[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm
Biểu hiệnldoldự!của hai người đều bị!đại thương!đầu nhìn|thấyihết,ltrong lòng|lão mừng:thầm, đồng!thờiibên ngoài cũng|ngừng khóc, nói:l"Hailvị|cao nhân, lão hủ|có!một phương|pháp!có|thể miễn|cưỡng giải quyết được|vấn đềinày,!chẳng biết|cólđược:hay không?"
"Xin cứ|nói!" Vị!sưlhuynh gật đầu,lđối với đại thươngiđầu láu cáinày hắn chẳng hề|cólmột điểmlhảo cảm, nhưng lúc này không phải|lúc xem xét cái nhìnlcủa mình|đối với người ta, màllà|trách nhiệm không cho phép hắn!
"Hắc! Là như thế này,|hai vị!đều làlcao nhân cólđại thầnlthông,!tự!nhiên việc|trừ yêu phục:ma!chắc:chắn làinhất lưu rồi,. Nhưng thương đội của lão hủlcũng:không hề:kém cạnh, yêu thú tầm thường!không đáng|cho chúng tôi để!vào mắt.|Thử hỏi những vịlhuynh đệ của chúng tôi ở nơi này xem,|làm gìicó aillàlkẻlsợ|chết!đâu cơlchứ?lChỉ cần đượcichếtioanhioanh!liệt!liệt, hay vì|vợicon nhà thì có!vứt bỏ|cả!tánh:mạng!chúng tôi cũngikhông hềicảm thấy!tiếc!nuối. Nhưng chúng tôi sợlnhất!là!uất ức|mà!chết:a!iVì|thế,|nếu hai vị|cao nhân muốn:diệt|trừ quỷ vật,!thì tínhlthêmlcả:phần:cho thương|đội của lão hủ cólđược!không?|Dùisao,!trong đội chúng cũnglcólmấy cao thủ cường đại,lthí dụ|như Đoan Mộc huynh đệ!của ta!đây chẳng hạn!"
Đạilthương đầu quanh co!lòng vòng!một hồi rồi đem cái tên Đoan|Mộc Vũinói ra. Thật!ra|ý đồ!chân:chính của hắn là!muốnikéo hai người của Phù Vân sơn ở lại thươnglđội.|Hộ|vệ!tốt như vậy, có|đốt đèn lồng:cũng|tìm chẳng ra! Nếu mà!buông tha thì thật!là:đángltiếc!
Còn|vềlphần|đám quỷ vật này là!gì, thì hắn cũng!chả quan tâm.lYêu thú hắn còn không sợ, nói chi mấy con áclquỷ.lChẳng phải:người talhay nói ác!quỷ đều sợ|ác nhânlsao?|Dù!sao đại thương:đầu hắn cũng!làikẻ:tung!hoành ngang dọc sa mạc,loan hồn dướiltay đám thủ hạ!không được|ba trăm, thì cũng|phảiihai trăm:a!
"Ai!iKhông ổn|không ổn, đám quỷ vật này sao cólthể đánh|đồnglvới đám yêu thú tầm thườnglkhác. Thựcira đám yêu thú mà ngày|thường|các ngươi vẫn thườnglthấy!vẫn chưa|được|coi làlyêu thú a!" Vị|sư huynh kia liên!tục lắc đầu.
Nhưng đại thương đầu sao có:thể tin hắn cơ|chứ, lập tức hắn liền!thêm mắm thêm!muối, đem chuyện!Đoan!Mộc Vũ|lúc trước dùng:một cây cunglbình|thường:bắn chết tám mươiitên cướp|nói ra, chiến tíchinày trong mắt người bìnhithường!đã!làltương đối khó lường rồi .
Nhưng!sau khi nghe!được|chuyện!này vị:nam tửitrẻ tuổi|kia chỉ cườiihắc hắc,|cũnglkhông bình|luận|câu nào, còn vịisưimuội:của hắn lại khẽ hừ khẽ một tiếng.|Mặc dù nànglkhông nói,!nhưng chỉ nhìn!là:biết!căn bản nàngichẳng để!cái chiến tích!kia vào trong mắt .
Bất:quá, đại thương!đầu kiênltrì lấn tới.lHơn nữa còn dùngltới cáchldọa treolcổ!nhảyisôngltự|sát để:uy!hiếp, làm hai người sưihuynh muội|không thể tránh được. Cuốilcùnglsau một hồi do|dự, đành|phải!quyết định|đồng!hành|cùng|thương!đội,!nhưng bọn họ:cũng!có|một điềulkiện, đó:chính là|thươnglđội phảiiđi đường vòng, cố gắng:né|tránh vùngiđất phát ra!quỷ khí nồng!hậu.:Đối với chuyện|này,lđương nhiên là|đại thương đầu sẽ:không cự:tuyệt rồi.!Trên!thực tế, cái khoảng!cách!tám trăm|dặm sa|mạc thoạt nghe thì cólvẻ|khá ngắn, nhưng trên:thực tếicứ mỗi chuyến hànhlthương:đều phải:đi|đường vòngirất xa, nếu không,|chỉ cóllộltrình tám trăm dặm,|tại sao lại cần tới thờiigian lâu tới bốn năm tháng cơ!chứ?
Ngoài ra, hai vị|sư|huynh muội này còn muốn|điều ra!hai mươi hộ!vệ!của thương!đội lập thành một đội riêng để|cho bọn họ chỉ huy.!Chuyệninày đương nhiên là không có|vấn đềlgì, đại thương:đầu rất hào phóng phân phối!mười:con tuyết phong kỵ, lại đem Đoan:Mộc Vũ:gia nhập vào nhómihộ vệ đó. Lần này, Đoan Mộc Vũllại không hề cựltuyệt,!điềulnày làirất hiếm!
Ngày thứ hai,|thương!đội lại tiếp!tục lên đường,!tất cả!mọi chuyện!đều diễn|ra như thườngilệ, còn ĐoanlMộc Vũ!lại hợp với hơn mườiichín|tên hộivệ:tinh nhuệ!hộ:tống:hai vi|sư|huynh muội|kia dò|đường ở trước thương:đội hai mươildặm.!Vốn đại thương đầu cực lực phảnlđối chuyệninày,!bởi vìlvị|trí cồn cát trong sa|hải rất hay thaylđổi,lkhoảng:cáchlhai mươiidặm nhiều lúc đủ!đểlbiếnithành một cái lạchltrời!khó vượt, nếu như chuẩn bịikhông tốt có!thể khiến cho thương:đội mất người ấy|chứ.!lSongivịisư huynh có|tên là|Tác Ly:lại thể hiệnira!lòng!tin mười:phần, hắn chỉ tiệnltay lấy ra:khối mộc bài nhỏ cỡilòng!bài tay,!phía:trên:có|khắc|những hoa văn cổiquái!rối tunglnhư gà!bới,|theo lời hắn nói,!cái này chính làltruy tunglmộc phù,|chỉ cần mọi người ở bên trong bán kínhitrăm|dặm,|thì sẽlkhông bao giờ lạc mất nhau.
Dường!như Đại thương đầu cũng|có|nghiênlcứu qua vềlmấy thứ đồ|thầnibí|này,lnên lập tức mừngiđến mặt mày hớn hở, cẩn thận!đem truy tungimộc phù này giấuikỹ.
Hơn|nữa,|sau khi trải qua hànhlđộnglnhỏ này,!vốn mười|chínlhộ!vệltinh!nhuệlkia cảm thấy|không phục|trong lòng, cũng!bắt đầu cảm thấy!kínhlsợ!hai sư!huynh muội|Tác Ly. Con người mà, luôn!luôn:sợihãi những việc|hay những đồ|vật mà!mìnhlkhông biết.
"Này,|tên ngốc! Xem bộ!dạng của ngươi thì cóivẻinhư ngươi rất tự|tin, chẳng lẽ|còn có:thủ đoạninào khác|nữa sao?" Sư:muộilcủa Tác Ly|tên là!Trình Nguyệt, mặc dù!kiêu!ngạoigiống như một con khổng tước|nhỏ,!nhưng tiếplxúc một thờilgianlmới thấylnànglrất hoạt!bát lanh|lợi,:hơn nữa cũng|không hề:suy tính!cái gì, không hềidùng|thânlphậnlcao nhân|tu|đạo để!đối xử|với đám hộ!vệ. Vì|thế mà|chỉ cần một thời!gian|ngắninàng!đã|hòa đồnglvới đám hộ:vệ|này,!hơn nữa còn từlmiệng đám hộlvệinày biết đượciĐoan Mộc Vũ!còn có|ngoại hiệu làltên ngốc.
Vốn|chẳng phải!nàng:để!ý gìiđến việc:Đoan!Mộc Vũ có!thể bắn 1 lần ba!mũi tên.!- Có|cái gì|ghê gớm đâu chứ, nếu đểlcho nàng|ra:tay, đừnglnói là:ba!mũi,!màlngaylcả|một cungichín|mũi cũnglkhông thành vấn đề.
Nhưnglsau nhiều lần tiếp|xúc, Trình Nguyệtllại phát|hiện!ra, từ!đầu đến cuối!ĐoaniMộc Vũ|chẳng mở!miệng nói lấy một lời, ngay!cả!khi nàng|và|Tác Ly giớilthiệu cho đám hộlvệ:vềiphương|pháplvà|sáchllượclphòng ngự quỷ vật hắn đều coi như gió thổilqua tai.lVì:vậy nàng cảm thấyirất làlnghi hoặc, chẳng lẽ Đoan:Mộc Vũ!cũng|là!đệ|tử!nhậplthế của môn phái:tu|tiên nào đó sao?
Trình Nguyệt!vừa hỏi,lđám hộ|vệ không khỏiltò!mò|nhìnlsang, bởi bọn họ:luônlcho rằng, ĐoaniMộc Vũ!là!kẻ mắt cao hơn đầu,iỷ vào thựcilực của bản thânimới coi bọn họlchẳng ralgì. Nưngllúc này xuất hiện|một cao nhân!không những có!thựcllực cao hơn,|mà!còn là:một cô:gái xinh!đẹp khả ái như vậy, chẳng lẽ!ĐoanlMộc Vũ|này có|thể coi như không thấylsao?
Nhưng khiến cho bọn họ!thất|vọnglchính là|ĐoanlMộc Vũ|cũng chỉ khẽ lắc đầu,lcoi như là trả lời.
DùlTrình Nguyệtihơi thấtivọng, nhưng nàng:cũnglkhông hềlgây khó khăn cho Đoan|Mộc Vũ. Đây là!lần đầu tiên|nàng!hạ:sơn nhập!thế,ichẳng những cảm thấyitò!mò!với tất cảlmọi thứ ở phàmlthế,lmà|còn cực kỳ tò|mò:về!những môn phái|tu!tiên|khác, vì thế khi thấy ĐoanlMộc Vũilắc đầu,inàng liền|chẳng để|ý tới nữa.
Lúc này trong đội ngũ cólmột tên hộlvệ tuổi|trẻ tên làlLý!Trung hiển nhiên muốn!làm cho vị!mỹ nữ|có!tướng mạo đẹp như hoa,!tínhlcáchllại còn bình!dị!dễ gần làiTrình Nguyệtlchú ý,|nên tiếpilời vừa cười|vừa nói:i"Thực lực của Đoan Mộc huynh đệ!vốn đã!là rất mạnh:rồi. Một cungiba:tên,lchỉ dựa vào tuyệt kỹinày,!khắp!Bắc Hàn Châulcũng đãlhiếm|thấy. Đêm hôm đólchúng tôi gặp phải năm trăm|thi quỷ,!lúc đó!cólthể nói là|lúc Đoan!Mộc huynh đệ|trổ tài thiện xa, trong khi chúng tôi phải:bắn tới hơn ba bốn mũi tên mới có|thể giết chết!một con thi quỷ,lthì hắn chỉ cần một mũi tên làlcólthể giết|chết|nó!rồi."
"Hừ! Như vậy đã!tínhllà cái gì? Cầm cung!tên đến đây!" Trình Nguyệt|bĩu môi,|lònglháo thắng bịlkích:lên,iliếc|nhìnlĐoan|Mộc Vũlđanglmang|cái vẻimặt đờ|đẫn một cái,lrồi nhận lấy cungltay từitay một gã|hộ:vệ. Đầu tiênlnàng|tùy ý rút ralmột mũi tên rồi bắn lên bầu trời, sau đó!nàngllấy tay kẹp cùnglmột lúc bốn mũi tên,:chẳng thèm|ngắm|liền!bắn ra!ngoài, chỉ nghe|tiếng dây cungivang!lên,!không ngờ bốn mũi tên lại đồng:thờilbắn trúng mũi tên đầu tiên, vừa vặn chia nó|ra làm bốn đoạn đều nhau!
Đám|hộlvệlngâyingốcitrong chốcllát,!rồi sau đóllà!những tràng pháo|tay ủng hộlvang!lên như sấm.lThần!kỹlđến mức như vậy,|so|với tuyệt kỹ|một cung|balmũi tên của Đoan!Mộc Vũ đúng|là|cao hơn một bậc!
"Sư muội! Chớ có!làm loạn!lên!"
Tác:Lylđang:đilở đầu đội ngũ quayiđầu lại quát|lớn,!nhưng Trình Nguyệtlchỉ đắc ý lellưỡiigiả làm mặt quỷ,ilàm cho người talcảm thấy!rất buồn!cười. Thế nhưng lần khích tướng này của nàng, đối với Đoan|Mộc Vũ:mà!nói,|chẳng khác|gìlgió thoảng mây bay,lkhông mangllại chút|hiệuiquả nào.
Mặc dù Trình Nguyệticảm thấy:rất buồnlbực,inhưng cũng!đành!chịu. Cuốilcùnglnàng vẫn là|người cóltâm tính như một đứa trẻ,|mọi việc!đã!cólsư!huynh quanltâm lo!lắng|bảo vệ:cho nàng, nên nàng!không chút|lollắng:vềiđám quỷ vật này.iHơn nữa đám hộ vệ!còn thaylnhaulkểicho nànginghelmấy chuyệnllylkỳ cổ|quái!trong thế giới phàmltục,|chọclcho nàngivui vẻikhông thôi.
Đi đến gần giữa!trưa, bỗng!nhiên từlphía!xa!xa|bất ngờ xuất|hiện!một cơn lốc màu đen.!Lúc này cơn lốc đen đang:cuốn!về:phíalmọi người đangiđứng!
"Hắc Toàn|Phong?!Là Hắc ToànlPhong!iTác Lyicông:tử, Trình Nguyệt tiểu!thư,:mau tránh ra! Nó chỉ biết!di|chuyển!thẳng thôi!"
Gã:hộ!vệitên LýiTrung hét lớn,|chỉ cần nghe|thấy!thanh âm đầy sợ|hãi của hắn là:có|thể biếtlđược cái Hắc ToànlPhong này lợi hại cỡ!nào.iMặc dù!hai người Tác Lylvà|Trình Nguyệt!làlngười trong giớiltu|hành, nhưng cũngihiểu:đượclnhânllực không thể nào chống lại lực lượng của thiên nhiên,:nên nhanh chóng thúc dục Hắc Phong Kỵ!ngồi|xuống,!tránh cơn lốc phía:xa|xalkia.
Thế nhưng,ikhi Hắc Toàn|Phong nhanh chóng đến gần họitrong phạm|vi|hơn nghìn trượng, thì đột nhiên Tác Ly ồ nhẹ một tiếng,lrồi hét lớn:l"Không!tốt,|trong gió lốc cólđiều!cổlquái, mọi người cẩn thận!"
Vừa nói xong, Tác Ly:vội vàng!rút raimột tấm phù lóe ra:ánh sáng!nhạt, sau đó|vươn!tay điểm|mấy chú quyết lên hư không,:miệng lẩm bẩm : "Thiên|thanh địa trọc, nhị khí đồng!nguyên, thanh phong tá!lai!lNguyênlhình ――!hiện!"
Khi từ cuốilcùng:trong miệng Tác Ly nói ra, thì chỉ trong nháy mắt tấm phù trong tay hắn liền|hóa thành hư|vô, sau đó!bất ngờ hóa thành một luồng cuồng phong thổi:qua đỉnhiđầu mọi người,!lao thẳng về|phía Hắc Toàn!Phong.lKhi hai bên va!chạmlvào nhau, không hềicóibiến!cố!kinhlthiên gì!xảy ra, nhưng Hắc Toàn!Phong không còn đen nhánh như lúc trước,!đồng|thờiimơlhồ bên trong cólẩn một bóng đen .
Lúcinày đám hộ!vệ!đã:sớm bị:thủ đoạn|thầnidiệulcủa Tác Ly!làm cho khiếp sợ, nên không hềlchú ý thấy|bóngiđen kia. Nhưng đúngilúc này Đoan!Mộc Vũ:dùng!tốc độlnhanh như điệnicầm cung|lên tay,|lập tức một mũi tên được!bắn ra, xuyên qua cự!ly ước chừng tám chín!trăm|trượngitrúng ngaylgiữa bónglđen bên trong cơn lốc!
Chỉ nghe:thấy một tiếng thê lương rít lên,iHắc Toàn!Phong ầm|ầmltan vỡ, hóa thành hưlvôichẳng còn chútităm hơi nào.lNơi cơn lốc biến|mất chỉ còn lại mũi tên do Đoan|Mộc Vũibắn ra!
Đến|khi đám hộ|vệ!phục:hồi lại tinh thần, thì Đoan Mộc Vũlđã:sớm thu hồi đàlcung, phảng phất|chưa:phát|sinhlralchuyện gì. Thực|raihành động!vừa nãy của hắn cũng!quá nhanh,!thế nên đám hộivệ|cũng!không nhìn!thấylhắn ra!tay như thế nào,|duy chỉ có|Tác Ly vàlTrình Nguyệtlđầy vẻ:ngạc!nhiên nhìnisang. Lúc này Trình Nguyệt!cảm thấylvô|cùng|khó tin,lbởi vì!chỉ bằnglmũi tên sấm sét vừa nãy thôi!đãlkhiến nàng|hiểu!được|màn trình diễn:lúc trước của mình đángicười|đến mức nào.iKhông cần bàn đến phương|diện!khác, chỉ riêng một mũi tên này,!cho dùlnànglcóithể một cungichín:mũi tên đilchăng nữa,lcũng|không thể so:nổi với một mũi tên hắn bắn ra! Chẳng lẻ!hắn là:người tu hành|sao?