[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm
Nửa tháng sau, cuối cùng Đoan Mộc Vũ cũng đã quay trở về tới Phù Vân Sơn mà không gặp phải nguy hiểm nào. Cô gái áo trắng kia cũng không hề xuất hiện thêm lần nào nữa, với lại trước nay hành tung của nàng luôn phiêu hốt vô định nên chẳng biết đâu mà lần!
Lần xuống núi này kéo dài đến gần nửa năm, hung hiểm trong đó không sao kể hết nhưng mọi chuyện đối với Đoan Mộc Vũ mà nói thì không đáng để tâm.
Ngước nhìn mây trôi bồng bềnh, Đoan Mộc Vũ hơi hơi do dự một chút rồi thi triển Vân Thê Thuật. Hắn bước từng bước chậm rãi lên từng bậc thang để lên núi. Còn chưa đi đến ngọn núi chính Đoan Mộc Vũ đã bắt gặp bảy tráng hán cao to vạm vỡ đang chặt cây, đẽo đá trong một khu đất trống. Đây hẳn là bảy người nhóm Từ Trần Phong.
Có lẽ Phù Vân Sơn đã tiếp nạp bọn họ, chứ không sẽ không để bọn họ tùy ý xây nhà ở đây.
Đoan Mộc Vũ từ xa đi tới, nhanh chóng bị đám người Từ Trần Phong nhìn thấy. Họ hô lên một tiếng rồi vất hết dụng cụ trên tay chạy tới chào đón ầm ĩ.
"Công tử! Bọn ta vô năng, khiến công tử chịu khổ! Mười lăm ngày trước chúng ta nhận được tin công tử bình yên vô sự chứ nếu không các huynh đệ đã cùng nhau xuống núi cứu công tử!"
Đám người Từ Trần Phong nghiêm nghị chắp tay thi lễ, trong lòng bọn họ vô cùng kính trọng Đoan Mộc Vũ. Chuyện khác không cần phải nói đến, chỉ riêng trên đường trở về Phù Vân Sơn nếu không có Đoan Mộc Vũ ở lại cản hậu thì bọn họ đừng nghĩ chuyện sống sót chạy tới Phù Vân Sơn. Đây không phải chuyện chỉ cần dũng khí là xong.
Đoan Mộc Vũ gật đầu. Xem ra tin tức này hẳn do cô gái kia truyền về. Hành động của nữ nhân này thật khó lý giải, thế nhưng cũng không sao cả.
"Các ngươi đang tính xây dựng cả một cung điện hay sao vậy?"
Lúc này Đoan Mộc Vũ nhìn nơi xa một chốc rồi hờ hững hỏi. Vùng đất đám người Từ Trần Phong khai hoang có vẻ hơi rộng, đừng nói là bảy người bọn họ mà có tới bảy mươi người đi nữa cũng còn dư. Phù Vân Sơn luôn thích đơn giản, hành động thế này chỉ sợ khó qua mắt Thương Minh Tử. Truyện được coppy tại bachngocsach.c om!
"Hồi bẩm công tử, chưởng môn sư bá đã đồng ý để ba người chúng ta trở thành đệ tử thủ sơn của Phù Vân Sơn. Hơn nữa người còn cố ý chọn một ngọn núi trong Phù Vân cửu phong làm biệt viện Tiều Sơn. Tất cả mọi việc trong biệt viện này hoàn toàn do công tử trông coi. Mặt khác, theo chưởng môn sư bá nói thì sau này Phù Vân Sơn sẽ thu môn đồ nữa nên trừ chủ phong sẽ lập ba biệt viện ở ba ngọn núi nữa giống hệt nơi đây và đó sẽ là bốn tấm bình phong bảo vệ xung quanh chủ phong!" Lần này người trả lời là Kiều Huyền, nhìn bộ dáng rất đắc ý của hắn thì hẳn hắn đã có được công pháp truyền thừa của Phù Vân Sơn.
"Ừ!" Đoan Mộc Vũ gật đầu, lại nhìn về phía mấy người Từ Trần Phong. Lúc trước hắn truyền cho bốn người bọn họ bốn công pháp bất đồng nên bọn họ không cách nào gia nhập Phù Vân Sơn nữa.
"Hồi bẩm công tử, bốn người bọn tôi mặc dù không thể gia nhập Phù Vân Sơn nhưng chưởng môn Thương Minh Tử đã để bọn tôi làm khách của Phù Vân Sơn, có thể trú tại Biệt viện Tiều Sơn để nghe theo lệnh công tử!"
Từ Trần Phong vội vàng nói, vừa chỉ vào mảnh đất bằng phẳng rộng rãi ở phía xa mà giới thiệu tiếp.
"Công tử, mấy người chúng tôi đã cẩn thận nghiên cứu qua. Ngọn núi của chúng ta dù có vị trí không tốt, vừa thấp vừa bé nhưng lại là con đường bắt buộc để đi lên chủ phong. Bất cứ địch nhân nào muốn đánh lên chủ phong thì phải nhổ cái đinh chính là chúng ta. Cho nên, chúng ta mới phải chuẩn bị thật nhiều cự thạch, xây dựng biệt viện thành tường đồng vách sắt!"
Nghe đến đó, Đoan Mộc Vũ coi như đã hiểu tất cả. Hóa ra đám người Từ Trần Phong vẫn suy nghĩ theo kiểu quân nhân, muốn xây dựng một thành lũy trên ngọn núi này. Nhưng vấn đề là, thứ đó đối với người tu hành không có ý nghĩa. Hơn nữa, địa thế nơi đây hiểm trở, tìm kiếm cây gỗ, tảng đá đều cực kỳ khó khăn. Bảy người bọn họ dù thể chất mạnh mẽ nhưng nếu muốn xây dựng thành lũy thì tốn mấy chục năm là ít. Vậy bọn họ có còn muốn tu hành nữa hay không? Vốn dĩ tuổi đã lớn, thời gian trễ nãi cũng đã quá lâu lại còn đi lãng phí thời gian như vậy.
"Chuyện này tạm ngừng đi, xây dựng biệt viện ta tự có chủ trương. Bảy người các ngươi chỉ cần xây dựng một chỗ để ở và tu luyện là được. Nhớ lấy, chuyện quan trọng nhất của các ngươi hiện giờ là kiên trì tu luyện mỗi ngày. Nửa năm sau, ta sẽ đích thân kiểm tra! Lui ra đi!"
"Dạ, tất cả theo lời công tử dạy bảo!" Đám người Từ Trần Phong mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ vấn đề này nhiều. Hơn nữa Đoan Mộc Vũ nói tới kiểm tra cũng khiến bọn họ cảm thấy hưng phấn. Có lẽ bảy người bọn họ cũng có thể ganh đua. Đây chính là đại sự, không thể làm qua loa!
Đuổi được mấy người Từ Trần Phong, Đoan Mộc Vũ liền lên chủ phong của Phù Vân Sơn. Đi cả đoạn đường dài mà hắn không thấy bóng dáng bất kỳ ai, hẳn là mọi người đang bận rộn tu luyện. Tác Ly và Trình Nguyệt không cần phải nói, nếu bọn họ không cố gắng chỉ sợ sẽ bị Thục Nguyệt và Lam Mị đuổi kịp mất. Hai đứa nhóc kia là tuyệt đỉnh thiên tài, hơn nửa năm qua chắc tiến triển vô cùng thần tốc.
Nghĩ trong đầu như vậy, Đoan Mộc Vũ lại tiếp tục đi lên. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện dị động thấp thoáng ở trong rừng cây xa xa phía trước. Sau khi nhíu mày nhìn kỹ thì chỉ thấy một viên cầu tròn vo như một con gấu chó nhỏ đang lăn lộn, chơi đùa trên bãi cỏ đầy hoa tươi quả dại. Nó liên tục đút các loại quả dại vào trong miệng, còn lẫn cả những bông hoa đẹp nữa!
Đây không phải là thằng mập Lý Dật Phong thì còn có thể là ai?
"Khụ khụ!" Truyện được coppy tại bachngocsach.c om!
Ho nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Vũ liền đi tới. Âm thanh đó làm nhóc mập đang ăn uống vui vẻ khẽ giật mình. Nó đang lăn lộn trên mặt đất liền đứng bật dậy, không kịp phủi cây cỏ trên người mà ôm đầu bỏ chạy. Nó vừa chạy trốn vừa kêu to: "Ngươi không nhìn thấy ta. Không nhìn thấy ta!"
Đoan Mộc Vũ ngạc nhiên, tiểu tử này mới hơn nửa năm không gặp sao lại thế này?
"Thằng mập, đứng lại ngay! Chạy cái gì mà chạy?"
Nghe thấy thanh âm của Đoan Mộc Vũ, nhóc mập đột nhiên dừng lại, xoay cái đầu tròn vo nhìn ra sau. Hai mắt nó khẽ nhìn qua bàn tay đang hé mở, khi thấy đó là Đoan Mộc Vũ thì lập tức mừng rỡ, cuống cuồng chạy tới. Thế nhưng nó chợt nhớ tới cái gì đó bèn làm dáng, vừa bấm ngón tay, vừa rung đùi đắc ý lẩm bẩm: "Thiên thanh địa trọc, nhị khí đồng nguyên, thanh phong tán khứ, thần thông ẩn!"
"Được rồi! Đoan Mộc sư huynh, bây giờ huynh có nhận ra ta chưa?"
"..."
Đoan Mộc Vũ nghe vậy thật sự chỉ biết im lặng. Tiểu tử này còn tự cho là mình đã tu luyện được pháp thuật phong hệ Phong Ẩn Thuật. Cái cảm giác lừa người dối mình này thực sự vui vẻ vậy sao!
"Sao ngươi không lo tu luyện đi? Anh Nhược sư huynh đâu?"
"Hắc! Anh Nhược sư huynh diện bích rồi, tự phạt hai mươi năm lận. Còn về tu luyện thì ta biết nhưng phải ăn xong cái đã rồi đi. Ta chính là thiên tài mà!" Nhóc mập dương dương đắc ý nói. Hóa ra nó dám làm càn như vậy là vì không có ai giám thị, Tác Ly và Trình Nguyệt thì lại không khắc chế được thằng mập hèn mọn xấu xa bỉ ổi này rồi.
"Vậy Tiểu Hà Nhi đâu?" Đoan Mộc Vũ lại hỏi.
"Tỷ ấy hả? Cũng đi diện bích với Anh Nhược sư huynh rồi. Bảo là, muốn chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho Anh Nhược sư huynh. Sư huynh bảo tỷ ấy đi đi thì lại lấy chết ra dọa, bảo muốn từ trên vách núi Phù Vân Sơn nhảy xuống. Không còn cách nào khác, sư huynh đành phải để tỷ ấy ở lại!" Nhóc mập bỉu môi nói, hiển nhiên đối với những chuyện này nó căn bản không thèm chú ý đến.
"Sao lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẻ ta đoán sai sao ?" Đoan Mộc Vũ nghĩ thầm.
"Được rồi, không đùa nữa! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ giám thị việc tu luyện hằng ngày của ngươi. Mục tiêu Anh Nhược sư huynh định ra, ta sẽ thay huynh ấy khảo hạch. Nếu ngươi không đạt, ta tuyệt đối không cho qua!"
"A, không thể nào! Đoan Mộc sư huynh, chúng ta là người cùng một nhà, sống chết có nhau nhưng vì sao huynh lại đối xử với ta như thế! Không cần a! Ta ... ta ... nhức đầu, mông đau, bụng cũng đau nữa. Ta muốn đi vệ sinh ..." Nhóc mập lăn lộn khắp mặt đất, khóc lóc om tỏi, mắt nước lưng tròng. Tiểu tử này thật xảo quyệt!
Nhưng Đoan Mộc Vũ không hề để ý tới trò vặt của nó. Hắn không quan tâm Anh Nhược quản giáo như thế nào lúc trước, nhưng hiện tại là hắn nên nhóc mập đừng mong thoải mái làm càn. Bây giờ chính là thời gian tốt nhất để tạo dựng căn cơ tu hành, sao có thể để hoang phế như vậy?
Đoan Mộc Vũ xách gáy nhóc mập đang tru réo như heo bị chọc tiết rồi sải bước trở về tiểu lâu. Thế nhưng xét thấy chiêu số nham hiểm của nhóc mập quá nhiều nên hắn liền bấm độn pháp quyết, dùng hàn khí tạo thành một căn phòng băng nho nhỏ ngoài căn nhà của hắn rồi ném nó vào.
"Dùng tâm mà nghĩ, nghĩ thật cẩn thận đi! Lúc nào suy nghĩ cẩn thận, biết lỗi rồi thì ta sẽ thả ngươi ra ngoài!"