[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 102 : Hoàn toàn hãm sâu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Mọi chuyện hình như quá mức dễ dàng!" Đoan Mộc Vũ và Tô Mộ Huyền nhìn nhau, đều cảm thấy có điểm gì đó không ổn. Bởi vì nếu lão đạo sĩ kia là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện, tại sao có thể dễ dàng bị người khác tìm ra chỗ ẩn thân như thế? "Chúng ta cũng ra sau núi xem sao!" Tô Mộ Huyền trầm giọng nói. "Không cần, nơi này có lẽ có cơ quan." Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu, xăm xăm đi đến trước pho tượng Khuê Mộc Thiên Lang bên phải đại điện, tỉ mỉ quan sát một lúc. Đột nhiên hắn tung người, nhảy vọt lên trên cái đầu chính giữa của Khuê Mộc Thiên Lang, thò tay ấn vào một cái răng trong miệng nó một cái. Sau đó chỉ nghe tiếng rầm rầm vọng ra từ bên trong lòng núi, giống như có một cánh cửa nào đó đang được mở ra. "Cửa vào ở trong đại điện! Đoan Mộc huynh, ngươi thật sự giỏi! Như vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra!" Tô Mộ Huyền mừng rỡ nói rồi tung người lao vào bên trong đại điện. Đến khi Đoan Mộc Vũ theo chân hắn vào, thì thấy trên mặt đất trong đại điện lộ ra một lỗ hổng đen ngòm, có vẻ như là lối vào. "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Ta đi trước!" Tô Mộ Huyền không hề chần chừ, lập tức nhảy thẳng xuống bên dưới lỗ hổng đen ngòm. Trước hết giỏng tai nghe ngóng một lúc, rồi Đoan Mộc Vũ mới nhẹ nhàng nhảy xuống. Đáy huyệt động này chắc chắn phải sâu tới gần tám mươi trượng, người bình thường ngã xuống sẽ biến thành một đống bầy nhầy. Nhưng hai người Đoan Mộc Vũ đều có thực lực cường đại, trong lúc rơi xuống chỉ khẽ bám vào vách núi để mượn lực thì đã hạ xuống mặt đất nhẹ như lông hồng. "Xua tan bóng tối, bách tà bất xâm, mượn thần thông của người. Nam Minh ... bảo vệ ta!" Mới vừa xuống tới mặt đất, Tô Mộ Huyền lập tức thi triển pháp quyết Nam Minh Hỏa. Chỉ cần nghe pháp quyết khác lạ là biết ngay, sư môn của gã không thuộc về vùng đất này. Bởi vì ở nơi này, bất kể là Phù Vân Sơn hoặc ba đại tông môn thậm chí kể cả nhiều môn phái tu hành khác, trong câu pháp thuật đều không dùng cụm từ ‘mượn thần thông của người’, mà toàn bộ đều là ‘nghe hiệu lệnh ta’! Một câu tương đối uyển chuyển, một câu hết sức bá đạo. Tuy nhiên, hiệu quả cũng chẳng khác nhau là mấy! Hai quả cầu Nam Minh Hỏa xấp xỉ cỡ nắm tay lập tức xuất hiện, lơ lửng trôi nổi trên đỉnh đầu hai người, chiếu sáng phạm vi trăm trượng xung quanh rõ như ban ngày. Nơi này rõ ràng là một huyệt động cực kỳ rộng rãi, dễ dàng nhận ra do một cây kiếm cực kỳ sắc bén khai phá. "Cẩn thận! Chỉ sợ thực lực chủ nhân nơi này cao tuyệt, ta và ngươi đều không phải là đối thủ!" Chỉ cần dựa vào vết kiếm khai phá, Đoan Mộc Vũ đã nhận ra một vài điều. Bởi cứ cách đều trăm trượng, thanh kiếm mới có dấu hiệu chững lại một chút. Điều này chứng tỏ người khai phá ra thạch động này nếu dốc hết sức lực công kích thì kiếm quang có thể cắt rời một khoảng vách đá dài trăm trượng. Uy lực như thế đủ để sánh ngang với Tam sư tỷ của hắn. Tô Mộ Huyền gật đầu, hắn cũng không phải hạng người ngông cuồng tự đại. Hắn lấy ngay ra một con khôi lỗi bằng đá rồi ném thẳng lên trời, lập tức nó biến thành khổng lồ. Còn Đoan Mộc Vũ chỉ lặng lẽ lấy Cầu Mộc Cung ra, hơn nữa cầm sẵn một miếng ngọc phù hàn băng trên tay. Mặc dù hắn hiểu biết rất rộng, rất nhiều lúc đều có thể nhờ vào kiến thức phong phú để lấy yếu thắng mạnh. Nhưng nếu thực lực của đối phương vượt xa bản thân, hắn cũng chỉ có thể giơ lưng ra mà chịu đòn. Cho nên, khi nào phải cẩn thận hắn còn cẩn thận hơn hơn bất cứ một kẻ nào. Nhờ vào ánh sáng của Nam Minh Hỏa, hai người Đoan Mộc Vũ tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, lần theo thạch động mà tìm kiếm. Tuy nhiên điều kỳ quái chính là, mặc dù thạch động rất lớn nhưng hình như đã lâu lắm rồi không có ai trú ngụ ở đây. Vả lại nơi này cũng chẳng giống với động phủ để tu luyện, mà phần nhiều giống với một nơi để nhốt thú. Đi được một quãng đường khá xa, bên trong thạch động sáng dần lên, dường như đã sắp tới trung tâm của ngọn núi. Nhưng đúng vào lúc này, hai người Đoan Mộc Vũ đột nhiên cảm ứng được phía trước có tiếng động rất nhỏ, vừa mới thoáng sững lại, liên tiếp năm luồng kiếm quang sắc bén đã xé gió lao đến. "Tu Đồng Túy! Ông nội nhà ngươi!" Ngay từ ban đầu, Tô Mộ Huyền đã nhận ra chủ nhân của năm đạo kiếm quang chính là năm người Tu Đồng Túy. Đồng thời, gã cũng cấp tốc phóng thanh kiếm Thượng Huyền Nguyệt ra. Thanh kiếm này chỉ dài một thước, hình dáng cong cong. Một khi phóng ra, tốc độ cực nhanh, hơn nữa quỹ tích công kích rất khó nắm bắt. Nhưng lúc này, dù gã đã toàn lực ra tay, cũng chỉ có thể ngăn cản được ba luồng kiếm quang trong số đó, còn lại hai luồng vẫn đang chém tới. Gã chỉ kịp kêu không hay, hai tiếng xé gió "hưu hưu" đã lọt vào tai. Ngay sau đó, mơ hồ có tiếng va chạm dữ dội vang lên. Hai luồng kiếm quang nhanh như chớp chém tới đã bị đẩy chệch khỏi phương hướng, đánh mạnh vào vách đá bên cạnh kèm theo tiếng nổ dữ dội. "Hừ! Thì ra là các ngươi! Tại sao các ngươi lại ở nơi này?" Lúc này, Tu Đồng Túy mới lên tiếng vung tay thu kiếm của mình lại. "Ta cũng đang muốn hỏi đây! Chẳng phải các ngươi ra sau núi hay sao? Tại sao lại có mặt tại chỗ này? Nơi đây chính là mật đạo bên dưới đại điện trước núi, sao lại ra thế này? Các ngươi không tìm thấy lão đạo sĩ kia hay sao?" Tô Mộ Huyền lập tức hỏi ngược lại. "Người thì có một, nhưng đã chết ít nhất gần ba mươi năm rồi. Dựa theo thời gian mà tính toán, đại khái là cùng thời điểm lão đạo sĩ ban phát thạch phù. Theo ta suy đoán, có lẽ là tu hú bị quạ chiếm mất tổ rồi!" Lúc này giọng nói của Tu Đồng Túy khách khí hơn một chút. Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, năm người bọn họ cũng không biết phía trước là kẻ nào, cho nên hầu như là xuất thủ không nương tay. Nhưng không ngờ, hai người Tô Mộ Huyền và Đoan Mộc Vũ lại có thể dễ dàng hóa giả công kích của bọn họ, cho nên đã giảm bớt coi thường đi phần nào. Trong lúc nói chuyện, Tu Đồng Túy dẫn hai người Đoan Mộc Vũ quay trở lại bên ngoài xem xét. Quả nhiên trong một cái ngách khá kín đáo phát hiện ra một thi hài mặc đạo bào. Mức độ hủy hoại của hài cốt cho thấy, hiển nhiên là bị đánh nát thiên linh cái mà chết. Song tên đạo sĩ đã chết này chắc chắn không phải người tu hành! Bởi vì xương cốt của hắn ta đã hoàn toàn là mục nát, khác hẳn xương cốt trong suốt sau khi chết của người tu hành. Nhưng nếu như vậy, chủ nhân của thạch động này là ai? Tại sao đạo sĩ kia lại chết ở chỗ này? "Không tốt! Tên trung niên đạo sĩ béo ú mà các ngươi bắt được lúc trước, nhiều khả năng là có vấn đề!" Lúc này Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên mở miệng nói. Còn đám người Tô Mộ Huyền, Tu Đồng Túy cũng hiểu ra ngay vấn đề. Không ai nói với ai, cả bọnlập tức định lao ra bên ngoài, trở lại đằng trước núi tìm kiếm một lượt. Nhưng ngay lúc này, đã nghe thấy tiếng động rầm rầm vang lên. Lối vào sơn động từ sau núi bỗng nhiên có một cánh cửa đá khổng lồ hạ xuống, chỉ lát nữa là sẽ bít chặt lối ra. Nếu chỉ có như thế, cũng không thể vây khốn mọi người được. Nhưng ngay sau đó, trên cửa đá lần lượt từng đạo phù văn cấm chế huyền ảo sáng bừng lên, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ sơn động. Đồng thời hầu như cùng một lúc, lối ra phía bên kia cũng vang lại tiếng động rầm rầm. Hiển nhiên, lối đi đó cũng đã bị bít chặt. "Đáng hận! Đây là một cái bẫy!" Tu Đồng Túy vừa giận dữ nói, vừa dốc sức điều khiển thanh kiếm công kích. Nhưng cấm chế trên vách đá này rõ ràng là cực kỳ lợi hại, lập tức phản chấn thanh kiếm của gã bay ngược trở lại. "Chư vị hãy tiết kiệm pháp lực một cách tối đa! Nơi này không chỉ đơn giản là một cái bẫy!" Đoan Mộc Vũ tiếp tục trầm giọng nói.