[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
"Ta đương nhiên vẫn còn sống…! ..” Phong Nhược nói chưa dứt câu, Chu Vũ bất chợt xuất hiện trước mắt hắn. Chỉ một thời gian không gặp, Chu Vũ thay đổi nhanh đến chóng mặt, giống như biến thành một con người khác. Nếu trước đây hắn cậy tài khinh người, tính tình ngang bướng, thì hiện tại lại cực kì trầm ổn, tựa như một tòa núi lớn không hề di dịch.
Tuy tu vi vẫn là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng Phong Nhược dám khẳng định, thực lực Chu Vũ nhất định cao hơn trước rất nhiều!
“Chu sư huynh, mọi người vẫn khỏe chứ..?”
Hơi bất ngờ vì sự thay đổi của Chu Vũ, dừng lại một lúc, Phong Nhược mới cất lời.
“Đương nhiên rất tốt, mặc dù lúc đó nhiều kẻ vì muốn giữ mạng mà đào thoát, nhưng bọn ta dựa vào thực lực của mình cũng có thể sống đến bây giờ, phải không Chu lão đại ?” Không đợi Chu Vũ lên tiếng, tên Điêu Mộc Nhai lại cất giọng quái dị cướp lời.
“Điêu Mộc Nhai, câm miệng lại cho ta! Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng !”
Chu Vũ hừ lạnh một tiếng, trách mắng. Nhưng điều làm cho Phong Nhược bất ngờ là bọn Điêu Mộc Nhai kia lại im phăng phắc, không dám phản bác!
Lúc này, Chu Vũ nhìn kĩ Phong Nhược từ trên xuống, hơn nửa ngày trời sau mới cất giọng hỏi :”Không thể tưởng được ngươi vẫn còn sống, mười hai năm nay ngươi đã đi đâu?”
“Cái gì ? Mười hai năm ?”
Nghe Chu Vũ nói, Phong Nhược ngây người ra, hắn ở trong động phủ chỉ cảm thấy rất lâu, nhưng không ngờ mới đó đã mười hai năm!
“Thế nào ? Có chuyện gì ?” Chu Vũ cảm thấy kì quái.
“Không có chuyện gì, nhưng mà, Chu sư huynh, nếu như ta nói, ta đi lạc trong động quật bên dưới quặng mỏ, gần đây mới chui ra được, ngươi có tin hay không ?” Phong Nhược cười khổ nói.
“Tin! Tại sao lại không tin? Tuy ta không biết thật ra ngươi đã gặp chuyện gì, nhưng có một điểm ta dám chắc, Phong Nhược ngươi không phải hạng người lâm trận bỏ trốn!” Chu Vũ nói không chút do dự.
“Năm đó……Khoảng ngày thứ năm sau khi ngươi mất tích, một lượng lớn thi quỷ thú đột nhiên tấn công điên cuồng, chúng ta dùng hết sức lực cố gắng cầm cự, một thời gian ngắn sau thì nhận được lệnh rút lui, lúc đó ta mới biết được ngươi không có mặt tại Thú Ma Doanh, vốn ta nghĩ ngươi đã vẫn lạc, không ngờ mười hai năm sau lại có cơ hội nhìn thấy ngươi!” Nói đến đây, Chu Vũ chợt cười sảng khoái.
“Phải rồi, ngươi có muốn trở về cùng bọn ta không? Thú Ma Doanh hôm nay chỉ còn lại mười bảy người, nhưng trải qua mười hai năm ma luyện, mỗi người đều có thực lực cáng đáng một phương, bọn Mộc Nhai dưới sự dẫn dắt của ta cũng đã gia nhập bổn tông, cho nên mọi chuyện không vui trước đây, nể mặt ta bỏ qua đi a!”
“À! Ra là vậy” Nghe tới đây, Phong Nhược như được giác ngộ, chả trách bọn Mộc Nhai kia lại cung kính với Chu Vũ như vậy, xem ra thủ đoạn của Chu Vũ cũng không tệ, chỉ là hiện tại hắn thiếu Khuynh Lan Hiên một cái nhân tình... Phải giúp nàng đối phó Kim Dực Ma Điểu, sau đó còn cần bế quan một khoảng thời gian, nên chắc không thể cùng bọn Chu Vũ trở về Thú Ma Doanh được rồi !
Thấy sắc mặt Phong Nhược có vẻ khó xử, Chu Vũ cũng không quá quan tâm, chỉ mỉm cười nói : "Thôi được….. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ….. Nếu ngươi không chấp hành nhiệm vụ của Thú Ma Doanh, chẳng những không được điểm cống hiến môn phái, ngay cả cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm cũng không có... Tốt rồi, cứ vậy đi ! "
Nói xong câu đó, Chu Vũ liền dẫn bọn người Điêu Mộc Nhai quay người ra đi, còn Phong Nhược thì thở dài, nói thật lòng, đối với cái cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm đó hắn không hứng thú, cho dù nó đại diện cho quyền lợi cao cấp hơn trong tông môn.
Thế nhưng độ cống hiến môn phái lại khiến Phong Nhược đau đầu! Tâm pháp Hắc Thủy Linh Quyết tầng thứ tư cần điểm cống hiến để đổi…… Thuật ngự kiếm chân truyền của Trấn Thiên Tông cũng cần dùng điểm cống hiến để đổi, vốn hắn đến Ngũ Hành Giới là muốn trong thời gian ngắn gom càng nhiều điểm cống hiến càng tốt, thế mà ngày hôm nay, đã mười hai năm trôi qua mà điểm cống hiến của hắn vẫn còn dậm chân tại con số không!
Thật là một chuyện đáng bi kịch a!
“A! Hay là đi tìm Mộ Phi Tuyết sư tỷ nhờ trợ giúp!”
Phong Nhược không biết có phải tinh trùng lên não hay không mà lại nghĩ ra ý này, nhưng cũng may hắn loại bỏ ngay ý nghĩ đó, hắn biết rõ nếu hắn đưa ra yêu cầu, Mộ Phi Tuyết nhất định sẽ không từ chối, nhưng như thế không phải cho nàng thấy hắn rất vô dụng hay sao? Cho dù ấn tượng của Mộ Phi Tuyết đối với hắn cũng không tốt lắm, nhưng cũng không thể để cho nó càng ngày càng tệ được a!
“Thôi kệ, đợi xong việc này, đi Tử Nguyệt Thành nhận một vài nhiệm vụ!”
Phong Nhược tự an ủi mình, lết đến ngồi trên một tảng đá, thế nhưng khi nhìn về phía đại tài chủ Khuynh Lan Hiên bên kia thì đầu như muốn xì khói, lúc này hắn đã hạ quyết tâm, mặc dù nói cướp bóc là không có đạo đức, nhưng trong tình huống như hắn nếu như không chém giết cướp bóc, mới thật sự không có đạo đức!
Gần một canh giờ, ngay lúc Phong Nhược sắp ngủ gục vì chờ đợi thì một túi càn khôn bay vào tay hắn, kèm theo âm thanh của Khuynh Lan Hiên truyền đến!
“Mỗi người một nửa, đừng có thấy ta mà đỏ mắt* !” (* ý ám chỉ đừng thấy ta giàu có mà thèm thuồng).
“Ách” Phong Nhược cười khổ, nha đầu kia tính ra cũng thật khôn khéo, có thể đoán được mình muốn cướp bóc nàng, nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, sau này mình cũng cần tu tập chế phù a! Thời gian này này đúng là không đủ dùng!
Vừa suy nghĩ miên man, Phong Nhược vừa giở túi càn khôn ra đếm Ngũ Hành Thạch, không nhiều không ít, vừa vặn 5000 khỏa trung phẩm Ngũ Hành Thạch! Số lượng này đủ làm Phong Nhược ngây người một lúc lâu, có hơi nhiều quá không đây a?
Phải biết rằng dù mỏ Ngũ Hành Thạch rất phong phú, nhưng một tu đạo giả Trúc Cơ Kỳ bình thường hàng năm thông qua các nhiệm vụ và phần thưởng chỉ có thể nhận nhiều lắm vài trăm khỏa trung phẩm Ngũ Hành Thạch mà thôi, cho dù là quân tinh nhuệ của Thú Ma Doanh cũng không phô trương như vậy a!
“Này! Còn chờ gì nữa? Chúng ta đi!”
“Đi đâu?”
”Đương nhiên là đi Tử Nguyệt Hoang Nguyên rồi, chẳng lẽ ngươi muốn thất hứa sao ?” Khuynh Lan Hiên quay đầu nhìn Phong Nhược, trong tay vuốt vuốt một thanh phi kiếm màu xanh da trời.
”Giao dịch với Hắc Bào Quái Nhân không phải mười hai canh giờ nữa mới bắt đầu sao ?” Tuy nói như thế, Phong Nhược vẫn đứng lên.
”Giao dịch ? Ngươi mua nổi Tiên Thiên Kim Sát sao ?” Khuya Lan Hiên cười đùa.
“Đương nhiên……mua không nổi!”
“Hay ngươi muốn mua Hắc Diệu Thạch ?”
“Điên sao, ta mua vật đó làm gì, đâu phải ta không có!”
“Vậy còn không mau đi, Hắc Bào Quái Nhân kia chỉ giao dịch hai món đó, một món thì ngươi mua không nổi, món kia thì không có hứng thú, còn ở đây lãng phí thời gian làm cái gì?” Vừa nói, Khuynh Lan Hiên không khách khí nhảy ngay lên lưng Ngân Giáp Thiên Thù. Người nào không biết nhìn vào còn tưởng nàng mới là chủ của nó.
“Được rồi!” Bị nói đến á khẩu không trả lời được, Phong Nhược cũng đành đi theo!
Mãi cho đến khi ra khỏi chỗ trú quân, Phong Nhược mới chợt nhớ tới một vấn đề, tại Thương Ngô giới, hễ ai nghe đến Khô Mộc Chi Độc đều biến sắc, tại sao người ta không dùng Tiên Thiên Kim Sát mà Hắc Bào Quái Nhân bán ra để khắc chế?
Suy nghĩ một hồi vẫn không ra kết quả, Phong Nhược ghé tay Khuynh Lan Hiên thỉnh giáo: “Ta nghe nói Tiên Thiên Kim Sát có thể giải được Khô Mộc Chi Độc, thật sự đúng như vậy sao?”
“Sai! Không phải có thể giải trừ, mà là có thể khắc chế!” Khuynh Lan Hiên đáp không cần nghĩ, nhìn bộ dáng của nàng hình như cũng đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.
“Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên khác nhau, giải trừ là giải trừ, khắc chế là khắc chế! Ví dụ đơn giản nhất, một đống lửa, ngươi có thể dùng chân đạp tắt, có thể dùng cát vùi tắt, hoặc dùng nước dập tắt, sử dụng phương thức khác nhau nhưng lại đem đến hiệu quả mong muốn, đây là giải trừ, còn khắc chế, lại là một mặt khác của sự việc. Thế nào? Có hứng thú đối với Tiên Thiên Kim Sát sao? Nếu muốn thì cứ trở về coi náo nhiệt, không cần theo ta!”
Nghe được lời nói này của Khuynh Lan Hiên, Phong Nhược dở khóc dở cười, suy đi nghĩ lại, hắn nói: “Nếu nói như vậy , Tiên Thiên Kim Sát có thể giải hết Khô Mộc Chi Độc hả?”
“Á! Ta nói vậy khi nào?” Khuynh Lan Hiên nét mặt cổ quái nhìn Phong Nhược một lúc lâu, rồi chợt phá lên cười “Ta hiểu người muốn nói cái gì rồi, ý ngươi muốn hỏi là có thể dùng Tiên Thiên Kim Sát làm giải dược giải trừ Khô Mộc Chi Độc được hay không ? Vậy thì ta phải chúc mừng ngươi, rốt cục ngươi cũng thành lang băm chính thống rồi ! Nếu ngươi thực sự dùng cách này, cho dù người đang sống khỏe mạnh cũng bị ngươi làm cho lăng đùng ra chết mà thôi ! “
“Này! Bộ ngươi không sỉ nhục ta thì toàn than không thoải mái à! Ta đâu có dở tệ đến mức đó! Hơn nữa vừa rồi ngươi nói Tiên Thiên Kim Sát có thể khắc chế Tiên Thiên Mộc Sát đúng không?” Phong Nhược buồn bực nói.
“Hì hì! Đúng là đại ngốc mà ! “ Khuynh Lan Hiên cười lăn lộn không thể vãn hồi, hơn nửa ngày sau nàng mới nhịn được : “Đúng vậy, như ta nói, thủy khắc hỏa, kim khắc mộc, nhưng ngươi có nghĩ kĩ không, khắc chế là một bên tiêu diệt một cách triệt để bên còn lại….Giống như một căn phòng bị lửa cháy, phương pháp mọi người thường nghĩ đến ngay là dùng nước dập tắt, nhưng ta hỏi ngươi, sau khi lửa ngừng cháy, căn phòng sẽ như thế nào ? Một mảnh bừa bộn đúng không ? “
“Căn phòng là vật vô tri, chúng ta có thể không quan tâm, nhưng nếu một người bị lửa cháy, chẳng lẽ ngươi lại dựa vào luật khắc chế đem nguyên thùng nước đi dập lửa, nếu ngươi dám làm vậy, kết quả chỉ có một, chính là người kia sẽ chết khó coi hơn!”
“Hiện tại đã rõ chưa!? Tiên Thiên Kim Sát đương nhiên có thể khắc chế Khô Mộc Chi Độc, nhưng không thể giải trừ, càng không thể dùng để giải cứu người trúng Khô Mộc Chi Độc, vì sau khi trừ hết Khô Mộc Chi Độc, Tiên Thiên Kim Sát cũng sẽ xé người đó thành phấn vụn! Phải biết rằng, dù là Tiên Thiên Kim Sát hay Tiên Thiên Mộc Sát đều là những vật cực đoan * (những vật nguy hiểm, khắc nghiệt quá mức) nhất thế gian, nên cho dù chúng có khắc chế lẫn nhau, nhưng cũng không đơn giản như ngươi suy nghĩ!”
“Đương nhiên, nếu muốn đạt được tình huống như ngươi nói, dùng Tiên Thiên Kim Sát giải Khô Mộc Chi Độc, nhất định phải có một vật hoặc một thủ đoạn nào đó hòa hoãn hai thứ này, khống chế được Tiên Thiên Kim Sát mới có thể giải độc được! Nhưng theo như ta biết, dù là Hắc Bào Quái Nhân cũng không hoàn toàn có thể làm được chuyện này, bọn hắn chỉ có thể dùng một vài thủ pháp nào đó biến đổi Tiên Thiên Kim Sát, để dễ dàng khống chế hơn, nhưng cũng chỉ có thể trong một thời gian ngắn mà thôi. “