[Dịch] Tướng Minh
- Đi về phía rừng cây!
Lý Nhàn lớn tiếng hô, vừa quay người bắn ngược mũi tên vào một tên Lang kỵ binh truy đuổi gần nhất. Cách nhau trong tầm bắn của mũi tên lông vũ, người của hai bên đều có ý đồ dùng cung tiễn làm tổn thương kẻ địch. Mà Huyết kỵ binh quay lưng ra với người Đột Quyết đã chịu thiệt ở điểm này, nhưng họ dựa vào thân thủ dũng mãnh lại không hề tỏ ra yếu hơn.
Chỉ có điều cho dù như thế, trong lúc rút khỏi vẫn có mấy Huyết kỵ binh trúng tên ngã xuống đất. Lý Nhàn xông về khiêng một Huyết kỵ binh trúng tên ở đùi lên, vất vả chạy lên phía trước. Mũi tên của Lang kỵ bay qua sát hai người, ba bốn Huyết kỵ binh thấy Lý Nhàn rớt lại phía sau bèn quay lại tiếp ứng cho hắn.
- Thiếu tướng quân, ngài mau đi đi.
Huyết kỵ binh bị thương nói lớn tiếng trên vai Lý Nhàn. Lý Nhàn vừa chạy vừa mắng:
- Câm miệng!
Huyết kỵ binh kia ngẩn ra, bỗng mỉm cười kỳ quái. Gã từ từ rút đoản đao từ bên thắt lưng ra, ngẩng đầu nhìn về phía nam. Trong ánh mắt đều là nỗi nhớ nhung quê nhà và sự lưu luyến với nhau, gã gượng cười gần như khẩn cầu:
- Thiếu tướng quân, buông tại hạ xuống, người mau đi đi, như thế này cả hai đều không thoát được!
Gã liếc nhìn Huyết kỵ binh ở bên cạnh yểm hộ Lý Nhàn, cắn môi nói:
- Nếu vì cứu ta mà để các huynh đệ mất mạng, ta có sống cũng khó có thể bình an.
Lý Nhàn cả giận đáp:
- Con mẹ nó, cách nhà còn có một bước chân mà huynh còn muốn từ bỏ?
Huyết kỵ binh đó chậm rãi ngắm thẳng đoản đao vào tim mình, giọng nói rất khẽ:
- Quê tại hạ ở quận Thượng Cốc, nơi đó cũng có núi, lúc còn nhỏ thường cùng cha vào núi săn thú, rất giống nơi này.
- Thiếu tướng quân, thay tại hạ trở về thắp nén hương cho cha tại hạ, đốt một ít tiền giấy.
Gã mỉm cười, từ từ đâm đoản đao vào ngực mình:
- Thiếu tướng quân, sống tốt nhé…
Lý Nhàn đột ngột dừng bước chân, bởi vì hắn cảm nhận được có một dòng chảy nóng bỏng chảy theo cổ áo vào trong cổ. Cơ thể hắn trở nên cứng ngắc khó đi, Huyết kỵ binh trên vai dường như bất ngờ trở nên nặng gấp mấy lần. Keng một tiếng, đoản đao trong tay Huyết kỵ binh rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn vang. Đôi mắt Lý Nhàn ngày càng đỏ, nước mắt theo khó mắt chậm rãi chảy xuống.
- Ngu ngốc!
Hắn đặt gã Huyết kỵ binh đã chết xuống đất, khẽ khóc mắng:
- Con mẹ nhà ngươi chứ, không thể tự mình trở về hóa vàng mã được sao?
Gã Huyết kỵ binh đó nhếch miệng cười, dường như là đang cười nhạo Lý Nhàn lớn thế vẫn còn khóc nhè. Trông gã rất giống như đang ngủ, khóe miệng nhếch lên như đang nói cho Lý Nhàn biết, gã đang mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp. Có lẽ trong giấc mộng, cha gã cõng gã đang đi trên con đường nhỏ giữa núi, trong tay còn xách một con thỏ hoang béo tốt. Tiếng trách cứ của cha rất nghiêm khắc, nhưng cậu bé trật chân lại mỉm cười hạnh phúc và thỏa mãn.
Lý Nhàn buông thi thể xuống, nhặt đoản đao đó lên kẹp ở thắt lưng mình.
- Thiếu tướng quân! Đi mau!
Ba bốn Huyết kỵ binh giương cung bắn gục mấy tên Lang kỵ đang áp sát, sau đó lo lắng gào lên với Lý Nhàn. Lý Nhàn lau giọt nước mắt cuối cùng bên khóe mắt, sau đó nhanh chóng rút về phía rừng cây.
Hơn hai trăm Lang kỵ binh đuổi theo, Triều Cầu Ca, Thiết Lão Lang và Lý Nhàn sau khi gặp nhau bèn lao vào rừng cây. Trong rừng cây um tùm, ưu thế về số lượng của Lang kỵ sẽ giảm đến mức thấp nhất. Huyết kỵ binh có thể dựa vào tiễn pháp tinh xảo và khả năng chiến đấu dũng mãnh tuyệt đối để chiếm thế chủ động, đây là cách duy nhất để họ giành được chiến thắng. Họ là kỵ binh ưu tú nhất trên thế gian, sau khi từ bỏ chiến mã, họ vẫn là chiến sĩ ưu tú nhất trên đời này.
Sau khi đánh bất ngờ, Huyết kỵ binh đã tổn thất hơn mười binh lính, còn ít nhất có hơn tám mươi Lang kỵ binh Đột Quyết bị bắn chết. Chỉ có điều, có lẽ vì người của Thiết Phù Đồ bên sườn núi cao đã bị tổn thất quá nhiều, Thiên phu trưởng chỉ huy Lang kỵ phái hơn một nửa Lang kỵ đuổi về phía Lý Nhàn, y dẫn hơn một trăm Lang kỵ tiếp tục xông lên núi cao. Người Đột Quyết truy kích đội ngũ của Huyết kỵ binh đã chia thành hai thê đội, hơn hai trăm người đuổi tới trước nhất đã đến gần núi rừng, đội ngũ phía sau cách ngoài ba trăm dặm.
- Năm người một tiểu đội, mỗi người tự tìm địa hình có lợi!
Thiết Lão Lang vọt vào rừng cây, lớn tiếng quát.
Y kéo cánh tay Lý Nhàn lại:
- Đi theo ta, không được tách ra!
Lý Nhàn gật đầu, đi theo sau Thiết Lão Lang chạy vào sâu trong rừng. Triều Cầu Ca dẫn theo hơn mười Huyết kỵ binh chặn lại một lúc bên rưng cây, đợi Lý Nhàn và Thiết Lão Lang đã bước vào rừng mới vừa bắn tên vừa rút đi. Mấy chục Huyết kỵ chia thành một tiểu đội năm người, mượn địa hình trong rừng sâu bắt đầu giao chiến với Lang kỵ Đột Quyết.
Nói một cách cầu thị, tác chiến ở vùng núi rừng rậm như thế này khiến người Đột Quyết rất khó thích ứng. Kỵ binh họ chỉ cần đạt được quy mô nhất định sẽ gần như đứng ở thế bất bại trên thảo nguyên, tập đoàn xung phong trên bình nguyên gần như rất khó tìm được đối thủ. Bọn họ xẹt qua quân trận của kẻ địch nhanh như cơn gió, dùng mũi tên lông vũ và loan đao có thể xé nát từng tầng bày trận của kẻ địch. Điều họ ghét nhất là xuống ngựa bộ chiến, không có vật cưỡi thì sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.
Mà Huyết kỵ binh mặc dù cũng là kỵ binh, nhưng không xuống ngựa bộ chiến. Mấy năm nay đi theo Đạt Khê Trường Nho, họ đã trải quả rất nhiều cuộc chiến. Năm đó khi rời khỏi Hoằng Hóa, theo Đạt Khê Trường Nho đi tha hương tổng cộng hai trăm sáu mươi tám chiến sỹ ưu tú, mấy năm qua, trong các cuộc chiến với người thảo nguyên có quá nửa đã chôn xương nơi đất khách quê người. Tuy nhiên đám Huyết kỵ binh còn lại này rõ ràng là quân tinh nhuệ thực sự.
Kỹ xảo giết người của họ không gì sánh kịp, mà núi rừng đã hiểm hộ cho họ.
Sự chênh lệch về số lượng đã được kéo gần bởi núi rừng và trình độ tinh nhuệ của binh sĩ, Lang kỵ bước vào rừng rậm rất khó bắt được bóng dáng linh hoạt ấy. Hơn hai trăm Lang kỵ bị mười mấy Huyết kỵ binh của tiểu đội phân tán, sức mạnh một lần nữa bị suy yếu.
Lý Nhàn và Thiết Lão Lang trèo lên một cái cây, nấp vào dưới cành lá rậm rạp. Lý Nhàn rút một mũi tên lông vũ ra cho lên cung, nhìn về phía gần đó thong thả tìm kiếm mười mấy Lang kỵ. Hắn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Bách phu trưởng Đột Quyết đang đi giữa đội ngũ. Khóe miệng hắn nở nụ cười ác nghiệt, điệu cười này làm người khác sởn gai ốc. Hắn giống như một con báo săn ngủ đông nơi góc khuất, chờ đợi con mồi từng bước đến gần phạm vi tấn công mũi răng móng vuốt của mình.
Vù!
Mũi tên lông vũ bị phá ra, rụng xuống như lá cây giữa không trung.
Lá cây bay lả tả trong không trung, giống như con bướm gãy cánh đang cố gắng giãy dụa đến phút cuối cùng.
Mũi tên lông vũ đâm chuẩn vào cổ họng của tên Bách phu trưởng Lang kỵ Đột Quyết đó. Một bông hoa máu giống như bươm bướm tàn nở rộ trên cổ gã. Trong giây phút hoa máu tàn lụi, bướm tàn cũng rơi xuống bên cạnh vũng máu nhỏ. Bách phu trưởng trúng tên không cam lòng phát ra mấy tiếng kêu khàn khàn khóe nghe, gã cố sức giơ tay lên muốn rút mũi tên lông vũ chặn lấy khí quản không cho gã thở ra, nhưng gã chỉ giơ tay phí công, thi thể đổ gục xuống mềm nhũn.
Mũi tên lông vũ mà Thiết Lão Lang bắn ra cũng hạ gục một tên Lang kỵ, trúng thẳng vào ngực tên đó. Khoảng cách hai mươi mấy mét đối với y và Lý Nhàn mà nói, bắn chết kẻ thù quả thực dễ như trở bàn tay.
Sau khi hạ gục hai đồng bọn, người Đột Quyết ban đầu không tìm được phương hướng của mũi tên bay tới. Do đó họ định trước còn phải trả cái giá thảm hại hơn nữa, Lý Nhàn bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, trong nháy mắt đã hạ gục ba tên Lang kỵ. Mà cùng lúc đó, Thiết Lão Lang cũng mãi mãi giữ hai gã Lang kỵ ở trên Yến Sơn.
Sáu bảy Lang kỵ còn lại cuối cùng đã tìm được nơi kẻ địch trú ẩn, bắt đầu dùng cung tiễn phản kích.
Lý Nhàn và Thiết Lão Lang tuột xuống theo một bên thân cây, sau đó lẩn vào trong bụi cỏ rậm rạp. Sau khi bắn một trận, người Đột Quyết không xác định được kẻ địch có trúng tên hay không. Bọn chúng rút loan đao ra yểm hộ cho nhau đi về phía cây đại thú đó. Không ai nhìn thấy, một con báo săn ánh mắt lạnh như băng đã lặng lẽ ẩn trong bụi cỏ vòng ra phía sau chúng. Lý Nhàn tiếp tục rút thẳng hắc đao sau lưng ra, tầm mắt dừng lại trên gáy của gã Lang kỵ sau cùng.
Bản thân hắn không biết, gương mặt vốn thanh tú của hắn lúc này đáng sợ biết bao.
Thiếu niên chợt nhảy ra, trong tay vung ra một tia chớp màu đen. Ánh đao đó quá lạnh lùng, làm người khác cảm giác giây phút này có phải thời gian đã dừng lại hay không.
Trực đao nhẹ nhàng mà dễ dàng chém đứt cái cổ của gã Lang kỵ, cắt từ phía bên kia của cổ không kèm theo giọt máu nào, cũng không phát ra tiếng kêu nào. Người gã Lang kỵ đó hơi cứng lại, một cái đầu lâu chậm rãi rơi xuống. Có người cảm thấy phía sau khác thường, khi quay lại nhìn đúng lúc trông thấy cái thân hình không đầu đó kèm theo máu phun ra từ trong cổ. Trong suối máu, gã mơ hồ nhìn thấy một con báo nhe răng nanh sắc nhọn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Cái sắc bén đó không phải là ranh năng, mà là trực đao màu đen khiến người khác kinh sợ.
Lý Nhàn lao ra từ trong suối máu, một đao đã gọt sạch bên sọ não của Lang kỵ binh. Mũi đao sắc bén chặt cái đầu lâu rắn chắc lại dễ dàng giống như chặt một miếng đậu hũ, Lang kỵ binh không còn nửa bên mặt thậm chí trong thoáng chốc còn nhìn thấy một con mắt và nửa bên miệng của mình bay xa khỏi người mình. Một con người lúc nào mà mắt trái của mình mới có thể nhìn thẳng vào mắt phải của chính mình.
Máu đỏ và óc trắng chảy khắp mặt đất, trên nửa bên sọ não rơi xuống đất đó, máu và óc trộn lẫn với tóc của gã, những đôi mắt không kịp nhắm lại đã bị chặn bởi cái khối hỗn hợp nhão màu trắng ấy.
Một giây sau khi người thứ hai tử vong, hắc đao của Lý Nhàn đã chặt tiếp nửa bên vai kèm theo cánh tay của gã Lang kỵ binh thứ ba. Người thiếu nửa bên người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, đổ gục xuống đất giãy giụa giống như một con sâu bị ngắt mất chân. Gã la lên, nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến mặt gã đều biến dạng. Trong ánh nhìn hoảng hốt, hắc đao lướt qua cổ hắn nhanh như chớp.
Lý Nhàn đẩy ngang hắc đao lên trước, mượn quán tính lao ra trước của cơ thể để cắt gọn gàng từ phía trên bụng của một gã Lang kỵ binh. Người Đột Quyết đó thậm chí còn đi lên trước một bước, sau đó nửa thân trên bụng từ từ rơi xuống. Máu phun ra như suối, khuôn mặt cậu thiếu niên giết người đó càng thêm dữ tựn. Nội tạng trong cơ thể bị chém đứt mất đi sự trói buộc đã phọt ra, rơi phịch xuống đất. Lá phổi trong vũng máu vẫn còn sủi bọt máu, nhấp nhô một lúc sau đó vỡ tan.
Đám người Đột Quyết từ một phía muốn đánh lén Lý Nhàn đã bị một đao của Thiết Lão Lang chém đứt đầu, lập tức những xác chết phun máu đó bị Thiết Lão Lang đá tung một chân bay đi. Xác chết không có đầu phun máu bay ngang ra, máu bắn tung vào mắt một Lang kỵ khác. Tia máu hơi nóng bỏng đó di chuyển trên mặt gã, giống như có hàng nghìn hàng vạn con câu con đang đi qua đi lại trên mặt gã rất khó chịu.
Nhưng rất nhanh, hoành đao của Thiết Lão Lang sau khi chặt đứt cổ gã thì nỗi đau đớn khó chịu và sợ hãi đều biến mất sạch. Trong cổ họng ken két vài tiếng, Một chút không khí mát lạnh cuối cùng tiến vào phổi gã, gã thỏa mãn mỉm cười lập tức ngã xuống đất mà chết.
Trong rừng cây khắp nơi đều là hỗn chiến, máu giữa núi rừng xanh biếc được trang điểm như những bông hoa.
Lang kỵ trong nhóm thứ hai đuổi tới đã đến ngoài rừng núi, bọn chúng gào khóc quơ loan đao xông tới.
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn bằng phẳng, một người đàn ông mặc áo gấm màu xanh đậm, trên ống tay áo thêu những bông hoa nhỏ màu vàng đang đứng ở đó. Khuôn mặt y tuấn tú khôi ngô, ánh mắt trong suốt như dòng suối. Một người đàn ông mặc áo gấm mở chiếc ô lớn ra che ánh mắt trời chói mặt cho y, một người đàn ông áo gấm khác quỳ sấp trên tảng đá. Người đàn ông yêu mị chậm rãi ngồi lên trên người đó, chiếc ô đen che mặt trời lại khiến mặt y càng thêm trắng nõn.
Y chỉ vào nhóm Lang kỵ Đột Quyết thứ hai đang lao về rừng cây, giọng điệu nhẹ nhàng bình thản hỏi:
- Dọn sách những vật chướng ngại này trước đã, từ đâu chạy ra bao nhiêu súc sinh ăn tươi nuốt sống thế này?
Một thuộc hạ áo gấm hơi khom lưng đáp:
- Đô úy, chi bằng cứ để chúng đánh một lát, để những người Đột Quyết đó đi đánh giết, chúng ta đỡ phải động thủ lần nữa.
Người đàn ông yêu mị ngẩng đầu hơi liếc nhìn tên thuộc hạ đó, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao có thể đâm thấu tim.
- Nhớ kỹ…
Người đàn ông yêu mị gằn từng tiếng một:
- Đám mã tặc đó là tội phạm, nhưng chúng cũng là tội phạm của Đại Tùy ta, không tới lượt người ngoài đến giết. Tương tự như vậy, kể cả giết phạm nhân của Đại Tùy ta cũng phải lấy mạng đền mạng. Huống hồ… một lũ sói con dám động dao thương ở biên giới Đại Tùy ta, vốn đã đáng chết rồi.
Y nhẹ nhàng phất tay, dường như có vẻ mệt mỏi:
- Đi đi, để lại một tên sống sót, để gã quay về hỏi Thủy Tất Khả Hãn, biên giới Đại Tùy ta là nơi gã có thể tùy ý phái người tới sao?
Nói xong, y dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Bệ hạ luôn ghi nhớ, mấy năm sẽ hoạch định vương đình Đột Quyết vào trong biên giới Đại Tùy ta.
Nhóm thứ hai gần hai trăm Đột Quyết Lang kỵ xông đến bìa rừng, Bách phu trưởng đi trong hàng ngũ liên tục truyền lệnh, trong lúc họ chuẩn bị tiến vào núi rừng thì bất ngờ biến cố xảy ra!
Một loạt mũi tên từ phía rừng cây không biết từ đâu bay ra, tìm chính xác tới lồng ngực của một gã Đột Quyết Lang kỵ. Tiếng thét chói tai giống như là một mệnh lệnh, ngay sau đó rất nhiều tên nỏ không đếm xuể từ hai phía rừng cây rợp trời bắn ra. Chỉ loáng một cái, đội ngũ của người Đột Quyết đã bị kéo hung hăng xuống một tầng. Tên nỏ giống như mưa giông bão tố kéo đến dày đặc làm mọi người khó thở, trong hai phút ngắn ngủi đã có gần một nửa Lang kỵ binh ngã lộn nhào xuống đất.
Trong tiếng gào khóc kêu la của Lang kỵ, từ trong rừng rậm ùa ra không dưới hai trăm binh lính mặ áo gấm màu xanh lam, bọn chúng khom người, hai tay cầm liên nỏ được Đại Tùy chế tạo tinh xảo, vừa bắn vừa tiến lên trước. Hai trăm binh lính áo gấm vây thành nửa vòng tròn, tiếng bộp bộp bộp của liên nỏ giống như tiếng ca của tử thần. Hai trăm liên nỏ, mỗi lần có thể bắn liên tục mười lăm tên nỏ, giao chiến khoảng cách trong mức độ sắc bén của nó gần như là không có đối thủ.
Hai điểm dày đặc như nhau, tên nỏ lao nhanh như sao băng bắn ngã từng tên Đột Quyết Lang kỵ ngã nhào xuống đất, hai trăm binh lính áo gấm khom người nâng liên nỏ chậm rãi ép lên trước.