[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
Hình dạng của viên Mộc Linh Thạch này hơi giống hình trái tim, so với Ngũ Hành Thạch thì lớn hơn một chút, phía ngoài phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên đó có rất nhiều hoa văn chi chít.
“Chẳng biết phẩm chất Mộc Linh Thạch này thế nào ?” Phong Nhược âm thầm suy nghĩ, bởi vì hắn chỉ vô tình nghe được bọn người Khổng Phi nói đến sự tồn tại của loại linh thạch này, trên thực tế ngay cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy qua linh thạch chân chính nữa, huống chi là Phong Nhược.
Dù sao đi nữa Phong Nhược cũng biết rõ ràng một điều, chỉ cần cây cối bên ngoài không bị khô héo thì Mộc Linh Thạch này có thể không ngừng hấp thu thiên địa linh khí rồi từ từ phát triển, thế nên sau khi suy tư một lát hắn quyết định sẽ không đụng chạm đến khỏa Mộc Linh Thạch này.
Nói cho cùng thì nơi này cũng rất bí ẩn, lúc bình thường khó có người tìm thấy, ngược lại Phong Nhược có thể dành chút thời gian đến đây tu luyện mỗi ngày, dù sao chỉ cần ở bên cạnh viên Mộc Linh Thạch này thì hiệu quả hấp thu linh khí cũng sẽ không kém đi nhiều.
Đương nhiên, dù là như thế nhưng Phong Nhược vẫn còn nỗi lo khác, bởi vì hiện tại hắn không có thắt lưng trữ vật, mà Túi Càn Khôn thì không cách nào ngăn được linh khí của Mộc Linh Thạch, tuy đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông không thể nhận ra điều gì khác thường, nhưng một số vị đời thứ hai và cả đời thứ nhất sẽ có khả năng biết được.
Phong Nhược nghĩ đến đó lập tức thu hồi thanh đoản đao Ánh Nguyệt lại rồi khoanh chân ngồi xuống, hôm nay hắn trốn đến nơi đây dù cho Ngân Sắc Tri Thù kia có phát giác được điểm gì khác thường đi nữa cũng căn bản không cách nào đuổi theo vào đây, vốn dĩ hắn chỉ muốn thoát đi để tìm đường sống, nhưng sự xuất hiện của viên Mộc Linh Thạch này đã làm thay đổi dự tính của hắn !
Lúc trước hắn đã từng thử nghiệm, tơ nhện do Ngân Sắc Tri Thù phun ra còn bền chắc và lớn hơn rất nhiều so với Tuyết Linh Tằm, đã như thế tại sao hắn không thu thập một ít tơ nhện chứ ? Chỉ cần pháp lực của hắn tăng thêm một bước nữa thôi thì có thể làm việc ấy rất dễ dàng.
Đem vô số hưng phấn trong lòng đè xuống, Phong Nhược vận chuyển tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ nhất một cách thuần thục, có bộ tâm pháp này làm chủ đạo, linh khí nồng đậm phát ra từ Mộc Linh Thạch đã lập tức bị hút liên tục vào bên trong cơ thể Phong Nhược.
Khi những tia linh khí này từ từ tiến vào cơ thể, cả người Phong Nhược giống như đang ngâm mình trong một dòng suối nước nóng ấm áp, toàn thân trên dưới đều được dòng nước này bao bọc lấy, từng lỗ chân lông cũng trở nên khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Sau khi vận chuyển Thanh Vân Quyết một vòng tuần hoàn, Phong Nhược liền ngạc nhiên phát hiện, bình cảnh lúc trước hắn thủy chung không đột phá nổi, nay đã vô tình được cởi bỏ trong dòng nước ấm áp kia, ngay cả tứ chi bách hải cũng cảm giác được tia ấm áp đó đang bao phủ.
Càng làm cho Phong Nhược vui mừng chính là những tia nước ấm áp kia dưới sự dẫn dắt của Thanh Vân Quyết đã dần dần hội tụ lại ở đan điền, hơn nữa chúng đang từ từ chậm rãi chuyển hóa thành pháp lực, tuy rằng quá trình này cực kỳ chậm chạp nhưng hắn cảm nhận rõ ràng pháp lực đang gia tăng từng chút từng chút một.
Không biết đã trải qua bao lâu, Phong Nhược mới từ từ ngừng vận chuyển Thanh Vân Quyết, ngay lúc này pháp lực trong cơ thể hắn đã đạt đến một mức cao mà trước giờ hắn không dám tưởng tưởng đến, ngoại trừ điều đó ra thân thể của hắn dường như cũng đã xảy ra một ít biến hóa nhỏ, dù không muốn khoa trương lắm nhưng phải nói loại cảm giác này giống như thoát thai hoán cốt vậy !
“Đây chính là Luyện Khí sơ kỳ sao ? Mộc Linh Thạch này quả nhiên danh bất hư truyền !” Thật lâu sau, Phong Nhược mới mở hai mắt ra tự lẩm bẩm, mặc dù hắn đang ở trong đêm tối nhưng trong mắt của hắn lại mơ hồ có điện quang thoáng hiện lên.
Phong Nhược hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng đứng lên, sau khi nhìn qua viên Mộc Linh Thạch kia một lát, cuối cùng hắn đưa ra quyết định, quay người bước đi về phía thông đạo mình đã mở ra trước đây, bởi vì sự tồn tại của viên Mộc Linh Thạch đó nên hắn không thể từ hướng này mà đào tiếp lối ra ngoài, bằng không nếu như bị người khác phát hiện thì có lẽ hắn sẽ bị lỗ nặng đấy, thế nên buộc phải giấu kín bí mật này, nhất định phải quay lại con đường lúc trước !
Nhưng nếu như vậy hắn sẽ phải đối mặt với con Ngân Sắc Tri Thù kia, Phong Nhược biết rằng hiện tại hắn vẫn không thể giết chết được nó, nhưng nếu đơn giản bỏ chạy thì có lẽ cũng không thành vấn đề, bởi vì xét theo tình hình trước kia con nhện đó tựa hồ chỉ có một thủ đoạn phun tơ từ xa mà thôi, đương nhiên nếu tiến đến gần thì chắc chắn sẽ khác.
Thế nhưng hiện nay dưới sự trợ giúp của Mộc Linh Thạch, Phong Nhược đã chính thức lên cấp Luyện Khí sơ kỳ, chỉ số pháp lực cũng trực tiếp tăng thêm mấy lần, căn cứ vào suy đoán của hắn thì Hỏa Diễm Đao kia có thể liên tục thi triển không dưới vài chục lần, hơn nữa cộng thêm ba gói Hoạt Lạc Tán trong tay thì có lẽ hắn sẽ ngăn chặn được Ngân Sắc Tri Thù không thành vấn đề.
Phong Nhược theo lối cũ quay về cũng không quên đào bới đá vụn và bùn đất để phong tỏa lối đi này, dù sao đối với người tu đạo hay linh thú thì viên Mộc Linh Thạch kia vẫn có tác dụng rất lớn, mặc dù Ngân Sắc Tri Thù do có thể hình quá lớn nên không thể bò đến tích quá lớn, nhưng nếu gặp phải loại linh thú như Hắc Linh Ly thì ngược lại có thể tiến vào dễ dàng.
Rất nhanh, Phong Nhược đã đi đến lối vào khe hẹp, thế nhưng điều khiến cho hắn thêm mừng rỡ hơn nữa chính là đống mạng nhện kia vẫn còn ở đó, vì vậy sau khi vội vàng che dấu đi vết tích của lối vào, hắn không dám chậm trễ lập tức thi triển Hỏa Diễm Đao cắt bỏ đống mạng nhện này, rồi kế tiếp nhanh chóng thu vào trong túi càn khôn.
Thế nhưng vào lúc này, một chùm tơ nhện từ trong bóng tối lại bắn tới, may mắn do pháp lực hiện tại của Phong Nhược đã tăng lên rất nhiều, vì thế mỗi thời khắc hắn đều có thể duy trì hỏa quang trên thanh đoản đao Ánh Nguyệt để tránh né kịp thời, chỉ có điều hắn hơi bất ngờ một chút là không ngờ con Ngân Sắc Tri Thù vẫn luôn canh giữ chỗ này, thật đúng là quá kiên trì a !
“Hắc ! Cũng may mắn pháp lực của mình đã tăng tiến, nếu không đã bị tên gia hỏa này vây chết tại đây rồi” Phong Nhược không chút nghĩ ngợi lập tức sử dụng lại chiêu cũ, đem pháp lực kích phát ra mạnh bạo, ngay tức khắc hỏa diễm trên thân đoản đao Ánh Nguyệt bùng to lên hơn cả thước, thế là thứ ánh sáng mãnh liệt đó trong nơi tối tăm giơ tay không thấy năm ngón thế này lại trở nên vô cùng chói mắt !
Kế tiếp Phong Nhược nương theo luồng ánh sáng chói rực này mà trực tiếp lách ra khỏi khe hở, cùng lúc đó hắn cũng trông thấy con Ngân Sắc Tri Thù kia đang mai phục ở cạnh bên, trong hoàn cảnh này thiếu chút nữa hắn đã định xông qua tiêu diệt nó rồi, bởi do pháp lực tăng mạnh nên uy lực thanh Hỏa Diễm Đao này rõ ràng cũng tăng lên gấp đôi, có lẽ muốn phá vỡ phòng ngự của con nhện kia sẽ không thành vấn đề, nhất là bên trong nơi tối tăm này, ánh sáng của Hỏa Diễm Đao lại càng phát ra tác dụng nhiều hơn nữa.
Thế nhưng Phong Nhược rất nhanh vứt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, bởi vì dự định nuôi dưỡng con Ngân Sắc Tri Thù này để thu lấy tơ nhện bền chắc đã nằm trong kế hoạch của hắn, nếu bây giờ giết chết như thế thì thật đáng tiếc quá !
Thế nên Phong Nhược căn bản không hề lưỡng lự, thừa dịp Ngân Sắc Tri Thù kia lui về phía sau hắn lập tức chạy như điên về hướng lối vào của huyệt động, đồng thời hắn cũng không ngừng vận chuyển pháp lực vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt để duy trì trạng thái Hỏa Diễm Đao.
Quả nhiên dưới quầng sáng rực rỡ này, Ngân Sắc Tri Thù không dám đến gần quá mức, mãi cho tới lúc nó đã dần thích ứng được với loại ánh sàng này thì Phong Nhược đã sớm trèo lên cửa động cao mấy trượng rồi, sau đó hắn nhanh chóng dọc theo lộ trình ngày trước mà bỏ trốn mất dạng.