đúng hơn! Nếu là luyện đan thì ít ra cũng phải nhớ đầy đủ hầu hết các thành phần linh thảo và tài liệu đi kèm mới đúng chứ”.
Phong Nhược thở dài một tiếng rồi mới lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một một thứ, đó là ngọc giản có ghi lại phần “Luận về cân đối dược tính thiên địa âm dương”, tuy nội dung bên trong quá phức tạp nhưng chi tiết rất đầy đủ đối với thuật luyện đan, đồng thời trong đây cũng ghi lại đủ loại vật phẩm kỳ lạ của trời đất, trước đó khi còn ở U Minh Lâm hắn cũng đã từng tìm ra xuất xứ của Hàn Băng Đài từ trong ngọc giản này.
Dù sao hiện tại Phong Nhược cũng chưa tính tới việc luyện chế linh đan, nên nội dung bên trong hắn cũng chỉ nhìn qua sơ lược một lần mà không chú tâm nhớ kỹ làm gì, cùng lắm đến lúc nào cần tra cứu tin tức thì lấy nó ra để dò tìm là đủ rồi.
Không bao lâu sau sắc mặc của Phong Nhược chợt có vẻ cổ quái rồi ngẩn đầu lên nhìn Đường Thanh và Bành Việt mà chậm rãi đọc lại: “Ngân Lân Xà Ô được tiến cấp từ Xà Ô cấp bốn, toàn thân con rắn này có màu đen, đặc biệt trên lưng có lớp vảy màu bạc nên có tên là Ngân Lân, mà lớp vảy bạc này càng nhiều thì thực lực nó lại càng mạnh hơn, con rắn này cực kỳ dơ bẩn, nơi nó ở chẳng có ngọc cỏ nào, phát ra mùi vô cùng hôi thối, hơn nữa thủy tiễn được nó phun ra có chức chất kịch độc, tuy nhiên nội tạng và máu rắn đều được dùng để luyện đan, có giá trị khá cao”.
Sau khi miêu tả xong con Ngân Lân Xà Ô này Phong Nhược mới lắc đầu bảo: “Gian thương đúng là gian thương mà! Các ngươi tiếp nhận nhiệm vụ này rõ ràng đã bị lừa gạt rồi, ta dám khẳng định Ngân Lân Xà Ô này không chừng có giá trị cao gấp hai lần phần thưởng nhiệm vụ đấy, nhiệm vụ này khó nuốt chẳng khác gì gân gà, trách sao không ai đứng ra nhận nó”.
Vừa nghe Phong Nhược nó thế lập tức sắc mặt của Đường Thanh và Bành Việt trở lên biến sắc, lúc này Đường Thanh càng tức giận mà lên tiếng: “Đúng là đám Thương Nguyệt thương hội này thật ác ôn, chúng ta quay về tìm bọn chúng tính sổ đi”.
“Thôi đủ rồi, ngươi có cách gì sao? Bản thân Thương Nguyệt thương hội gần đây đều có quan hệ chặt chẽ với ngũ đại môn phái, hơn nữa chuyện này làm sao trách bọn họ được, ai bảo các ngươi trước khi nhận nhiệm vụ mà không chịu tìm hiểu ngọn nguồn, thật là bất cẩn kiểu này làm sao giữ được tính mạng chứ? Thôi chúng ta quay về đi” Phong Nhược nói thẳng mà không chút khách khí, hắn lập tức gọi con dơi lông trắng kia xuống để chuẩn bị rời đi.
Ngó qua thấy sắc mặt hai tên Đường Thanh và Bành Việt đầy vẻ buồn bực, Phong Nhược chỉ biết lặng lẽ thở dài một hơi mà thôi, kỳ thật tính ra nhiệm vụ này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không khó lắm, chỉ cần hắn muốn là trong vòng nửa ngày trời ắt hẳn có thể bắt được một con Ngân Lân Xà Ô.
Nhưng bản tâm Phong Nhược muốn hai người bọn Đường Thanh nhận ra bài học lần này, nên hắn quyết định không đeo theo nữa, cũng may lần này có hắn đi theo bên cạnh nếu không với sự khinh xuất thế này bị chết cũng chẳng biết tại sao, có thể nói trong thế giới tu tiên này nguy hiểm khó lường, nếu trong lòng cứ nghĩ... thôi sao cũng được thì khó lòng bò lên phía trước!
Một mạch quay về Trấn Thiên Tông, lúc này Phong Nhược mới lấy ra hai chiếc ngọc giản trống rỗng rồi mới sao chép ra hai bản “Luận về cân đối dược tính thiên địa âm dương” đưa cho Đường Thanh và Bành Việt mỗi người một chiếc.
“Các ngươi cũng không còn là trẻ con nữa, thường ngày đừng làm theo cảm tính, chuyện lần này chính là một bài học cho các ngươi, quả thật rốt cuộc không biết rõ Ngân Lân Xà Ô là cái quái gì mà dám đi nhận nhiệm vụ thế này? Phần thưởng đó thật sự không tệ nhưng phải giữ được mạng mới hưởng thụ được chứ, thêm nữa hàng ngày đừng vì nghĩ đến phương cách kiếm Ngũ Hành Thạch mà bỏ bê tu luyện, nên nhớ rằng lượng tích lũy và độ tinh thuần của pháp lực mới là điều quan trọng nhất, thôi được rồi trước mắt đi với ta mua sắm vài thứ phục vụ cho luyện khí đi”.
“Hắc hắc... Phong Nhược! Cách nói chuyện của ngươi ngày càng giống với Lam sư tỷ rồi đấy!” Thế nhưng Đường Thanh lại lơ đễnh mà cười hì hì nhận xét, sau đó hắn mới vỗ mạnh vào vai Bành Việt nói tiếp, “Thật ra sự tình lần này đều do Bành Việt mà ra, ta đã tuồn cho hắn nhiều Ngũ Hành Thạch như vậy mà kết quả một bộ Pháp khí trung phẩm cũng không thành công, nếu như hắn có thể luyện chế được thì ta cần gì phải đi mạo hiểm như thế”.
“Đường Thanh, ngươi cút ngay cho ta! Cái lý do này mà ngươi cũng có thể đẽ ra à! Ngươi xem Pháp khí trung phẩm là thứ gì chứ? Muốn luyện chế là làm được à? Tuy nhiên nếu ngươi chịu cho ta mượn tiếp ba mươi viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp để mua sắm tài liệu luyện khí, ta đảm bảo sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu”.
“Hừ...! Ngươi còn muốn mượn tiếp à? Nằm mơ đi cưng!” Đường Thanh đáp trả bằng tia mắt khinh bỉ, lúc này hắn mới tiến đến gần Phong Nhược tỏ vẻ thân thiện rồi cười nói: “Phong Nhược, ngươi muốn mua tài liệu luyện khí à, ta sẽ giúp ngươi chọn lựa, dù sao trình độ luyện khí của ta cũng cao thâm hơn hắn, đừng để ý đến tên gia hỏa Bành Việt này làm gì”.
“Phong Nhược, ngươi đừng nghe lời hoang đường của tên Đường Thanh đó, hay là để ta giúp ngươi chọn lựa vậy” Bành Việt ở bên cạnh nghe thế liền la lên rồi nói tiếp, “Ngươi muốn tu tập luyện khí à, dù sao đây