[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
- Đại Khuyển, hỏi ngươi một câu.
Phương Giải ngồi xổm trên mặt đất, nướng một con thỏ mới vừa bắt được. Bọn họ rời thành Phan Cố đã được mười một ngày. Thịt chó và bánh bao lão bản nương cho đã ăn hết. Mấy ngày hôm trước đi qua một nơi ngay cả một con chim cũng không thấy. Vài ngày chỉ ăn lương khô, hắn và Đại Khuyển đã sớm không chịu nổi. Dù Phương Giải ăn không nhiều thịt như Đại Khuyển, nhưng cũng là không thịt không vui. Còn Mộc Tiểu Yêucăn bản sao cũng được, bởi vì nàng chỉ uống rượu.
Ở trong xe ngựa, ngoại trừ vật phẩm hàng ngày và sách vở để xem giải buồn, còn lại là rượu và lương khô. Mà rượu là nhiều nhất. Một ngày Mộc Tiểu Yêu uống ít nhất cũng phải năm cân rượu. Không biết nhiều năm như vây rồi, vì sao ngoài rượu ra, nàng không thích ăn thứ khác.
Thậm chí nàng không uống nước.
Đại Khuyển thích ăn thịt. Nhưng lại lười nấu. Hắn thà ăn thịt sống còn hơn động tay động chân vào.
- Việc gì?
Hắn ngồi xổm một bên nhìn Phương Giải nướng thịt. Thỉnh thoảng lau nước miếng ở miệng.
Phương Giải cười cười, nhìn thịt thỏ đã nướng xong, lưu lại hai cái đùi, còn lại vứt toàn bộ cho Đại Khuyển: - Ngươi tên là Thương Quốc HậnTa nhớ lúc đầu chúng ta lưu vong ở Nam Yến, từng nghe qua một chuyện xưa. Nghe nói mười lăm năm trước, Nam Yến không phải là Nam Yến bây giờ, mà là Thương QuốcMười lăm năm trước, Hoàng Đế Đại Tùy lúc đó phong Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu là Chinh Nam Đại Tổng Quản. Dẫn theo mười lăm vạn quân xâm nhập phía nam, công phá đô thành Ung Châu của Thương QuốcNghe nói Thái tử của Thương Quốc chạy thoát, dưới sự bảo vệ của đám triều thần lần nữa lập quốc. Cũng không dám lại xưng là Thương Quốc, mà đổi tên thành Yến Quốc, hướng Đại Tùy xưng thần.
- Hiện tại La Diệu trấn thủ Ung Quận, chính là đô thành Ung Châu năm đó của Thương Quốc. Trận chiến ấy, nghe nói Hoàng thất của Thương Quốc đã bị La Diệu giết hết. Chỉ chạy thoạt một Thái tử. Các thành viên khác của Hoàng thất không có người nào sống sót.
- Ngươi có phải là người Thương Quốc hay không?
Đại Khuyển ngơ ngác một lát, lập tức mỉa mai nói: - Nếu tên là Thương Quốc Hận chính là người Thương Quốc, vậy thì người đứng đầu của Phật tông là Đại Luân Minh Vương, vì sao không gọi Phật tông là Đại Tông? Hoàng Đế Đại Tùy họ Dương, sao Đại Tùy không gọi Đại Dương mà gọi là Đại Tùy?
Phương Giải vừa gặm thịt vừa nói: - Ngươi gấp cái gì, ta chỉ là nhàm chán nên suy đoán mà thôi.
Đại Khuyển cắn thịt thỏ vàng óng ánh: - La Diệu là một kẻ ngoan độcNăm đó hắn suất quân nam chinh, trước lúc công phá thành Ung Châu, Hoàng Đế Đại Tùy từng hạ ý chỉ. Chỉ cần Hoàng Đế của Thương Quốc Mộ Dung La đầu hàng, có thể phong Mộ Dung La làm vương, đối xử tử tế với họ Mộ Dung. Nhưng La Diệu căn bản không nghe lệnh của Hoàng Đế. Sau khi chiếm được thành Ung Châu, hắn giết sạch Hoàng Tộc Mộ Dung. Các thế gia đại hộ trong thành cũng không lưu một ai, đều giết sạch. Còn Thái tử mà ngươi nói chạy trốn kiahay là Hoàng Đế Nam Yến hiện tại Mộ Dung Sỉ, căn bản là kẻ giả mạo. Ngươi nghĩ mà xem, lẽ nào Hoàng Đế Đại Tùy thực sự cho phép một cừu nhân sống trên đời, còn thành lập hẳn một quốc gia?
- Sao ngươi biết?
Phương Giải hỏi.
- Ta xác thực là người Thương Quốc.
Trong chốc lát Đại Khuyển đã gặm sạch con thỏ kia, ánh mắt nhìn sang một cái đùi thỏ trong tay Phương Giải. Phương Giải lườm hắn một cái, nhưng vẫn đưa đùi thỏ tới. Đại Khuyển cảm động nhìn hắn, một ngụm liền xơi nốt cả xương lẫn thịt của cái đùi thỏ không lớn kia.
- Ta là người Thương Quốc, nhưng trước khi Thương Quốc diệt vong vốn không có dòng họ Thương. Gia phụ là một thần tử ngu trung của Thương Quốc, nên đã đổi họ sang họ Thương. Chính vì vậy mà mới dẫn tới gia môn thảm biến. Gia phụ từng là quan lớn của Thương Quốc, tự nhiên biết một ít bí mật. Hoàng Đế hiện tại của Nam Yến, thực ra không có chút huyết thống nào của Hoàng Thất Thương Quốc. Hắn cùng lắm chỉ là một tên tiểu nhân thừa cơ hội mà thôi. Ta thậm chí hoài nghi, Hoàng Đế Nam Yến có phải là một tên gian tế mà lúc trước Hoàng Đế Đại Tùy phái tới hay không.
- Hắn không những xưng thần với Hoàng Đế Đại Tùy, còn tự xưng là nhi tử, một chúng dũng khí của người Thương Quốc cũng không cóTuy nhiên, nếu không vì thế, thì Nam Yến của hắn đã không giữ được rồi. Chính vì hắn ăn nói khép nép, nịnh nọt Hoàng Đế Đại Tùy, nên Yến Quốc vốn chỉ còn bằng một phần ba Thương Quốc mới tồn tại được cho tới bây giờ.
- Cái này có tính là lịch sử đẫm máu không?
Phương Giải cười hỏi.
- Đẫm máu cái rắm!
Đại Khuyển thở dài: - Lão gia tử nhà ta chính là một ngu trung ngoan cố. Nếu không thì đã không khiến cho cửa nát nhà tan. Vì kỷ niệm lão nhân gia, ta mới giữ lại cái họ Thương đó. Lúc trước ta cũng là một hoàn khố ăn chơi trác táng. Về sau nhà tan cửa nát mới trốn đi. Rồi được người khác ủy thác bảo vệ ngươi.
Phương Giải vung vung nửa cái đùi thỏ: - Nói cho ta biết, là ai ủy thác ngươi bảo vệ ta, nửa đùi thỏ này liền thuộc về ngươi.
Đại Khuyển liếm liếm môi, chỉnh lại quần áo nằm xuống bụi cỏ: - No rồi.
Phương Giải thấp giọng mắng một câu, oán hận ăn nốt cái đùi thỏ, ngay cả xương cũng không bỏ sót.
- Đại Khuyển.
- Ừ?
- Ta lại hỏi ngươi một việc.
- Muốn hỏi là ai sai ta bảo vệ ngươi thì miễn đi. Việc này ta không nói được. Nếu ngươi khó chịuthì đi tìm những tiểu nương tử kia mà hạ nhiệt. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, ngươi tự mình giải quyết.
- Biến!
Phương Giải mắng một câu, ngồi xuống bên cạnh Đại Khuyển, do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi: - Tu hànhcó cảm giác như thế nào? Ngươi biết đấy, ta không thể tu hành, cho nên lý giải có chút nông cạn. Cũng chính vì không có cảm giác gì, cho nên ta càng muốn biết nó rốt cuộc như thế nào.
- Ngươi nghĩ nó nên như thế nào?
Đại Khuyển hỏi lại.
- Hẳn là tuyệt diệu.
Phương Giải trả lời.
- Những thứ không có được mới là tuyệt diệu.
Đại Khuyển nhổ một cây cỏ ngậm vào trong miệng: - Nói thật cho ngươi biết, tới hiện tại ta cũng không biết tu hành rốt cuộc có cảm giác như thế nào. Nếu như chỉ nói về sự thay đổi trong cơ thể, thì ta có thể chỉ bảo ngươi vài câu. Nhưng nếu nói về cảm ngộ trong tu hànhta không cảm ngộ được gì. Chỉ thấy ăn nhiều hơn lúc trước.
- Trong thân thể sẽ có thay đổi gì?
- Đơn giản nhất ở chỗ, Khí Hải mở rộng, kình khí tiến vào Khí Hải rồi dẫn tới tứ chi bách hải. Nhờ đó mà ngươi trở nên cường tráng, có sức lực hơn. Điều cơ bản nhất của tu hành, chính là khiến khí kình trong Khí Hải vận chuyển tới các kinh mạch, cuối cùng hòa vào máu và thịt. Một khi có thể vận chuyển khí kình tới toàn thân, thì gọi là Nhất Phẩm tu hànhNgươi Nhất Phẩm, thân thể mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, có thể thoải mái kéo cung cứng hai thạch rưỡi. Người thường nếu muốn kéo cung hai thạch rưỡi, thì phải rèn luyện trong nhiều năm.
Phương Giải ừ một tiếng: - Người thường tu luyện chính là cơ thể. Người tu hành tu luyện chính là nội kình.
- Cũng có thể nói như vậy.
Đại Khuyển nhìn Phương Giải, nói: - Tuy nhiên ngươi lại là một ngoại tộc. Ở tuổi của ngươi, chỉ xét về khí lực, ngươi đã có thể so sánh với người tu hành Nhị Phẩm, thật không dễ dàng. Thậm chí có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Ta biếtVị Đại tướng quân La Diệu diệt Thương Quốc kia có lẽ cũng giống như ngươi. Hắn không thể tu hành. Chỉ đơn thuần luyện thể đã đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm rồi.
- Điều này có gì kỳ quái.
Phương Giải tự nhiên nói - Các nhà khoa học đã từng nghiên cứu qua. Người bình thường chỉ có thể phát huy được một lực lượng cực kỳ nhỏ bé trong cơ thể. Nếu như có thể dùng được toàn bộ lực lượng trong cơ thể, thì sẽ có lực của ngàn cân.
- Nhà khoa học là ai?
Đại Khuyển hỏi.
- Áchlà những người còn khủng bố hơn cả cao thủ Cửu Phẩm.
.
.
Phương Giải ngồi chen chúc xuống bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, nịnh nọt cười nói: - Hôm nay không có gió, mặt trời ấm áp như sưởi ấm bằng bếp lò vậy. Khí trời tốt như vậy, Tiểu Yêu tỷ không có ý định ra ngoài đi dạo một chút à?
Mộc Tiểu Yêu trở mình, ôn nhu khách khí nói: - Có rắm thì phóng đi.
Phương Giải nhìn cái ót của nàng, nói: - Vừa nãy nói chuyện với Đại Khuyển một lúc, nhưng hắn cũng không biết nhiều. Ta căn bản không muốn ảnh hưởng tới việc ngủ của ngươi. Nhưng ngươi cũng biết tính của ta rồi đấy. Một khi có chuyện gì mà không nghĩ ra, ta sẽ ngủ không yên.
- Ta biết tính của ngươi, nhưng ta không biết rằng ngươi sẽ ngủ không yên nếu không nghĩ ra một việc gì đó.
Mộc Tiểu Yêu ngồi dậy, không để ý tới quần đỏ đã vén sắp tới thắt lưng. Nàng vừa ngồi dậy, hai cái đùi trắng nõn liền lộ ra trước mặt Phương Giải. Nhưng tiếc rằng, cô nàng này căn bản không có giác ngộ của một nữ nhân, cũng không thèm để ý tới cái đùi đẹp của mình bị Phương Giải nhìn thấy mấy lần.
Có vẻ như ngủ qua lâu, cho nên thân thể hơi cứng đờ. Nàng liền giãn người một cái. Lúc giãn người, ba đào trước ngực càng thêm mãnh liệt. Quần đỏ, chân trắng, eo nhỏ, bộ ngực lớntóc dài tán loạn, khuôn mặt lười biếng, bất kể là cái nào cũng đủ khiến cho trái tim của nam nhân đập thình thịch.
Cái dạng này của Mộc Tiểu Yêu, Phương Giải đã nhìn mười lăm năm.
Mộc Tiểu Yêu nhìn Phương Giải lớn lên, Phương Giải không phải cũng nhìn nàng lớn lên sao?
- Việc gì?
Giãn xong thân thể, Mộc Tiểu Yêu tùy ý hất mái tóc ra đằng sau.
- Tu hành, rốt cuộc có cảm giác như thế nào?
Phương Giải hỏi.
- Tu hành
Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía Phương Giải: - Vì sao ngươi bỗng hỏi tới vấn đề này?
Phương Giải cười cười nói:
- Lúc rời Phan Cố, nhờ cơ duyên xảo hợp mà mở một huyệt. Ta đang nghĩ, đế đô lớn như vậy, người tài không thiếu. Cũng không biết chừng gặp được một người tài ba như thần tiên, giúp ta đả thông tất cả Khí Hải. Đã có khả năng này, ta cũng nên bắt đầu suy nghĩ tới tu hành, chẳng phải sao?
- Nếu như thực sự có người có thể đả thông toàn bộ Khí Hải của ngươi, thì ngươi liền biết tu hành là cảm giác gì.
Mộc Tiểu Yêu không hề bị vẻ mặt nhiệt tình của Phương Giải đả động.
Phương Giải há hốc miệng, bất đắc dĩ xoay người xuống xe. Cái mông vừa rời khỏi xe ngựa, Mộc Tiểu Yêu ở đằng sau đang chuẩn bị ngủ, nhàn nhạt nói một chữ.
- Đau.
- Đau?
Phương Giải quay đầu lại, không hiểu hỏi: - Cái gì đau?
Mộc Tiểu Yêu duỗi ngón út nói: - Chẳng hạn như Khí Hải của ngươi lớn bằng ngần này
Phương Giải ảo não nói: - Không thể lớn hơn chút à?
Mộc Tiểu Yêu lườm hắn một cái, tiếp tục nói: - Tu hành chính là không ngừng khiến cho Khí Hải của ngươi mở rộng. Mà sở dĩ trước khi tu hành phải luyện thể, là vì Khí Hải của ngươi dần dần lớn. Thân thể của ngươi muốn thích ứng, thì trước tiên phải mạnh mẽ. Tu hành Khí Hải mà không tu thân thể, cuối cùng sẽ gặp phải bạo thể mà chết. Cho nên tu hành cũng không mỹ diệu gìBởi vì ngươi tu hành càng cao, Khí Hải của ngươi càng lớn, kinh mạch của ngươi cũng lập tức trở nên rộng rãi, thật giống như
Nàng đổi sang ngón tay cái: - Ép buộc ngón út biến thành ngón cái, sau đó biến thành cánh tay, thành cái đùiMỗi lần tiến triển, là mỗi lần thân thể của ngươi rèn luyện lại, là mỗi lần như chịu tra tấn.
Nàng nhìn chăm chú vào Phương Giải: - Ta không biết miêu tả đau đớn đó mãnh liệt như thế nào. Chỉ có thể nói cho ngươi biết, lúc mới tu hành, lần đầu tiên mở Khí Hải là đau đớn nhất. Ngươi có thể tưởng tượngđau như sinh con vậy.
Phương Giải ngượng ngùng nói: - Ta không nghĩ ra sinh con đau như thế nàoTuy nhiên ta có thể hiểu được. Lần đầu tiên nhất định sẽ đau, về sau liền quen. Số lần đau nhiều hơn, nói không chừng chậm rãi sẽ sinh ra khoái cảm.
- Biến!
Mộc Tiểu Yêu mắng một câu, lập tức nhắm mắt lại quay người tiếp tục ngủ.
Phương Giải không nhận ra lời này của mình có mùi dâm đãng, còn tưởng rằng Mộc Tiểu Yêu mắng mình là vì tính tình quái dị của nàng. Xoay người xuống xe ngựa, lần nữa trở lại bên cạnh Đại Khuyển.
- Đại Khuyển, hiện tại mỗi tháng ngươi đau mấy lần?
- Hắn hỏi.
Đại Khuyển cả kinh, nhịn không được hỏi: - Mộc Tiểu Yêu đã nói gì với ngươi vậy?
Phương Giải trả lời: - Đau a.
- Mỗi tháng đau một lần, là chuyện của nữ nhân! Đương nhiên, cũng không phải là nữ nhân nào cũng đau, có người đau mà không biết. Có người đau nhẹ nên không để ýTùy vào thể chất của mỗi người mà đau khác nhau. Nhưng ta là nam nhân, ngươi lại hỏi ta đau mấy lầnnàngnàng nói cho ngươi cái này làm gì?
Phương Giải khiếp sợ, lập tức khinh bỉ nhìn Đại Khuyển:
- Ngươi có thể thuần khiết một chút được không?