[Dịch] Tướng Minh
.
Khả năng chiến đấu của người Cao Cú Lệ đang chiếm ưu thế và ở thế yếu tuyệt đối không phải là tốt lắm. Trong trường hợp chiếm ưu thế, họ thậm chí có thể giống như đàn sói nuốt chửng một miếng cho dù là có bị ngựa đực đá chết cũng tấn công hung hãn với đàn ngựa. Mà khi ở hiện trường rơi vào thế xấu, họ sẽ lập tức từ con sói biến thành con thỏ, cho dù đối thủ có không chiếm ưu thế trên nhân số họ cũng nhanh chóng bị bại hoàn toàn. Trong cuộc chiến tranh này với Đại Tùy, mấy trăm quân Tùy đuổi theo mấy ngàn lính Cao Cú Lệ cũng không phải là hiếm.
Nhưng lần này, may mắn rõ ràng không phải nằm ở bên phía quân Tùy.
Bởi vì đã cử du kỵ qua sông dò la trong vòng 20 dặm, không phát hiện thấy dấu vết của lính Cao Cú Lệ, cho nên phòng ngự doanh địa của huynh đệ Tiết Thị vốn không nghiêm mật lại cộng thêm Tiết Vạn Triệt tự dưng chơi chiêu này, sức chú ý của các binh lính đều rất lơi lỏng, sao có thể giữ được sự cảnh giác tuyệt đối được? Mặt khác, lính Cao Cú Lệ rất ít kỵ binh, cũng đỡ lo lắng chiến mã chạy phát ra tiếng kêu. Bộ binh đông nghìn nghịt hóp lưng lại như mèo lao về phía trước, thẳng tới bên ngoài doanh địa chưa đầy trăm mét mới bị lính ở trên tòa vọng tháp nhìn thấy.
Chỉ là lính quan sát này chỉ kịp thổi lên một tiếng kèn ngắn ngủi đã bị một mũi tên bắn trúng ngực. Lão binh Đại Tùy đã trải qua hàng chục trận chiến này không cam lòng nhìn người Cao Cú Lệ cuồn cuộn tới, chậm rãi ngã từ trên tháp quan sát xuống.
Không xa tháp quan sát, hàng trăm phủ binh Đại Tùy đã đốt mười mấy ngọn đuốc vừa gào khóc vừa cười. Trong số họ có một phần là thân binh của Tiết Vạn Triệt, cho lên khi hô hét cũng cố gắng hết sức. Cũng chính vì như vậy, trong tiếng hô điên cuồng, tiếng kèn thúc giục ngắn đó của phủ binh Đại Tùy kia thổi lên từ đài quan sát, lại không có mấy người nghe thấy. Trong ánh lửa, không ít người vì hô hét mà hưng phấn tới đỏ cả mặt lên, giống như say rượu và nắm tay nhau mà nhảy múa, giống như đang tổ chức một bữa tiệc đốt lửa trại.
Sự thực, ngay cả khi người Cao Cú Lệ đánh tới cũng hơi sửng sốt. Bởi vì họ không thấy đội bạn, chỉ thấy một đám binh lính Đại Tùy hô hét điên cuồng như quỷ.
Nhưng tới lúc này, có quân đội bạn hay không đã không quan trọng nữa.
Một Cừ soái Cao Cú Lệ đưa tay chỉ về phía trước, hô lớn mấy câu, người Cao Cú Lệ ở phía trên cùng xông tới phía ngoài doanh địa, hàng trăm cung tiễn thủ giơ cung lên phát động tấn công quân Tùy. Mấy trăm mũi tên bắn đi, đám người đang hưng phấn reo hò nhìn đống lửa lập tức ngã rạp xuống. Dưới ánh lửa, mũi tên như sao băng từ trên trời rơi xuống vô cùng đột ngột nhanh chóng.
Binh lính Đại Tùy ở phía ngoài cùng thì giống như lúa mỳ bị lưỡi hái quăng trúng ngã xuống như ngả rạ, từng lớp từng lớp ngã xuống. Lơi lỏng là chí mạng. Người Cao Cú Lệ tập kích sau lưng, dù binh lính Đại Tùy có thiện chiến cũng chẳng có tác dụng gì. Loạt tên đầu tiên chí ít cũng đã đốn ngã sáu bảy mươi tên lính Tùy. Tiếp đến là loạt tên thứ hai lao xuống như mưa. Lúc này quân Tùy mới phát hiện đã bị kẻ địch tấn công doanh trại.
- Địch tập kích! Địch tập kích!
Có người bắt đầu hô lên, nhưng cũng chẳng khác gì lời hô hét của họ trước đó. Các binh lính sớm đã ngủ ở trướng xa đó không phát hiện ra tiếng hô hào hoang mang của họ có gì đó không ổn, thậm chí có người còn cười nói mấy tiếng hô giống như làm bộ vậy. Bởi vì cách làm ngu ngốc của Tiết Vạn Triệt đã dẫn tới bi kịch.
Hàng trăm lính Đại Tùy đóng giả người Cao Cú Lệ hầu như cũng không chống cự, liền bị đám người Cao Cú Lệ cuồn cuộn lao tới nhấn chìm. Sau loạt tên thứ hai, dưới sự chỉ huy của Cừ soái, hàng nghìn người Cao Cú Lệ kêu gào xông tới. Không thể không nói nếu tố chất chiến thuật của người Cao Cú Lệ mạnh hơn chút nữa, khi xông lên đánh giữ được sự im lặng mà không phải là tiếng hò hét như loài sói thì tổn thất lần này của quân Tùy còn lớn hơn nữa!
Thấy kẻ địch đã xông vào tới doanh địa, lính Tùy kịp phản ứng lại liền lấy binh khí ra nghênh chiến, một Lữ suất lớn tiếng hô kết trận phong ngự, vừa kéo binh lính bên cạnh đang hoang mang lại dặn y nhanh chóng về bẩm báo tướng quân. Tên lính đó sửng sốt, liền chạy nhanh về phía doanh địa.
Hơn trăm binh lính Đại Tùy được tổ chức lại. Họ kết thành phương trận tiến lên phía trướng tấn công lính Cao Cú Lệ, ý đồ ngăn chặn lỗ hổng mà người Cao Cú Lệ đã mở ra. Nhưng nhân số của họ quá ít. Đối với lỗ hổng mà người Cao Cú Lệ đã xé được, phương trận được tổ thành của hơn trăm người bọn họ giống như một viên đá ném xuống dòng sông, nhanh chóng bị chìm xuống. Nhưng, cuối cùng họ không phải là hòn đá, họ là lính bách chiến bách thắng của Đại Tùy. Dù ít người, dù đối mặt với kẻ địch không rõ quân số, nhưng họ vẫn không lùi bước. Sau khi bị dòng nước lũ bao phủ không lâu, họ lại ngoan cường nổi lên, chỉ là xung quanh phương trận đã bị hung hăng cắn xé.
- Tiến về phía trước!
Biết dù chết nhưng Lữ suất cũng không hạ lệnh lui quân. Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời y vẫn dùng máu để viết lên sự dũng mãnh và không sợ của binh lính Đại Tùy!
Phương trận ngược dòng nước lũ bị lũ quét ngày càng nhỏ đi. Khi họ đã khó mà tiến lên phía trước được nữa, họ đã chọn cùng dựa lưng vào nhau tiến hành huyết chiến sau cùng.
Lữ suất một đao xông thẳng lên trước mặt người Cao Cú Lệ chém xuống, lại một đao nữa gọt mất nửa bên vai của binh lính Cao Cú Lệ khác. Tiếng hò hét của y, mệnh lệnh cho phương trận bị tách ra tập trung lại ở mình, mấy chục binh lính còn lại chia ra mấy người một tổ, gian nan hướng về phía Lữ suất mà đánh. Nhưng, khi có người xông lên ngăn cản tiếng chém giết truyền tới lại phát hiện thấy người Lữ suất đó đã ngã xuống đất. Trên bì giáp của y chí ít cũng đã bị rách ra mười mấy lỗ thủng, máu vẫn liên tục phun ra. Đó là vết thương bị trường mâu của người Cao Cú Lệ đâm trúng, chỉ là máu ở trên ngực chảy xuống không dưới sáu bảy chỗ liền.
Y chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn mở tròn như cũ, giống như là không cam lòng, lại giống như là đang hối hận.
Mười mấy binh lính Đại Tùy còn lại nhìn nhau, liền giơ hoành đao của mình lao ra chỗ hổng.
- Tả Ngự Vệ.
Một tên đội trưởng chỉ hoàng đao về phía trước, nói một câu khiến kẻ địch hoảng sợ.
- Tiến về phía trước!
Mười mấy tên lính Đại Tùy cùng hô lên, tiếp theo đã làm một chuyện điên cuồng mà người Cao Cú Lệ không thể lý giải được, dùng viên đội trưởng đó làm mũi tên, mười mấy tên lính tổ thành một trận địa tấn công hình chùy, giống như một con dao quét xuống nước, mạnh mẽ bổ đôi dòng nước ra. Mặc dù lỗ hổng này ở phía sau họ rất nhanh bị bít lại, nhưng không thể nghi ngờ đường máu lưu lại của họ có sắc thái thật rạng rỡ thuần túy.
Mấy trăm tên lính Cao Cú Lệ bao vây lấy mười mấy phủ binh Đại Tùy đó. Về mặt nhân số đã chiếm ưu thế hơn họ rồi, không ngờ lại không thể khống chế được trận hình tấn công cỏn con đó, thậm chí không thể không theo trận hình đó di chuyển về phía trước được. Mười mấy phủ binh Đại Tùy giống như mười mấy mãnh hổ bị hàng trăm sói đói bao vây. Mặc dù họ từng người từng người một ngã xuống, nhưng hoành đao trong tay họ dùng rất hung hăng, từng chiếc từng chiếc cắn nát sài lang thành mảnh nhỏ. Mười mấy phủ binh Đại Tùy đã liều chết giết được số người Cao Cú Lệ gấp ba lần họ!
.
Tử chiến của họ xem ra chỉ là ngăn cản một chút thế tấn công của người Cao Cú Lệ. Nhưng, lúc này, tranh thủ thời gian từng phút, đối với doanh địa không hề có đề phòng mà nói đều là sự hỗ trợ lớn nhất!
Ở phía đông doanh địa quân Tùy, từng trướng từng trướng bị hạ xuống, binh lính tháo giáp chuẩn bị nghỉ ngơi bị người Cao Cú Lệ điên cuồng đốn ngã. Máu đã khiến cho người Cao Cú Lệ bị những phủ binh Đại Tùy đánh bại lui liên tiếp bạo phát ra thú tính hoàn toàn. Bọn họ rốt cuộc có thể ở trong cuộc chiến đạp tướng địch sau đó một đao chém chết, đó là niềm vui vô bờ mà từ khi khai chiến cho tới nay chưa từng có!
Không ít phủ binh Đại Tùy còn chưa kịp đứng từ dưới đất lên đã bị đao của người Cao Cú Lệ đốn ngã. Có người trên bụng bị chém một đao, còn có người lại bị người Cao Cú Lệ đè lên vai, từng đao từng đao chặt đầu xuống. Trong lúc máu phun trào ra, binh lính Cao Cú Lệ đó cười dữ tợn đặt đầu người đó sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng lao lên chụp lấy bì giáp của lính Đại Tùy khoác lên người mình, lại đeo đầu người giống như huyết hồ lô lủng lẳng trên thắt lưng, mắt đỏ lên gào khóc xông về phía đối thủ kế tiếp.
Một cây sóc dài giống như Độc Long từ trong bóng tối chui ra, phịch một tiếng, người Cao Cú Lệ vừa mới cắt chiếc đầu của binh Tùy bị đâm ngã xuống đất. Sóc dài lưu lại trên ở chỗ tim của người lính đó một vết thương hẹp dài sau đó nhanh chóng được rút ra. Tiếp theo đã cắt đứt cổ họng của lính Cao Cú Lệ khác. Mũi sóc dài ba xích mở đường, cứng rắn hạ mười mấy người Cao Cú Lệ xuống.
Tiết Vạn Triệt liếc nhìn thi thể binh lính nằm ngổn ngang, hai mắt đỏ bừng hét lên một tiếng lao tới. Mười mấy người Cao Cú Lệ, lại bị y liên tiếp đánh lui về phía sau.
Sóc dài quét qua, cắt ngang ngực một người Cao Cú Lệ như cắt một bìa đậu. Lại một sóc nữa, nửa bên vai của kẻ địch tiếp theo bị chém xuống. Tiết Vạn Triệt như một con hổ điên, một người một sóc, thế lao lên không thể ngăn cản được!
Nhưng rất nhanh, y đã bị rất nhiều người Cao Cú Lệ bao vây. Sáu bảy tên thân binh trung thành tận tâm đã xuyên qua vòng vây để tiếp ứng cho Tiết Vạn Triệt, nhưng lại càng ngày càng nhiều người Cao Cú Lệ bao quanh.
- Nếu hôm nay khó lòng thoát chết, vậy thì buông tay đại sát đi!
Tiết Vạn Triệt lau vết máu trên mặt, hét lên một tiếng:
- Tả Ngự Vệ!
- Tiến về phía trước!
]Sáu bảy tên thân binh bảo vệ hai bên trái phải y, theo sát bước chân Tiết Vạn Triệt tiến về phía trước. Chỉ là những tên Cao Cú Lệ đáng chết đó giống như châu chấu đầy trời, giết thế nào cũng không giết hết! Tiết Vạn Triệt một sóc giết chết một người Cao Cú Lệ. Sóc dài không kịp thu lại phòng ngự, bước chân lại bị trường mâu xiên cho một lỗ, bước chân y lảo đảo tiến về phía trước. Một tên Cao Cú Lệ nhân cơ hội đó một đao chém xuống, thân binh quân Tùy trung thành bảo vệ chủ lao tới, dùng lưng của mình lĩnh lấy nhát đao này cho Tiết Vạn Triệt. Khi ngã xuống, y nhìn Tiết Vạn Triệt lẩm bẩm nói:
- Tướng quân … về nhà!
- Về nhà!
Hai từ này như tiếng sấm vang bên tai Tiết Vạn Triệt, khiến y bỗng thấy đầu óc trống rỗng.
Một tên Cao Cú Lệ thấy có cơ hội liền một đao chém xuống đầu Tiết Vạn Triệt!
Mà lúc này, Tiết Vạn Triệt còn đang hoảng hốt, không kịp né tránh!
……..
……..
Toàn bộ bờ đông đại doanh quân Tùy đều rơi vào hỗn loạn. Mặc dù Tiết Vạn Triệt đích thân dẫn người xông lên, nhưng dù sao nhân số quá ít, không ít phủ binh Đại Tùy căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì đã bị kẻ địch một đao chém chết. Cùng với thế lửa ngày càng lớn, nỗi hoảng sợ giống như ôn dịch lan tràn khắp nơi. Không sai, họ là phủ binh Đại Tùy tinh nhuệ. Họ bách chiến bách thắng, nhưng cũng là con người. Đặc biệt là khi nỗi hoang mang bắt đầu truyền nhiễm, chạy trốn trở thành chuyện đầu tiên nghĩ tới trong tiềm thức.
Không ít binh lính đã quên chống cự, thậm chí ngay cả bing khí cũng đều không cầm, bắt đầy chạy tán loạn. Đây là từ khi Đại Tùy đông chinh đến nay, lần đầu tiên xuất hiện cục diện bị người Cao Cú Lệ truy đuổi đến. Toàn bộ doanh địa quân Tùy đều rối loạn. Dưới sự sợ hãi của các binh lính, bắt đầu không còn phương hướng, chạy loạn khắp nơi. Còn Tiết Vạn Quân thì không dễ dàng tập kết được quân đội, lại bị người của mình xông ra ngăn lại, muốn chi viện cho Tiết Vạn Triệt bị bao vây cũng khó!
Đáng sợ nhất là đội ngũ của Tiết Vạn Quân tập kết lại, sau đó lại bị bại binh quân Tùy làm kích động, không ngờ cũng suy sụp xuống, sự hoang mang không thể khống chế được hành động của lính Tùy. Họ thậm chí ngay cả bóng dáng quân địch cũng đều chưa nhìn thấy cũng đã chạy tán loạn rồi. Lúc này, không ai có thể ngăn được ý niệm muốn sống của họ.
Tiết Vạn Quân la lên, hòng ngăn cản các binh lính tiếp tục tan vỡ. Nhưng, tiếng thét của hắn ta dường như vô lực trước sự sợ hãi của họ. Gã rút đao ra chém chết mấy tên bại lính chạy trốn, cũng không ngăn được người càng ngày càng nhiều chạy về bên này.
Đổ bức rèm che!
Tiết Vạn Quân thấy bi ai, người Cao Cú Lệ không ngờ trong lúc vô ý lại đánh ra chiến thuật không thể phá giải được này! Một khi binh lính bên mình hình thành thế tan tác, người Cao Cú Lệ lại áp sát phía sau truy sát, vậy thì … đại thế đã mất!
Mà lúc này bản thân gã ta thân ở trong đó, dù nhìn ra được thế này, muốn ngăn chặn cũng khó ngang với lên trên rồi.
Trên bắp chân của Tiết Vạn Triệt bị trường mâu chọc một lỗ thủng, vết thương không ngừng chảy máu ra ngoài. Thân binh của y đã thay y ngăn cản người Cao Cú Lệ chém tới, hầu như đã bị chém thành hai đoạn. Trước khi chết, tiếng rên trầm thấp về nhà đó đã khiến cho đầu óc Tiết Vạn Triệt trở lên trống rỗng. Nhưng, trên chiến trường, kẻ thù chen chúc tới, không ai còn có thời gian mà ngây người ra nữa.
Một cây trường mâu hung hăng đâm vào ngực Tiết Vạn Triệt, người cầm trường mâu là một chàng thiếu niên Cao Cú Lệ khoảng 14, 15 tuổi. Có lẽ là trong sự kích động giết chóc khiến cho nhân tính bắt đầu bị lung lay. Vẻ mặt của chàng thiếu niên này dữ tợn giống như là một thi thể từ dưới đất nhảy lên, chỉ là vì kích động, sắc mắt của y đỏ bừng lên giống như vừa uống vài ly rượu mạnh vậy. Sự kích động do giết người mang tới khiến cho y khó mà tự chủ được. Mặc dù cây trường mâu đó vẫn chưa đâm vào ngực tướng địch, nhưng trong đầu y lại xuất hiện hình ảnh kẻ thù kêu la thảm thiết ngã xuống. Y đang muốn nhìn thấy cảnh máu tươi phun ra, chợt y bỗng phát hiện thời điểm máu nóng phun lên mặt mình như vậy sẽ càng khiến người ta hưng phấn.
Tiếc là trường mâu của y không giết chết được vị tướng lĩnh quân Tùy đó. Giết chết được một tướng quân Đại Tùy, thưởng một trăm mẫu đất, năm người đẹp như hoa như ngọc, còn có một túi bạc nặng trịch, cộng thêm một quan vị đủ để y làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng tất cả những điều này đều càng ngày càng xa vời khi thanh ma đao màu đen kia đến.
Đúng lúc chiếc trường mâu đó đã chạm lên ngực Tiết Vạn Triệt, Đại hắc mã mang theo tướng quân giáp đen như thiên thần hạ phàm xuất hiện. Hai chân trước của Đại hắc mã hung hăng đá vào ngực chàng thanh niên Cao Cú Lệ đó. Phịch một cái, ngực của y bị sụp xuống. Còn y thì vẫn chưa cảm thấy bị đau. Tướng quân Đại Tùy trên Đại hắc mã đã đưa tay ra rút lấy một cây đao lia một cái đầu lâu của y bay ra ngoài. Đầu của người đó bay trên không trung vẽ thành một đường cong, chàng thiếu niên trừng mắt nhìn thậm chí còn nhìn thấy cả cơ thể của mình bị chiến mã hùng tuấn kia đá bay đi.