[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm
Thấy vậy, tên áo đen cầm đầu bỗng lấy ra một chiếc bình màu đen hết sức cổ quái. Sau khi gỡ bỏ phong ấn ở phía trên, hắn liền đem toàn bộ phấn vụn màu xám bên trong tung ra. Chỉ trong nháy mắt liền có thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, sau đó những hạt phấn vụn màu xám ngưng kết lại thành một Thi Ma cao tới bảy tám trượng. Hơn nữa, đây chính là một con Thi Ma chân chính, lại có cấp bậc cực cao!
Ngoài ra, trên người con Thi Ma này còn ngưng kết một bộ trọng giáp màu xám, thoạt nhìn cực kỳ chắc chắn. Có trọng giáp màu xám này thì dù kiếm quang của Ma Lang Quân giả tuy lợi hại nhưng vẫn bị ngăn cản không, gây cho nó chút thương tổn nào. Hơn nữa con Thi Ma này còn cực kỳ linh hoạt, bất kể kiếm quang biến ảo ở góc độ và phương hướng nào, nó vẫn vững vàng bảo hộ bốn tên áo đen an toàn!
"Hừ hừ! Không cần biết ngươi là ai, nhưng dám lừa gạt người Hắc Thành chúng ta thì tuyệt đối không thể tha thứ được. Bản nhân sẽ đích thân đem ngươi luyện thành thi quán, để cho ngươi biết thế nào là nỗi đau vô tận của thế gian. Sau đó lại đem ngươi luyện thành khôi lỗi Thi Ma, khiến ngươi vĩnh viễn không thể luân hồi!"
Lúc này tên áo đen cầm đầu nói một cách tàn bạo. Sau đó, một tên khác cũng lấy ra một bình chứa Thi Ma ra, thứ này vốn được gọi là luyện thi quán. Chỉ thấy hắn trút phấn vụn màu xám bên trong ra, lập tức một Thi Ma cường đại thứ hai xuất hiện!
Hai Thi Ma này thay phiên chặn trước chặn sau, đem bốn tên áo đen bảo vệ hoàn hảo. Khi không còn lo bị công kích, bọn họ mới bắt đầu chữa thương cho tên áo đen đang trọng thương. Rồi nhanh chóng triển khai công kích về phía Đoan Mộc Vũ và tên Ma Lang Quân giả kia!
Tuy bọn họ là tà tu, nhưng trước kia cũng đã tu luyện qua kiếm thuật. Điểm khác biệt duy nhất chính là kiếm khí mà bọn họ phóng ra có màu đen tuyền, bên trên tản mắc hắc khí mang theo khí tức dơ bẩn vô cùng nồng đậm!
Trong đó có hai đạo kiếm quang liên tục quấn lấy kiếm quang của Ma Lang Quân giả. Mỗi khi kiếm quang của song phương tiếp xúc với nhau thì những thanh âm quái dị ken két lại vang lên. Từ đó có thể đoán ra, đó chính là thanh âm kiếm khí của Ma Lang Quân giả đang từ từ bị ăn mòn. Lúc này, hắn không còn thoải mái như lúc trước nữa bởi vì những tảng đá do Thạch Khôi Lỗi của hắn ném hoàn toàn không có tác dụng gì với Thi Ma chân chính. Mà thật ra, lúc này hắn có muốn trốn cũng chẳng dễ dàng gì.
Khác hẳn với hắn, Đoan Mộc Vũ thoạt nhìn là người yếu nhất nhưng thủy chung vẫn giữ được dáng vẻ bình thản như lúc đầu, thậm chí hắn còn chẳng hề rời khỏi vị trí. Chỉ khác là lúc này trong tay hắn đang cầm Cầu Mộc Cung, mặc dù mỗi mũi tên bắn ra dường như chỉ là tùy ý nhưng lại chính xác đem đạo kiếm quang đen nhánh công kích hắn đẩy lùi! Cứ như hắn có thể dự đoán được quỹ tích công kích của kiếm quang vậy.
Còn về phần khí tức dơ bẩn trên kiếm quang kia, kể cả nó có cường thịnh mãnh liệt hơn nữa cũng chẳng có đất dụng võ vì vũ khí mà Đoan Mộc Vũ sử dụng chính là Cầu Mộc Cung nên không cần phải tiếp xúc với nó làm gì!
Sau một lúc lâu, bốn tên áo đen và Ma Lang Quân giả đều cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng dù nhìn như thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể nhìn ra Đoan Mộc Vũ cổ quái ở điểm nào. Nếu nói là có, thì có lẽ chỉ vì vẻ mặt của hắn quá hờ hững mà thôi.
"Này, vị huynh đệ kia, giúp đỡ chút nữa đi. Ta nhường thêm cho ngươi một thành tiền lời, ngươi sáu ta bốn. Thế nào?"
Rốt cuộc Ma Lang Quân giả đã không chống đỡ được nữa, tuy thực lực của hắn là Động Huyền đỉnh phong và sở hữu một thanh kiếm có phẩm chất bất phàm nhưng vẫn bị khí tức dơ bẩn khắc chế, cho lên hắn mới rơi vào tình cảnh luống cuống như lúc này.
"Rất tốt! Mộc Ma Tâm này, ta muốn có!"
Đoan Mộc Vũ chỉ chờ những lời này. Mặc dù Mộc Ma Tâm không thể so với Thanh Mộc Tâm, nhưng cũng là một loại tài liệu thuộc tính mộc cực kỳ hiếm thấy. Thông thường nó được dùng để làm pháp khí khu ma, thế nhưng nếu rèn luyện nó lên thân Cầu Mộc Cung, thì chắc chắn uy lực của Cầu Mộc Cung của hắn sẽ đại tăng!
Lời nói của Đoan Mộc Vũ khiến Ma Lang Quân giả khóc không ra nước mắt. Hắn khổ cực sắp đặt mưu kế lâu như vậy cũng chỉ vì Mộc Ma Tâm mà thôi. Vốn tưởng rằng chỉ cần đem bốn tên Quỷ Nô của Hắc Thành lừa gạt một chút thì với thực lực của hắn sẽ giải quyết dễ như trở bàn tay. Vậy mà không ngờ bốn tên Quỷ Nô này không hề tầm thường chút nào, lại có thể sai khiến hai Thi Ma giáp xám. Kết quả là hôm nay đành chịu thất bại trong gang tấc!
Đoan Mộc Vũ cũng chẳng thèm để ý tới cảm xúc của tên Ma Lang Quân giả ra sao. Đầu tiên hắn giơ tay xuất ra một đạo pháp quyết. Lập tức, liên tiếp ba đạo hàn khí giống như ba con mãng xà màu trắng từ trên mặt đất gào thét ùa lên, trực tiếp trói chặt chân của hai Thi Ma. Sau đó tầng băng nhanh chóng lan tràn, cuối cùng tạo thành một khối băng khổng lồ có chu vi khoảng bốn mươi năm mươi trượng. Đồng thời đóng một lớp băng dày đến chín thước!
Lúc đầu, bốn tên áo đen còn bị pháp thuật kia làm cho sợ hết hồn nhưng ngay sau đó liền phát hiện ra ba đạo hàn khí này mặc dù có chút lợi hại nhưng mục tiêu đóng băng đã sai mất rồi vì bọn họ không hề chịu một chút ảnh hưởng nào. Vì thế một tên áo đen không nhịn được mà cười lớn, nói : "Tiểu tử, ngươi cảm thấy Quỷ gia gia ta đứng không vững, cho nên cố tình đóng băng mặt đất cho chắc sao? Ha ha ha! Thật là buồn cười quá!"
Đến lúc này, ngay cả Ma Lang Quân giả cũng cảm thấy như vậy đúng là hơi mất mặt bởi từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy phương thức công kích địch nhân kì quái như vậy. Hơn nữa pháp thuật đóng băng cũng đâu phải sử dụng như vậy chứ.
Nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn chẳng hề quan tâm đến lời giễu cợt của tên áo đen. Đột nhiên hàn khí trên Cầu Mộc Cung đại tăng, sau đó là liên tiếp ba Huyền Băng Tiễn đồng thời bay ra. Không chỉ vậy, theo sau ba Huyền Băng Tiễn là vô số tàn ảnh bao phủ khắp cả không trung. Số lượng mũi tên bay đầy trời, ước chừng phải lên tới năm trăm mũi. Tất cả bọn chúng đều ập về phía hai con Thi Ma!
Lúc này, tuy bốn gã tên áo đen cũng cảm thấy hơi kinh ngạc vì biến hóa của Huyền Băng Tiễn nhưng vẫn không đặt vào trong lòng như trước, bởi hai Thi Ma bảo vệ xung quanh bọn họ có lực phòng ngự vô cùng cường hãn. Thông thường ngay cả công kích của người có cảnh giới Linh Thai vẫn có thể ngăn cản được, thì đám mưa tên này tạo lên tác dụng gì cơ chứ?
Mà sự thật cũng đúng như những gì mà bọn họ dự đoán, đúng là năm trăm Huyền Băng Tiễn kia chẳng thấm tháp vào đâu. Mặc dù những mũi tên này có khí thế cực kỳ kinh người, thậm chí tất cả đều găm vào thân hình con Thi Ma giáp xám nhưng đối với một kẻ da dầy thịt béo như Thi Ma mà nói, đống mũi tên đó cũng chỉ có tác dụng gãi ngứa mà thôi!
Nhưng sao Đoan Mộc Vũ có thể làm chuyện không có ý nghĩa cơ chứ?
Sau khi toàn thân hai Thi Ma giáp xám đều bị Huyền Băng Tiễn găm chi chít, bỗng nhiên hắn lấy ra một khối hàn ngọc rồi bất ngờ đập xuống đất. Tay phải cũng đồng thời đấm cho khối hàn ngọc vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Sau đó hắn liền quát lên, gằn từng chữ một: " Băng Di Liên Thiên —— Phong!"
Khi chữ 'phong' vừa ra khỏi miệng Đoan Mộc Vũ thì những mảnh vụn của khối hàn ngọc đột nhiên biến mất rồi xuất hiện lại cách đó hơn mười trượng, ngay đúng dưới chân hai con Thi Ma. Chỉ trong nháy mắt, đám hàn ngọc vỡ vụn này lại dung hợp với hàn băng đang đóng lên mặt đất làm một!
Tiếp đó, trước những đôi mắt đang trợn trừng và cái mồm há hốc của bốn tên áo đen và Ma Lang Quân giả chợt xuất hiện một đạo hàn khí cường đại đến mức không thể hình dung nổi từ mặt đất gào thét bay lên, rồi trực tiếp đông cứng hai Thi Ma thành tượng. Cả hai con không thể nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả bốn tên áo đen suýt chút nữa cũng bị đông cứng theo!
Phản ứng của bọn chúng cũng có thể coi là nhanh, thấy không ổn liền quay đầu định bỏ trốn. Nhưng khi cử động bọn họ liền kinh ngạc phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào hai chân của bọn họ đã bị dính cùng với mặt đất đang đóng băng thành một khối.
Tiếp đó chẳng còn điều gì ngạc nhiên xảy ra nữa rồi. Đầu tiên là hai mũi Huyền Băng Tiễn bắn trúng hai Thi Ma đang bị đóng băng, khiến thân thể khổng lồ của bọn chúng vỡ vụn trong nháy mắt. Sau đó là bốn mũi Huyền Băng Tiễn bắn thủng đầu bốn tên áo đen, khiến chúng chết ngay tại chỗ.
Cuối cùng, Đoan Mộc Vũ mang theo cái vẻ mặt lạnh nhạt, dưới ánh mắt buồn bã tiếc nuối của Ma Lang Quân giả, lấy từ trong bốn cỗ thi thể ra viên Mộc Ma Tâm hoàn hảo không chút sứt mẻ kia.
"Có một câu ngươi nói rất có lý. Đen ăn đen, đúng là rất thoải mái!"
Sau khi bỏ lại câu nói này, Đoan Mộc Vũ liền xoay người tiêu sái rời đi.