[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
Sau khi ra khỏi Thái Cực cung, Phương Giải không ngồi xe ngựa quay về mà chậm rãi thả bộ trên phố đón tuyết rơi. Lúc ra khỏi cung tuyết còn chưa phủ đầy mặt đất, thế mà vừa qua khỏi hai con phố tuyết dưới chân đã đóng thành một lớp dày như thế. Lớp tuyết đọng lần trước còn chưa tan hết, trận tuyết này đã ồ ạt kéo đến. Cũng không biết liệu có phải do ông trời cảm thấy thành Trường An chưa đủ đẹp hay không, đến mùa đông lại ra sức trang hoàng như vậy.
Cảm nhận được lớp tuyết càng lúc càng dày dưới chân, nếu tinh tế lĩnh hội sẽ có một loại cảm giác kì diệu mà buồn tẻ. Phương Giải trông thần thái thì có vẻ ung dung, kì thực tâm sự trùng trùng đến mức bước chân cũng có phần nặng nề. Lúc đi đường hắn khẽ cúi đầu, nhìn lớp tuyết bằng phẳng sạch sẽ bị hai chân đạp lên để lại vết tích. Từng bước từng bước, rõ ràng đến vậy.
Lời hoàng đế vẫn luôn văng vẳng bên tai, vị hoàng đế đích thân nâng đỡ hắn thật thích chơi đùa, ném hắn vào lồng giam rồi lại thả ra, sau đó lại một cước đá hắn vào thẳng ván cờ mà theo lý Phương Giải không chơi nổi. Hoàng đế thì vui đùa sảng khoái, còn Phương Giải lại phải bán mạng.
Nếu nói thành Trường An là một cái hồ lớn, thì triều đình chính là nơi sâu nhất của hồ. Chẳng được mấy người có thể tự do chèo thuyền qua lại. Dưới chân Phương Giải chỉ có một cọng cỏ lau, muốn băng qua hồ... nói dễ vậy sao?
Khách bộ hành trên đường rất ít, trên xe ngựa xuyên thành cũng chẳng có mấy người. Lúc xe ngựa lướt qua cạnh Phương Giải, phu xe nhiệt tình vẫy mời hắn lên xe. Có lẽ do không nhìn rõ viện phục Diễn Võ Viện trên người Phương Giải, gã hét lên chàng thiếu niên kia có muốn ngồi xe không, tám đồng đưa cậu đến tận cửa.
Phương Giải nghiêm túc hỏi:
- Không phải là năm đồng sao?
Phu xe nhăn nhó nói đương lúc đại tuyết mà, thêm ba đồng cũng đâu có gì là quá đáng.
Phương Giải lại hỏi bất kể đưa đến đâu cũng đều là tám đồng à?
Phu xe nói nếu cậu chỉ đi có một dặm đường thì sao tôi có thể không biết ngượng mà thu của cậu tám đồng? Trong vòng mười dặm, là năm đồng. Hơn mười dặm thì thêm ba đồng, phải chăng chưa?
Phương Giải nói đúng là rất phải chăng, nhưng tôi không đi đâu.
Phu xe suýt tức đến bốc khói, thầm nói ngươi đã không đi thì còn hỏi nhiều thế làm gì? Gã dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Phương Giải một cái rồi quất roi giục ngựa bỏ đi. Phương Giải mỉm cười ngây ngốc, tựa như vừa được vớ bở.
Sắc trời càng lúc càng âm u, mây sà thấp đến nỗi, tựa như chỉ cần thò tay là có thể hái ngay một bông hoa tuyết mới nở. Phương Giải đột nhiên có chút hối hận vì đã không lên xe, nếu đi bộ về phủ mất ít nhất là một canh giờ. Viện phục dơ rồi còn phải tự mình giặt, tuy có phụ nữ... nhưng Trầm Khuynh Phiến còn khuya mới là kiểu chịu ôm chậu giặt đồ.
Vậy nên hắn quyết định đi đường tắt.
Rẽ sang một con phố khác, lúc đi vào Phương Giải trông thấy biển hiệu đầu ngõ.
Đông Thập Bát Giai.
Phương Giải thử tính toán lộ trình, còn cách khá xa Đông Nhị Thập Tam Điều nơi cửa hàng tọa lạc. Trên phố không hề có người đi đường nào, nhìn có vẻ an tĩnh bình lặng một cách lạ thường. Cách bài trí của phố phường Trường An tương đối giống nhau, những con đường thẳng tắp cắt ngang phố phường tựa như xẻ một miếng đậu hủ, nếu có thể từ trên cao nhìn xuống, sẽ phải kinh ngạc tự hỏi sao kết cấu của tòa thành đồ sộ này lại có thể ngay ngắn đến vậy.
Chân đạp lên tuyết đọng phát ra âm thanh rõ mồn một, Phương Giải vừa đi vừa quan sát cửa hàng hai bên đường. Đi khoảng một trăm mét vào Đông Thập Bát Giai, hắn phát hiện thấy con phố vốn phồn hoa này lại có một tòa nhà hoang tàn đổ nát. Nhìn tình trạng hư hỏng của nó, ít ra cũng phải mấy mươi năm không có người hỏi mua. Phải biết thành Trường An tuy rộng lớn nhưng tấc đất tấc vàng, các thương nhân sao lại bỏ mặc một nơi tốt thế này không thèm ngó ngàng?
Vậy nên hắn không kiềm nổi mà ngừng bước, ngắm nghía tỉ mỉ tòa nhà.
Tường đã sụp mấy chỗ, nhưng cổng vẫn còn tốt. Khóa sắt đã gỉ sét chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa, giống như đã tan ra hòa vào xích sắt. Phương Giải nhìn vào bên trong thông qua lỗ thủng trên tường, phát hiện bên trong cỏ mọc rậm rạp che kín cả sân. Không nhìn rõ được trong phòng thế nào, nhưng khung cửa sổ sứt mẻ đen kịt lộ ra như cửa âm phủ khiến người ta thầm rét lạnh.
Phương Giải lấy làm khó hiểu, sao nơi này lại bị bỏ hoang như vậy?
Hắn đứng trước sân nghỉ chân một hồi, luôn cảm thấy tòa nhà này có gì đó kì lạ. Vậy nên hắn không vội về nhà, mà đi thẳng vào quán trà ở con phố đối diện cách đó không xa. Quán trà này vốn làm ăn không tốt lắm, ông chủ của quán trà sát cạnh nơi chết chóc kia cũng khổ không thể tả. Trời đại tuyết mà lại có khách ghé quán, ông chủ vội vã đích thân ra nghênh đón.
Lúc ông nhìn rõ viện phục của Diễn Võ Viện trên người Phương Giải, trong lòng càng thêm kích động. Đám đệ tử của Diễn Võ Viện mỗi tháng được ra ngoài ba lần, vào ba ngày nghỉ này buổi tối các đệ tử cũng không cần phải quay về Diễn Võ Viện. Lúc Phương Giải được thả ra khỏi ngục, vừa đúng ngay dịp nghỉ của Diễn Võ Viện.
- Mời công tử vào.
Lão Binh cầm chổi gà phủi tuyết bám trên người Phương Giải, thái độ nhiệt tình khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Phương Giải nói lời cảm tạ rồi chọn một vị trí ngồi cạnh cửa sổ.
- Công tử uống gì?
Ông chủ hỏi.
Phương Giải không có hiểu biết gì về trà đạo, tùy tiện chỉ vào một loại trà giá cả vừa phải trên thực đơn, không phô trương cũng không thấp kém. Ông chủ sai người đưa bốn món điểm tâm hoa quả khô lên trước, rồi đích thân pha trà cho Phương Giải.
- Ông chủ, tòa nhà bên kia chắc đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi nhỉ?
Phương Giải hỏi.
Sở dĩ hắn hiếu kì, là vì hắn muốn biết tại sao một nơi đáng giá như vậy lại không được ai hỏi mua.
- Cậu nói chỗ đó sao, khụ... đừng nói nữa, chỗ đó xúi quẩy lắm!
Ông chủ thở dài, tựa như lòng mang đầy oán hận.
Lão huơ tay đuổi con mèo hoang vừa xuất hiện trước cửa, ánh mắt đầy chán ghét. Con mèo hoang kia quay đầu nhìn lại, đi đến nằm dưới chân tường, trong trận tuyết lớn lộ rõ vẻ đáng thương.
...
...
Nhắc đến tòa nhà ở con phố đối diện cách đó không xa, ông chủ quán trà lập tức bật loa phóng thanh. Lão đích thân bê bình Tử Sa đến ngồi trước mặt Phương Giải, sai tiểu nhị mang thêm hai loại hoa quả khô nữa. Thời tiết thế này chỉ có mình Phương Giải là khách, hoặc do ông chủ quá buồn chán, nên vừa mở miệng liền chẳng dừng lại nổi.
- Nghe nói tòa nhà này rất lâu trước đây là của một đại quan triều đình, lão nhớ là có nghe cha hoặc ông lão từng nhắc đến chuyện này... Nơi này tính ra không sụp đổ một trăm năm thì cũng đến bảy tám mươi năm rồi. Nghe nói là vì vị đại nhân kia phạm tội bị tước bỏ chức quan, cả gia đình bị trục xuất khỏi thành Trường An. Trước khi đi ông ta đã bán rẻ lại tòa nhà này cho một phú thương, nơi này vốn rất phồn hoa, ngay cả Đông Thập Nhị Tam Điều phồn hoa nhất hiện nay cũng không bằng nơi này thời bấy giờ.
Ông chủ uống một ngụm trà thấm giọng rồi nói tiếp:
- Chính vì đây tính ra là một nơi phồn hoa ở thành Trường An thời bấy giờ, phú thương kia mua lại tòa nhà với giá rẻ dĩ nhiên vô cùng vui mừng, dọn dẹp một chút liền dẫn gia quyến đến ở. Nói ra cũng kì, có lẽ do thân phận của ông ta không trấn áp được địa khí của tòa nhà, người nhà lần lượt bệnh chết. Sau cùng, cả nhà ông ta còn bị đối thủ trên thương trường hạ độc thủ.
- Một nhà mấy mươi người, chẳng còn sót lại một ai.
- Hả?
Phương Giải không kiềm nổi hỏi:
- Tàn nhẫn như vậy, thiết nghĩ hung thủ cũng chẳng có kết cuộc tốt đẹp gì?
- Đương nhiên rồi, nghe nói hoàng đế đích thân hạ chỉ, đếm đủ số mà đền mạng, gia đình thương nhân kia cũng bị chém mấy mươi người, số còn lại đều bị sung quân làm nô bộc.
Ông chủ thở dài nói:
- Tiếp đó, tòa nhà này lại được người khác mua, sau đó cũng liên tiếp xảy ra chuyện, không phải nô bộc nhảy giếng tự tử thì là ôm bệnh mà chết. Nơi này càng lúc càng quỷ dị, sau đó nghe nói vị đại nhân bị bãi quan kia vì quá đau buồn, vừa ra khỏi thành Trường An liền hạ độc cả nhà, sau đó một thân một mình quay lại thành Trường An, treo cổ tự tử trong gian nhà kề của tòa nhà, rất lâu sau người ta mới phát hiện ra thi thể. Ai cũng nói oán khí quá mạnh, quỷ khí quá nồng, ai đến cũng gặp xúi quẩy.
- Vậy nên tòa nhà lại tiếp tục bị bỏ hoang, cũng vì tòa nhà bỏ hoang này mà cả phố Đông Thập Bát Giai đều dần lụi bại, bình thường cũng chẳng có mấy người đến. Cũng chính vì nơi này không được nữa rồi, Đông Nhị Thập Tam Điều mới bắt đầu trở nên phồn thịnh.
Phương Giải gật gù, nhịn không nổi liếc nhìn về phía tòa nhà. Hắn hoàn toàn không tin vào ma quỷ, tòa nhà kia liên tiếp xảy ra chuyện nếu không phải vì trùng hợp, thì chính là do lúc đó có người cố ý làm vậy. Nhưng sau đó không biết tại sao lại không có ai đến tiếp nhận tòa nhà này, về phần lời đồn ma quỷ kia, hơn phân nửa là do nghe nhầm đồn bậy.
- Khế ước tòa nhà kia nằm trong tay ai?
Phương Giải hỏi.
- Không biết nữa.
Ông chủ lắc đầu nói:
- Khả năng lớn là ở trong tay nha môn phủ Trường An.
Phương Giải ừm một tiếng, uống cạn ly trà, một lần nữa nhìn về phía tòa nhà:
- Nếu tiếp tục mua miếng đất này, cất lại nhà có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao đã qua nhiều năm vậy rồi. Cứ cho là có ma quỷ, chắc cũng đã sớm tan thành mây khói rồi.
- Thế thì chưa chắc đâu.
Ông chủ nói:
- Có mấy đửa trẻ nghịch ngợm hay chui vô đó chơi trốn tìm, sớm nay có mấy đứa vào rồi chẳng lâu sau sợ hãi gào khóc chạy ra, nói trong đó có ác quỷ. Lão nhiều chuyện hỏi thử, chúng nói bên trong có một con chó hoang đã chết, đầu bị cắn mất, cũng không biết bị thứ gì cắn chết. Nhưng có thể lặng lẽ không tiếng động cắn chết một con chó hoang, hơn nữa ở đây lại không có dã thú nào, trừ ác quỷ ra còn có thể là gì chứ?
Để chứng minh lời mình nói, ông chủ chỉ con mèo hoang lạnh đến mức run lẩy bẩy đang nằm cuộn tron dưới chân tường, nói:
- Cậu xem, ngay cả con mèo hoang kia cũng không dám vào trong tòa nhà đó tránh rét.
Phương Giải nhìn theo hướng chỉ của ông chủ, lập tức khẽ cau mày.
Quả thực con mèo hoang thà cuộn tròn dưới chân tường chịu gió tuyết chứ không muốn vào tòa nhà đổ nát kia, việc này đúng là bất bình thường.
Có lẽ, trong nhà thật sự có điều gì đó quái lạ.
Phương Giải mỉm cười, gạt bỏ ý nghĩ về tòa nhà đổ nát kia. Hắn vốn chỉ hiếu kì mà thôi, tốn tiền mua một ấm trà, còn nghe một câu chuyện thú vị, cả một buổi chiều cứ thế trôi qua. Phương Giải đứng dậy, thanh toán rồi đi ra khỏi quán trà. Mới đi chưa được mấy bước, ông chủ quán trà đã đuổi theo tặng hắn một chiếc ô bằng giấy dầu còn khá mới.
- Chẳng đáng bao nhiêu, công tử cứ cầm theo che tuyết.
Ông chủ giúi cây dù vào tay Phương Giải, đợi Phương Giải nói cảm ơn rồi hài lòng chạy về. Đã lâu không có người tình nguyện ngồi đó nghe lão kể chuyện, thiếu niên này là một thính giả rất được. Phương Giải giơ cao ô quay về, không khỏi liếc mắt nhìn con mèo hoang một lần nữa.
Không biết tại sao, trong ánh mắt con mèo hoang kia dường như lộ vẻ thỉnh cầu phức tạp.
Phương Giải cười cười, thầm nói mình nghe kể chuyện xong cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Gió tuyết trên đường, thiếu niên độc hành.
Khi bóng hắn dần khuất nơi đầu ngõ Đông Thập Bát Giai, giống như có một đám mây đen từ trên trời sà xống tòa nhà đổ nát. Con mèo hoang nằm cuộn tròn dưới chân tường kêu thảm một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Ông chủ quán trà nhìn con mèo hoang kinh hoảng tháo chạy mà bĩu môi, lòng thầm nói mày đừng hòng dọa ta.
Lão mãi nhìn theo người thiếu niên rời đi, không chú ý thấy một đôi mắt âm trầm từ trong tòa nhà đổ nát nhìn ra ngoài.
Ông chủ muốn người thiếu niên kia đưa hơn hai mươi văn tiền, đủ để mua một chiếc ô mới. Còn mình tặng ô lại chiếm được cảm tình, nói không chừng lại kiếm thêm được một khách quen, thế là lão có chút đắc ý, cảm thấy mình thật có tài buôn bán.
Con mèo hoang đã chạy biệt tăm, bóng thiếu niên kia cũng đã mất dạng.
Chính hôm nay, thành Trường An lại xuất hiện thêm ba vụ án mạng.
Cả ba người chết, đều là đệ tử của Diễn Võ Viện.