[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 119 : Vinh quang hay thất vọng?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Điểm mạnh của Dũng Sĩ quyền chính là lấy sức mạnh của bản thân cộng với khí thế ngút trời dâng lên áp bức khiến đối thủ không thể có được phán đoán chính xác. Nhưng kẻ tiếp quyền lại là Ciscoco, cho dù dưới tình huống nào, hắn đều có được lựa chọn chính xác nhất. Tay phải hắn đang thực hiện phòng thủ toàn diện, hắn có lòng tin đỡ được Dũng Sĩ quyền của đối phương, chỉ là cánh tay phải này cũng khó bảo toàn. Kiếm trong tay lay động, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, hắn sẽ không bị khí thế của Dũng Sĩ quyền mê hoặc. Quả nhiên, công kích của Võ Thần Tự Nhận đã bị chậm lại để đối phó với lưỡi kiếm từ tay hắn, một khi thoát khỏi trói buộc kiếm này chính là kẻ đòi mạng mà một quyền của Võ Thần Tự Nhận chưa chắc đã có thể giết chết được ngay đối phương. Người mà hắn đối mặt chính là Cappas Ciscoco! Bởi vậy Võ Thần Tự Nhận định dùng tay không bắt kiếm, việc này cũng đồng nghĩa với chuyện hắn tự chặn đường lui của chính mình! Bắt! Chỉ cần dùng lực đối phương sẽ phải buông tay. Chỉ là… quá bất ngờ! Cánh tay khẽ vung lên, kiếm của Ciscoco đã bị bắt chặt. Kết quả này không khác một cái tát trời giáng vào mặt Ciscoco. Ở Cappas, thậm chí cả Liên Bang Địa Cầu này, trong giới thanh niên hắn chính là người có những ngón tay linh hoạt nhất, về phương diện này hắn là vô địch, vậy mà xuất hiện người có thể hai lần đón đỡ mũi kiếm của hắn. Ánh sáng lóe lên! Mọi người chỉ thấy một thanh kiếm mỏng như cánh ve lướt lên không trung. Tay của Ciscoco và Võ Thần Tự Nhận dường như đã biến mất, nhưng thật ra tốc độ cánh tay của cả hai đều đã cực nhanh, nhanh đến mức tạo ra tiếng ‘vù vù’ trong không khí. Từng ngón tay khi công khi thủ không thể đoán trước. Đây cũng là một trận chiến, Dũng Sĩ quyền cũng không ngừng lại, nhưng lại trở lên vô cùng chậm rãi, cứ vậy mà từ từ ép đến Ciscoco, nếu kiếm trong tay hắn không thể đánh trúng mục tiêu thì hãy chờ mà đón nhận đòn trực phạt của Dũng Sĩ quyền! Dũng Sĩ quyền ngày càng gần lại, một tràng tỉ thí khác cũng đang lên đến cao trào, tinh thần lực của cả hai đều cuồng bạo tăng lên, nhất là Ciscoco, hắn đã vợt quá 180 tác – Đây có còn là học viên của một trường quân sự? Quá khủng bố, nhưng chỉ như vậy mới có thể huy động hạch lực duy trì cường độ vận động cực cao của cánh tay. Cả hai cặp mắt đều căng ra…. Oành… Ciscoco bị đánh bay ra ngoài. Lúc này, tất cả mọi người tại Cappas không thể tin vào hai mắt của mình, càng không thể tin hơn nữa là thanh kiếm luôn không rời tay của Ciscoco đã nằm trong tay Võ Thần Tự Nhận. Đoạt kiếm! Chuyện này so với việc đánh bại Ciscoco còn khó hơn cả trăm lần, chưa từng có người đánh rơi được kiếm của Ciscoco chứ đừng nói đến việc đoạt kiếm. Ánh mắt Ciscoco ngây dại nhìn bàn tay trống không của mình, tận sâu trong linh hồn hắn dâng lên một cảm giác bi thương, đau đớn, đau hơn uy lực công phá của Dũng Sĩ quyền kia nhiều… Đòn tấn công mà hắn am hiểu nhất vậy mà đã bị phá! Hắn vẫn không thể tin nổi, hắn đã chiến đấu hết mình… Không phải hắn không thể chấp nhận thất bại, nhưng đây là chuyện gì? “Kiếm đâu rồi?” - Ciscoco thì thào. Dưới sự yên tĩnh đến đáng sợ của toàn bộ võ đài, tiếng thì thào này sao thật tang thương, mất mát. “Kiếm của ta đâu?” Không ai có thể trả lời câu hỏi này của hắn, bởi vì trong lúc hai người giao đấu không một ai nhìn rõ động tác của họ, chứ đừng nói đến việc Ciscoco bị đoạt kiếm thế nào. Kiếm trong tay Ciscoco không thể bị đoạt, điều này đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người, ngay cả đối thủ của hắn cũng vậy. Có lẽ cũng có những người đủ mạnh để đánh bại Ciscoco nhưng tuyệt đối không thể cướp được kiếm trong tay hắn! Kiếm nằm trong tay, đây là một cảm giác kỳ lạ, dường như là một phần máu thịt, dường như nó có sinh mạng, có linh hồn, là một tồn tại bất khả xâm phạm… không thể đoạt đi! Loại vũ khí này khó nhất là khi luyện, chỉ là một khi luyện thành thì sẽ là một loại tuyệt học khó phá giải. Nhưng hôm nay đã bị phá. Cánh tay của Vương Động cũng đón nhận tới sáu vết kiếm cắt mới đoạt được kiếm này, hắn không vui mừng chút nào, bởi vì hắn dùng bí quyết Đao Phong. Nếu chỉ dùng bí quyết Đao Phong 16 độ thì rất khó, rất khó phá giải. Nhưng tại thời khắc khi bí quyết Đao Phong chân chính xuất hiện thì kiếm đã nằm trong tay. Kỳ thật… hắn cảm thấy người thua chính là hắn. Hắn khẽ đặt kiếm xuống mặt đất. Vương Động logout. Trận đấu đã kết thúc! Ánh mắt Ciscoco đặt trên thân kiếm nằm dưới mặt đất, nhưng nửa bước hắn cũng không thể bước, gần trong gang tấc lại như xa tận chân trời. Ngay cả cơ hội kiên trì tiếp tục chiến đấu cũng không có, sự tự tin của hắn, vinh quang của Cappas đã mất rồi. Đây mới đúng là tiêu diệt! Người thỏa mãn muốn lên tiếng hoan hô cũng khó mở lời, bởi họ cảm nhận được sự bi thương, bi thương của một thiên tài bị đánh bại theo cách tàn khốc đến vậy. Vương Động lẳng lặng ngồi, hắn không hề vui sướng, hắn đang nghĩ – nếu không có bí quyết Đao Phong thì hắn sẽ thế nào? Nếu gặp phải người mang công pháp ngang tầm, hắn sẽ thế nào? Trong hội trường của Cappas, hơn trăm người đều lặng đi, bầu không khí trở lên nặng nề. Thất bại không đáng sợ, thân là một thành viên của Cappas ai cũng sẽ phải đối mặt với ngày này, thất bại mới giúp họ mạnh hơn. Chỉ là thất bại lần này quá nặng nề, cho dù là tinh anh của Cappas cũng không thể đoạt kiếm của Ciscoco. Vậy nhưng Võ Thần Tự Nhận lại có thể. Người này là Thần sao? Tất cả mọi người theo dõi trận đấu đều cảm nhận được áp lực, nếu nói trước kia Võ Thần Tự Nhận khiến người ta đi từ kinh ngạc đến vui mừng, vậy thì lần chiến đấu này đã khiến người ta nhận ra kỹ năng siêu đẳng của hắn, nhận ra lực lượng của Thần đang chảy trong cơ thể hắn! Chỉ có Thần mới có thể làm được. Chỉ có Thần mới đủ phép màu hóa cái không thể thành có thể! Không ai quấy rầy Ciscoco, toàn bộ học viên Cappas chậm rãi tản ra – một đêm không ngủ bắt đầu. No.1 năm hai của Cappas bị một chiến sĩ vô danh trên Inte tiêu diệt, là tiêu diệt chứ không phải đánh bại! Tiêu diệt hoàn toàn! Mâu Tu và Emma nhìn nhau, bọn họ cũng cảm nhận được áp lực nặng nề đến mức khó có thể hít thở. Mâu Tu không thể không thừa nhận Ciscoco là tay kiếm siêu đẳng, tuy các phương diện khác chưa phải là cao nhất nhưng với công kích bằng kiếm trong tay có thể bù lại hết các phương diện khác chưa đạt. Bằng chứng chính là danh hiệu No.1 của hắn, vậy mà ai có thể ngờ công kích đáng sợ như vậy bị phá giải, kiếm bị đoạt mất. “Cậu làm được không?” Emma nuốt nước bọt đánh ực một cái. Mâu Tu lắc đầu, lâm vào trầm mặc. “Chẳng lẽ hắn thật sự muốn dùng chiêu thức của đối thủ để đánh bại đối thủ.” Emma nói, một câu hỏi mà cũng không phải câu hỏi. Trận chiến này hoàn toàn khác so với trận trước. Lúc trước hai người bọn họ đã quan sát tưởng như hiểu rõ Võ Thần Tự Nhận, nhưng hiện tại bọn họ mới biết rằng hoàn toàn không phải vậy. Chuông 12 giờ vang lên như tiếng trống dội thẳng vào lòng người. Dưới con mắt bọn họ, Võ Thần Tự Nhận dường như đã trở thành một người khác. Dùng tuyệt kỹ của đối phương để đánh bại đối phương, đây là cảnh giới nào? Võ Thần Tự Nhận… Võ Thần Tự Nhận…