[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm
Bóng đêm lan dần, tia sáng cuối cùng trong ngày cũng dần biến mất, cả trời đất đều quay về cảnh yên tĩnh. Nhưng ánh sáng trắng mờ mờ ảo ảo dường như đang phát ra từ thân thể Đoan Mộc Vũ.
Trải qua một canh giờ ở trong vòng xoáy Linh Khí thu nạp Thiên Địa Linh Khí nên trong thân thể Đoan Mộc Vũ đã tràn đầy Thiên Địa Linh Khí, ít nhất trước mắt có thể nói như vậy.
Hắn cũng không đi tìm vị trí vòng xoáy Linh Khí kế tiếp trên Phù Vân Sơn, bởi vì nơi đó tất nhiên sẽ là nơi mà Thương Ngô Tử hoặc Thương Minh Tử đả tọa tu luyện. Cũng chỉ có khi chuyển tiếp giữa ngày và đêm thế này, hắn mới chắm mút được vòng xoáy Linh Khí biến ảo trong một canh giờ. Nhưng chuyện này đối với Đoan Mộc Vũ mà nói thì đã đủ rồi. Giống như một tên hành khất nghèo rớt mùng tơi, đột nhiên lượm được một khối vàng lớn.
Đối với những người tu hành khác thì lần đầu thu nhận Thiên Địa Linh Khí thì ít nhất sẽ bị lãng phí tám phần trở lên. Dây cũng là lý do vòng xoáy Linh Khí Phù Vân Sơn không để cho đám người Tác Ly sử dụng. Nhưng Đoan Mộc Vũ lại khác, kinh nghiệm thuần thục của hắn bảo đảm mỗi một tia Thiên Địa Linh Khí sẽ được nhập toàn bộ vào mạch máu, thân thể của hắn. Về phần gân cốt kinh mạch, hiện tại còn chưa tới lúc. Chuyện này phải tiến hành theo từng đoạn thời gian mới được!
Từng sợi Thiên Địa Linh Khí như tinh quang di chuyển trong thân thể Đoan Mộc Vũ, cải thiện khí huyết của hắn. Lúc trước, sắc mặt hắn vốn tái nhợt thì bây giờ bắt đầu hồng lên. Mái tóc thô ráp, cháy nắng của hắn cũng đã biến chuyển. Trên dưới toàn thân, từng lỗ chân lông cũng thay đổi theo. Chẳng qua đến khi Đoan Mộc Vũ đem Thiên Địa Linh Khí hắn hấp thu được dùng hết thì hắn phát hiện thân thể mình phát ra một mùi hôi thối vô cùng.
Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Vũ nhảy xuống tảng đá, liền chạy thẳng tới chỗ hồ nhỏ tắm rửa. Sau khi sạch sẽ rồi, hắn cũng cảm giác cả thân thể vô cùng sảng khoái, đi trên đường cũng lâng lâng. Nhưng có một điều là bụng hắn đang réo ầm lên. Đây cũng là chuyện bình thường, hắn lấy Thiên Địa Linh Khí loại bỏ tạp chất trong cơ thể, nhưng trong thân thể cũng cần có tinh khí tương ứng hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như muốn bổ sung tinh khí, không có gì tốt hơn so với ăn uống. Đương nhiên mọi chuyện không có tuyệt đối, ví như đám người Trình Nguyệt, Tác Ly, Lam Mị, Thục Nguyệt. Bọn họ mỗi ngày chỉ cần ăn rau dại và nấm thì da thịt nõn nà, xinh đẹp thiên tiên. Còn nữa, lúc trước bọn họ nhập môn, đã được Thương Minh Tử dùng tu vi cường đại đả thông kinh mạch xương cốt huyết nhục của bọn hắn. Hơn nữa còn phục dụng các loại linh đan bồi bổ cơ thể, cho nên cả đời không ăn thịt cũng không có vấn đề. Nhưng Đoan Mộc Vũ thì không có vận khí tốt như vậy. Hắn vỗ vỗ cái bụng đang kêu réo, thuận tay nhặt lên mấy viên đá nhỏ, rồi biến mất sau rừng cây rậm rạp.
“A, Đoan Mộc sư đệ! Mới một đêm không gặp, sao giống như ngươi thay đổi hoàn toàn, thành một người khác vậy?” Lúc sáng sớm, khi Đoan Mộc Vũ xuất hiện dưới thác nước thì Tác Ly từ trên một tảng đá lớn nhảy xuống kinh ngạc hét lớn. Đêm qua hắn ngồi ở nơi này tu luyện nhưng không nghĩ tới chỉ trong thời gian một đêm, Đoan Mộc Vũ lại thay đổi kinh người như thế. Vốn dĩ sắc mặt Đoan Mộc Vũ trắng bệch thì giờ hồng hào. Thân thể yếu đuối thì nay cường tráng hơn, tràn đầy sinh lực. Có nhìn thế nào thì cũng thấy hắn là một thiếu niên khỏe manh.
Nếu không phải trong cơ thể Đoan Mộc Vũ vẫn không thấy nửa điểm pháp lực thì nhất định Tác Ly cho rắng hắn đã bước chân vào cảnh giới Tàng Phong.
Đối với sự kinh ngạc của Tác Ly, Đoan Mộc Vũ chỉ lắc đầu không nói gì, chẳng qua chủ động nhấc củi lên, chuẩn bị bữa ăn sáng. Hôm qua hắn đã đoán được, chắc rằng Tác Ly, Trình Nguyệt hay là đám nhỏ kia chỉ ăn hai bữa một ngày. Hơn nữa chỉ là một bát canh gồm rau dại, nấm và linh đan, không hề có dầu mỡ.
Chuyện này đối với Đoan Mộc Vũ thì không thể chấp nhận được. Nhất là hôm nay, hắn vừa mới điều trị khí huyết thân thể, mỗi bữa ăn có thể ăn được nửa con heo lớn. Trông cậy vào một nồi canh rau dại với nấm của Trình Nguyệt, tuyệt đối là một cực hình khủng khiếp !
Cho nên, vì cái bụng của mình, không thể làm gì khác hơn là tự lăn xả kiếm ăn. Dêm qua, hắn bắt được một con heo núi xui xẻo, mỹ vị như thế, tất nhiên không thể lãng phí!
Đoan Mộc Vũ vừa đốt đống lửa lên, Tác Ly đã cười đưa thanh kiếm của mình ra. Tác Ly muốn tu luyện tới cảnh giới ích cốc thì còn rất xa, có mỹ vị trước mặt, tất nhiên không thể bỏ qua. Huống chi ích cốc thì sao? Cùng lắm là tiếng réo khi bụng đói không có mà thôi, cảm giác thèm ăn đương nhiên vẫn còn. Tu hành thiên đạo cũng không phải là cấm trừ mong muốn của con người, thanh tâm tĩnh khí đương nhiên cần giữ vững, nhưng có chút niềm vui thú cũng không thể thiếu.
Chẳng qua đây cũng là do Phù Vân Sơn không có quá nhiều quy củ, trên dưới nhiều lắm mười mấy người, không ai giám sát. Nếu là ở ba đại tông môn thì mỗi tiếng nói mỗi cử động thì đều có các loại chuẩn mực nghiêm khắc áp dụng.
Nhận lấy thanh kiếm của Tác Ly, Đoan Mộc Vũ cũng không chậm trễ. Ánh kiếm nhanh như chớp, trong nháy mắt đã lột da heo núi sạch sẽ. Một nửa con heo hắn ném vào nồi ninh cho nhừ, một nửa còn lại xắt lát, xuyên lên thành cây rồi quét gia vị và nướng! Chốc lát, mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra bốn phía.
Không biết từ lúc nào, năm đứa nhỏ cũng đã bu lại – chính là Hành Vân, Hành Không, Lý Dật Phong, Lam Mị cùng Thục Nguyệt. Cả năm đứa nhỏ này không hề khách khí, mỗi đứa hai xâu thịt heo núi. Cả đám vây quanh đống lửa, nước miếng chảy thành dòng. Rất nhanh sau đó, năm khuôn mặt đều tèm lem đen thui. Mặc dù thức ăn rất nóng, nóng đến nỗi bọn chúng nhe răng hít hà nhưng vẫn ăn tới tấp.
“Hừ!”
Đang ăn vui vẻ bỗng có một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, giống như một cơn bão tuyết quét qua trời đất. Trừ Đoan Mộc Vũ ra, tất cả mọi người không kìm được rùng mình một cái, sắc mặt biến đổi. Thục Nguyệt và Lam Mị bị dọa cho sợ đến mức thậm chí ngay cả xâu thịt nướng đang cầm trong tay cũng làm rơi trên mặt đất.
Nghe tiếng nghĩ lại, không phải là nhị sư huynh Anh Nhược còn có thể là ai? Chẳng qua là giờ phút này Anh Nhược, đã không còn giống hôm qua - ngự kiếm mà đi, gọn gàng nho nhã nữa. Trên y phục trắng còn vương vết máu tươi kinh người, thêm vào mười phần hung tàn. Thanh kiếm dựng đứng, sát khí ngập trời. Sắc mặt dù mệt mỏi, nhưng khi nhìn tới hẳn là đang vô cùng tức giận muốn xé tan tất cả, làm cho người ta không dám tới gần!
Đoán chắc Anh Nhược từ Tích Nguyệt Hồ trờ về báo cáo việc giết thủy yêu, nhưng trên đường về thì gặp đám người này đang náo nhiệt vui đùa nơi đây!
Đi theo phía sau Anh Nhược là Trình Nguyệt. Nàng len lén lè lưỡi với mấy người Tác Ly cùng Đoan Mộc Vũ, bộ dạng lực bất tòng tâm không làm được gì.
“Các ngươi nghĩ Phù Vân Sơn là nơi nào? Là tửu lâu khách điếm sao? Mọi người ngồi đó, quần áo không ngay ngắn, còn ra cái thể thống gì?”
Nếu như mô tả được thì ánh mắt Anh Như giống như dao găm, lời nói của hắn phảng phất đầy tiếng gạch đá, âm thanh như một thanh đại chùy đập cho khí huyết trên người sôi trào, trong đầu một tiếng nổ vang. Dưới áp lực của Anh Như như cuồng phong bạo vũ thì Hành Vân và Hành Không mặc dù run sợ trong lòng nhưng đã sớm thành thói quen. Mà thằng nhóc mập mạp Lý Dật Phong thì lại làm hai việc chẳng liên quan gì nhau; ngoài mặt nhìn như đang ủ rũ cúi đầu, biết điều lắng nghe răn dạy, thật ra lại đang cố gắng nhai nốt xâu thịt trong miện. Còn Thục Nguyệt và Lam Mị thì không như vậy, bị Anh Như khiển trách phen này, miệng cả hai run run, nhất thời muốn khóc lớn.
Cũng may mặc dù lời nói Anh Như sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, nhưng cũng không phải là loại người cổ hủ. Ánh sắc bén lướt qua trên thân từng người, cuối cùng dừng lại ở trên người Đoan Mộc Vũ, trầm giọng nói: “Con lợn rừng này là do ngươi giết sao? Hôm nay cũng không có gì, nhưng mà từ nay về sau, chuyện này tốt nhất không nên xảy ra lần nữa. Ăn uống thì phải ăn những món nhẹ nhàng là điều sư tôn phân phó xuống, đối với tu hành của bọn chúng mới có lợi. Về phần ngươi sao cũng được. Còn nữa, ta không quản ngươi có thân phận là đệ tử gác cổng hay không, nhưng đối với tu hành thì ta giám sát, đối xử bình đẳng. Tứ sư đệ và Ngũ sư muội sắp tới còn phải tiếp tục ba năm xuống núi du ngoạn, cho nên, tu luyện của các ngươi sau này, sẽ do ta cùng đại sư huynh giám sát. Ba tháng sau, ta sẽ đích thân xem xét tình hình tu hành của các ngươi. Ai không qua khảo nghiệm sẽ bị phạt!