[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
Trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử.
La Úy Nhiên ngồi ở ghế, nhìn Tiêu Nhất Cửu bị xích bởi những cái xích to lớn, không nhịn được thở dài. Trên người Tiêu Nhất Cửu bị cắm một trăm hai mươi tám kim châm phong bế khí huyệt. Đây vốn là thủ đoạn của ông ta, giờ lại bị người khác dùng tới. Dù người tu hành có mạnh hơn nữa, bị phong bế Khí Hải đan điền liền chẳng khác gì phế nhân.
Xiềng xích nặng nề khảm vào trong vách tường. Được móc xuyên qua bả vai Tiêu Nhất Cửu. Nếu ông ta giãy dụa, xích sắt sẽ xé rách da thịt của ông ta.
- Sư huynh…ta…
La Úy Nhiên há miêng, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Tiêu Nhất Cửu mở mắt ra, nhìn y một cái, cười cười nói:
- Đệ cần gì phải tự trách bản thân? Đó là sự lựa chọn của ta, đâu thể trách người khác được. Tòa mật lao trong Đại Nội Thị Vệ Xử này của đệ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trói một tù nhân chặt như thế này.
- Sư huynh, tội gì chứ?
La Úy Nhiên hỏi.
Tiêu Nhất Cửu mỉm cười nói:
- Lão Tam…đệ có nhớ lúc chúng ta còn học nghệ, ta đã nói với đệ rằng, mục tiêu lớn nhất của ta là gì không?
- Nhớ rõ.
La Úy Nhiên nói:
- Sư huynh nói, mục tiêu lớn nhất của huynh, chính là trèo lên trời.
Tiêu Nhất Cửu gật đầu:
- Đúng vậy…tất cả mọi người đều sinh hoạt dưới bầu trời, bất kể là bần cùng hay là giàu có, cao quý hay là ti tiện. Ông trời vô tình, quan sát chúng sinh, sẽ không quan tâm sinh ly tử biệt của nhân gian. Ông trời có tình, ban cho nhân gian ánh nắng, mưa móc. Vì sao con người phải tu hành, bởi vì con người muốn trở nên mạnh mẽ. Sau khi trở nên mạnh mẽ, tự nhiên muốn nhìn xem, ông trời rốt cuộc là cái gì.
- Điều đó có liên quan gì tới việc mưu nghịch của sư huynh?
- Không đứng ở chỗ cao nhất của nhân gian, làm sao chạm tới vòm trời? Ta vẫn cảm thấy, người cách ông trời gần nhất…chính là Đại Luân Minh Vương.
- Ông trời…
La Úy Nhiên chợt nhớ tới lúc trước Phương Giải nói chuyện phiếm có nói một câu:”Cách mặt đất một tấc, chính là trời”
- Cách mặt đất một tấc, chính là trời.
Tiêu Nhất Cửu thì thào lặp lại, sau đó lắc đầu:
- Điều đó sao có khả năng, ông trời là cao cao tại thượng!
La Úy Nhiên nói:
- Đây không phải là lời của đệ, mà là lời của Phương Giải. Hắn nói…ngươi đứng ở bình nguyên, cách một tấc đó là trời. Ngươi đứng ở đỉnh núi, cách một tấc vẫn là trời. Ngươi đứng ở chỗ cao không có nghĩa là ngươi rất gần với trời. Chỉ là…ngươi đứng cao hơn mà thôi.
- Phương Giải?
Tiêu Nhất Cửu bỗng biến sắc:
- Làm sao hắn có được ngộ tính như vậy…bất kể ở nơi nào, cách một tấc đều là trời…Có phải đệ định nói cho ta biết, làm người đừng tranh giành? Không tranh giành, sao tiến bộ được? Không tiến bộ được, làm sao mạnh mẽ được? Nói như vậy chẳng phải nói người tu hành chẳng khác gì người thường, trên bàn chân vẫn là trời sao? Không thông, không thông, vẫn không thông!
Ông ta bỗng hét to một tiếng, xích sắt trên người bị lay động dữ dội:
- Không thông! Cái gì cũng không thông!
Chính vào lúc này, căn phòng đá tựa hồ cũng bị lay động theo ông ta, bụi đất rơi lả tả. Cho dù kim châm đã phong bế huyệt…nhưng ông ta vẫn còn uy thế như vậy!
Trong phòng đá.
Tiêu Nhất Cửu rống lên như bệnh tâm thần.
….
….
Phương Giải và Trác Bố Y cõng Trần Hanh và Trần Cáp đã say mềm trở về cửa hàng. Bố trí xong, hai người liếc nhau cười cười. Đi tới sân nhỏ đằng sau, Phương Giải pha một ấm trà rồi rót trà cho Trác Bố Y.
- Chúc mừng, về sau phải gọi ngươi là Tước gia rồi.
Trác Bố Y khẽ cười nói.
Phương Giải bĩu môi:
- Đây cũng không phải chuyện tốt gì…bệ hạ bảo ta tới Ung Châu Tây Nam, ta đang cảm thấy băn khoăn.
- La Diệu cũng không phải là con cọp.
Trác Bố Y nói:
- Ngươi chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi. Nói thế nào thì ngươi cũng là khâm sai đại thần. Tới địa phương tác oan tác quái, quan địa phương dám làm gì ngươi? Tới lúc đó, những thứ ngươi được hối lộ chắc phải dùng thuyền mới trở được hết. Nếu muốn vài vị mỹ nhân, ba bốn nàng cũng không thành vấn đề.
- Tiên sinh đang hâm mộ ta à.
Phương Giải nói:
- Ta cảm thấy, lúc này La Diệu phái người tới, chắc chắn không có ý tốt gì. Người này ở Tây Nam lâu như vậy, thế lực đã đóng đinh ở đó. Một nửa Tây Nam do y trấn thủ. Lại là Nhất Đẳng Quốc Công, sao có thể để ta vào mắt. Tiên sinh cũng biết rồi đây, ta và con của y có chút xích mích.
Trác Bố Y nói:
- Nếu La Diệu không có chút khí độ ấy, thì làm sao có thể làm tới vị trí như ngày hôm nay?
- La Diệu có khí độ, nhưng tiên sinh thấy con của y cũng có khí độ không?
- La Văn không dám đâu.
Trác Bố Y cười lắc đầu:
- Có đôi khi ngươi thông minh khiến người ta phải kính nể. Chẳng hạn như mấy ngày hôm trước lập ra kế hoạch bắt hết vây cánh của Di Thân Vương. Mưu kế này rất hay. Có đôi khi lại ngu ngốc khiến cho người ta khinh thường. Sao ngươi không nghĩ rằng, trong lúc mấu chốt này, vì sao La Diệu lại phái người tới xin bệ hạ tứ hôn?
- Nếu ta nghĩ ra được thì cần gì hỏi?
- Kỳ thực đơn giản.
Trác Bố Y uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Bởi vì chuyện của ngươi, liệu La Văn có nhược điểm gì bị Hầu Văn Cực nắm được không? Ngày đó ở Khách Thắng Cư, Hầu Văn Cực gặp La Văn, tám chín phần là vì chuyện này. La Văn phái thủ hạ ám sát ngươi, tuy bị ta bắt được, nhưng lúc Hầu Văn Cực thẩm vấn, không cho bất kỳ ai nhúng tay vào. Ta biết ngay trong đó nhất định có chuyện. Về sau những thuộc hạ kia của La Văn chết một cách không minh bạch trong nhà giam. Việc này về sau cũng thôi. Nhưng ta khẳng định, lúc ấy Hầu Văn Cực và La Văn đã đạt thành hiệp nghị gì đó.
Y vừa nói xong, hai mắt Phương Giải liền sáng ngời:
- Với địa vị của La Diệu, chắc chắn là biết. Tây Bắc và Ung Châu đều cách Trường An khá là xa. Chúng ta đã biết chuyện Tây Bắc chiến bại, nói không chừng La Diệu cũng biết. Hầu Văn Cực đã phản rồi, nếu La Diệu thực sự có thủ đoạn thông thiên, thì chắc cũng đã nhận được tin tức. Qua việc hai mươi năm trước y tới kinh thành chuộc tội là có thể nhìn ra được, La Diệu là một kẻ cực kỳ quý trọng danh dự của mình…
- Đúng.
Trác Bố Y cười nói:
- Y không thể xác định bệ hạ đã biết bí mật giữa con của y và Hầu Văn Cực hay chưa. Cho nên mới phải phái người tới thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn. Nếu bệ hạ đáp ứng, y liền yên lòng. Một người đã tự tay giết con trai của mình. Hiện tại tuổi đã lớn, muốn có thêm con trai cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cho dù còn sinh sản được nữa, thì qua hai mươi năm nữa, chẳng lẽ La Diệu vẫn còn quyền thế ngập trời như hiện tại? Cho nên lần này y phái người tới, chỉ vì con trai độc nhất của y, La Văn.
- Y rất quý trọng đứa con trai này, đương nhiên còn quý trọng tiền đồ của mình hơn.
Phương Giải cau mày nói:
- Nhưng Hoàng Đế căn bản không có ý định gả Trưởng Công chúa cho La Văn. Nếu La Diệu biết…
- Làm gì được.
Trác Bố Y nói:
- Ta vừa mới nói, La Diệu chỉ là đang dò xét. Kỳ thực trong lòng y vốn không nắm chắc với hôn sự lần này. Ngươi chỉ cần để La Diệu tin tưởng rằng Hoàng Đế vẫn tín nhiệm y. Còn hôn sự kia có thành công hay không, không quan trọng.
- Đã hiểu.
Phương Giải vỗ trán nói:
- Hoàng Đế không chỉ muốn ta kéo dài thời gian, còn để ta cho La Diệu uống một viên thuốc an thần. Để y biết rằng, Hoàng Đế tín nhiệm y.
Trác Bố Y gật đầu.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc:
- Vậy thì ta phải vào cung, xin bệ hạ một pháp bảo.
- Pháp bảo gì?
Phương Giải nói:
- Từ chuyện La Diệu vào kinh nhận tội, có thể nhìn ra được, La Diệu để ý tới bản thân mình nhất. Một người ích kỷ và đa nghi như vậy, để cho y tin tưởng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho dù Hoàng Đế có cho ta một thân phận Nhất Đẳng Huyện Tử, La Diệu cũng không để ta vào mắt. Cho nên, nếu muốn để La Diệu yên tâm, ít nhất phải có đủ thành ý để khiến y tin tưởng. Thành ý đó tới từ bệ hạ.
- Ta tính toán xin Hoàng Đế cho La Văn chút ưu đãi.
Phương Giải nghĩ một lúc, nói:
- Chẳng hạn như phong tước.
Trác Bố Y bĩu môi:
- Ngươi lại bị ngu rồi. La Văn là con trai độc nhất của La Diệu. Thân phận Nhất Đẳng Quốc Công sớm muộn gì cũng thuộc về La Văn. Nếu bệ hạ sửa thành tước vị khác, còn phản tác dụng hơn.
- Quên mất…
Phương Giải nhíu mày:
- Vậy có thể cho y chỗ tốt gì?
- Thăng quan đi.
Trác Bố Y thản nhiên nói:
- Vì chuyện ở kinh thành, nên La Văn không được bổ nhiệm chức quan Ngũ Phẩm. Ngươi có thể xin bệ hạ phong cho La Văn một quân chức.
Phương Giải gật đầu:
- Vậy thì ta lập tức vào cung.
- Bệ hạ không ở trong cung.
- Bệ hạ đang ở đâu?
- Diễn Vũ Viện.
...
Diễn Vũ Viện
Tàng Thư Lâu
Hoàng Đế tự bưng một chén trà đưa cho lão nhân đang ngủ gật trên ghế. Thái độ cung kính giống như là học sinh dâng trà cho tiên sinh vậy. Lão già thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể bị năm tháng giết chết này, liền ngồi thẳng người, giơ hai tay nhận lấy chén trà.
- Tạ ơn bệ hạ.
Hoàng Đế cười cười nói:
- Lão viện trưởng không cần phải khách khí với trẫm. Lần đầu tiên trẫm bái phỏng ngài là lúc mới đăng cơ. Nhoáng cái đã hơn chục năm rồi, mới lại tới nghe lời dạy dỗ của ngài. Trẫm biết lão viện trưởng không muốn bị người khác làm phiền. Nên mới không tới thăm.
Lão già này, chính là lão già trông Tàng Thư Lâu mà mỗi ngày Phương Giải đều đưa một túi lạc tới.
- Trà là trà ngon…
Lão già nhấp một ngụm, nhếch miệng cười. Lúc ông ta cười mới nhìn rõ, miệng của ông ta đã không còn vài cái răng rồi. Thực không biết làm sao ông ta có thể ăn được lạc. Lúc này trên bàn còn thừa lại nửa túi lạc. Ông ta lấy một củ lạc, dùng mấy cái răng còn lại, chuẩn xác nhai củ lạc.
- Bệ hạ bận rộn với việc quốc sự, không cần nhớ thương tới một người đã gần đất xa trời như lão đâu. Người ta nói, già mà không chết, thì chính là kẻ trộm. Lão thường xuyên suy nghĩ, nếu lão là kẻ trộm, vậy thì trộm được chính là thời gian. May mà không trộm của người khác. Lão sống nhiều năm như vậy, cũng không có mấy người bởi vì lão mà chết sớm. Lão sống ở trong này rất tốt. Mỗi ngày uống trà ăn lạc, trôi qua nhàn nhã tự tại…Dạo này có một tiểu tử ngốc ngếch, ngày nào cũng mua một túi lạc tặng ta. Giúp ta đỡ phải tốn tiền tới căng tin mua. Bệ hạ không biết đâu. Mấy thứ đồ ăn trong Diễn Vũ Viện đắt lắm…
Lời mở đầu không khớp với lời sau cùng.
Ông ta nói không đầu không đuôi, chẳng có chút logic nào.
Nhắc tới tiểu tử mua lạc kia, tâm tình của ông ta có vẻ không tệ:
- Đó là một tiểu tử rất biết nhìn người. Biết rằng trong Tàng Thư Lâu này, vẫn là do lão định đoạt. Tất cả sách trong Tàng Thư Lâu này lão đều đã xem qua. Bệ hạ cũng biết lão không có gì khác, chỉ có thời gian là nhiều hơn những người khác. Cho nên muốn đọc sách gì, chỉ cần tới hỏi lão là được. Lão vẫn còn nhớ được vị trí của từng cuốn sách.
Hoàng Đế cũng cười theo, nhưng có vẻ không hứng thú gì với tiểu tử mà lão già nhắc tới. Trong Diễn Vũ Viện, không thiếu nhất chính là thanh niên tài tuấn. Có vài người như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Y nhìn xung quanh, cười hỏi:
- Trẫm muốn mời ngài vào cung ở, có được không?
Lão già lắc đầu:
- Có nơi nào trong cung nhiều sách hơn ở đây đâu? Cũng làm gì có người nào mời ta ăn lạc. Hơn nữa, cung đình tường cao sân rộng, trông hiu quanh lắm. Ta vẫn thích sự muôn màu muôn sắc trong Diễn Vũ Viện hơn. Người tới người đi cũng rất náo nhiệt.
Hoàng Đế khuyên nhủ:
- Ngài có thể tới Sướng Xuân Viên ở. Nơi đó có cảnh quan đẹp đẽ, hoàn cảnh cũng tốt, ở thoái mái. Trẫm đã sai người thu thập một chỗ trong Sướng Xuân Viên. Nếu ngài thích đọc sách, trẫm có thể mang hết sách tồn trong cung đưa tới. Hơn nữa, đầu bếp trong cung có tay nghề tốt hơn Diễn Vũ Viện nhiều.
Lão già vẫn lắc đầu:
- Sướng Xuân Viên quả thực rất tốt, nhưng lão vẫn không muốn đi.
- Vì sao?
Hoàng Đế hỏi.
- Bởi vì từng nơi lại có khí hậu khác nhau. Cũng không thiếu nơi chưa có bàn tay con người.
Lão già cười cười nói:
- Lúc tiên đế còn tại vị, lão từng đi qua Sướng Xuân Viên. Đình đài lầu các, núi giả hoa viên, đẹp đẽ giống như tiên cảnh. Cung nữ cũng xinh đẹp, đi qua Sướng Xuân Viên giống như tiên tử cưỡi mây bay tới bay lui vậy. Nhưng chính vì như thế, mà có vẻ ngăn cách với thế gian. Cung Thái Cực cũng thế, Sướng Xuân Viên cũng thế, đều không thích hợp với lão.
Hoàng Đế không khuyên nữa, trầm mặc một lúc, nói:
- Trẫm còn có chuyện muốn nhờ lão viện trưởng hỗ trợ.
Lão già nói:
- Nói đi, lão và Thái Tổ Hoàng Đế là bạn vong niên. Lúc trước lão đã đáp ứng sẽ bảo vệ con cháu sau này của ông ta. Cho nên người của Dương gia có chuyện gì, lão không thể không quan tâm.
- Trẫm muốn mở một đại hội võ lâm. Lần nữa bình luận cấp bậc tu vị của người trong giang hồ.
Nghe thấy câu này, lão già khẽ nhíu mày:
- Đây là một việc lớn rất rườm rà, lão sợ lực bất tòng tâm.
Hoàng Đế vội vàng nói:
- Ngài đương nhiên không cần phải bình luận từng người một. Dưới Cửu Phẩm, trẫm tự nhiên sẽ an bài người khác bình luận. Ngài chỉ cần bình luận đại tu hành trên Cửu Phẩm mà thôi.
- Trên Cửu Phẩm?
Lão già ngơ ngác một lát, rồi trầm mặc, thanh âm có chút buồn bã:
- Lão nhớ hơn một trăm năm trước, lão đã từng có suy nghĩ này. Nhưng về sau nghĩ lại, vì một cái hư danh trên Cửu Phẩm, sẽ có bao nhiêu người tranh dành tới đầu rơi máu chảy? Giang hồ bình yên vẫn tốt hơn. Thiếu đi tranh đấu, giang hồ thái bình, Đại Tùy cũng thái bình.
- Trẫm…chuẩn bị ngự giá thân chinh tới Tây Bắc, cần người trong giang hồ giúp đỡ. Mông Nguyên có Phật tông, Phật tông có không ít người đại tu hành. Mặc dù trẫm hạ chỉ, người trong giang hồ Đại Tùy cũng chưa chắc chịu nghe theo. Nhưng lão viện trưởng bình luận những cường giả trên Cửu Phẩm ở đại hội võ lâm, triều đình lại phong thưởng cho bọn họ, thì có lẽ bọn họ sẽ ra sức vì nước. Không phá được Phật tông, chung quy không thể chân chính đánh bại Mông Nguyên.
- Bệ hạ…có đôi khi tâm chí quá cao, chưa hẳn là chuyện tốt. Mông Nguyên hùng mạnh, lập quốc đã hơn nghìn năm, thâm cân cố đế, quân đội có hàng triệu, tu sĩ cũng rất nhiều. Mông Nguyên không phải Đông Sở, không phải Nam Trần, không phải Nam Yến, cũng không phải Thương Quốc…Chấp niệm của bệ hạ quá sâu. Không phải là chuyện tốt với Đại Tùy.
- Trầm sinh thời, chỉ có một tâm nguyện đó. Lão viện trưởng nói trẫm cố chấp, trẫm không phủ nhận.
Hoàng Đế đi về phía trước vài bước, nói nhỏ vào tai lão già mấy câu. Lão già biến sắc, ngẩng đầu nhìn cẩn thận Hoàng Đế vài lần, lập tức thở dài một tiếng.
- Thôi…
Ông ta chậm rãi lắc đầu:
- Nếu năm đó lão đã đáp ứng Thái Tổ Hoàng Đế, thừa dịp thể cốt của lão còn đi được, lão giúp Dương gia một chút cũng tốt. Nhưng…lão cũng là người trong giang hồ. Tuy đã ẩn cư nhiều năm, bản thân không còn trong giang hồ nữa, nhưng trong lòng vẫn còn giang hồ. Mong bệ hạ nhớ rõ, làm việc chớ làm quá mức.
Hoàng Đế thi lễ thật sâu:
- Lão viện trưởng yên tâm, trẫm tự biết nặng nhẹ. Vừa rồi ngài nói một câu, trẫm sẽ ghi nhớ, giang hồ thái bình, Đại Tùy cũng thái bình. Cho nên trẫm hiểu, làm việc gì cũng phải chừng mực. Trẫm sẽ không vượt qua cái chừng mực kia.
- Vậy là tốt rồi.
Lão già gật đầu:
- Bệ hạ tính toán giao việc này cho ai làm?
Hoàng Đế lắc đầu:
- Việc này không vội. Triều đình triệu tập nhân mã không phải là chuyện một sớm một chiều. Bởi vì chuyện của Lão Lục, nên triều đình tạm thời không kiếm được người thích hợp. Theo lý thuyết, La Úy Nhiên là thích hợp nhất. Nhưng mấy ngày này chỉ sợ y phải bận bộn nhiều việc. Qua đoạn thời gian này, để trẫm xem chọn ai cho phù hợp.
Lão già gật đầu:
- Lão có thể giúp bệ hạ làm chuyện này, nhưng lão cũng có chuyện cầu bệ hạ.
Hoàng Đế vội vàng nói:
- Mời ngài nói.
Lão già ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, rất nghiêm túc nói:
- Di Thân Vương tạo phản, rất nhiều người bị liên lụy…bọn họ tự gây nghiệt, lão vốn không nên lắm miệng. Nhưng vẫn muốn nói với bệ hạ một câu, có thể giết ít người…thì giết ít thôi.
Hoàng Đế trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Trẫm sẽ cố hết sức.
- Tạ ơn bệ hạ.
Lão già đứng lên, trịnh trọng thi lễ.