[Dịch] Tối Cường Hệ Thống

Chương 34 : Gương tốt vì nhân dân phục vụ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

oOo Đi tới thế giới cái thế giới huyền ảo này, Lâm Phàm cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ tự nhủ mình may mắn có hệ thống thì nhất định phải sử dụng thật tốt mà nhanh tăng cường thực lực.Hiện giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, sao có thể bỏ qua. Mặc Dật Hiên cùng Nghê Mạn Thiên đang liều mạng khôi phục, mà lúc này, hai người lại nghe thấy một giọng nói mang vài phần vui sướng. - Gia gia tới đây… Mặc Dật Hiên mở mắt, nhìn thấy xa xa có một người chạy tới thì rất vui mừng. Xem ra thời khắc quyết định sinh tử tới rồi, bằng vào hắn là đệ tử Vạn Ma Tông, tông môn này nếu nhận thứ hai ở thủ đoạn mê hoặc lòng người thì không ai dám làm thứ nhất. Nghê Mạn Thiên lại nhíu mày, không biết người tới rốt cuộc là ai, tuy rằng không thể nhìn thấy tu vi đối phương, nhưng bộ pháp này có chút giống với thân pháp chính thống của vương triều Đại Yến. Giờ phút này hai chân Lâm Phàm giống như gắn mô-tơ, tốc độ đột phá cực hạn, vừa chạy tới vừa quan sát tu vi của hai người kia. “Nhập Thần cấp bảy.” “Nhập Thần cấp tám.” Lâm Phàm vừa nhìn đã há hốc mồm, lợi hại, thật sự là rất lợi hại. Không nghĩ tới lại gặp hai đại Boss, xem ra lần này kiếm bộn rồi. - Huynh đài, ta là con trai của tông chủ Vạn Ma Tông, có giao hảo nhiều thế hệ với Thánh Ma Tông, nếu huynh đài giúp ta, ta có thể tiến cử huynh đài bái nhập Thánh Ma Tông làm môn hạ. Nơi này là địa bàn của hoàng triều Đại Yến, mà hoàng triều Đại Yến lại lệ thuộc Thánh Ma Tông, người này xuất hiện ở đây hẳn cũng là con dân của hoàng triều Đại Yến, chỉ cần cho đối phương đủ chỗ tốt, nhất định có thể trợ giúp chính mình. Nghê Mạn Thiên tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, nhưng giờ phút này cũng không thể không lo lắng. Nơi này là địa bàn của Thánh Ma Tông, mấy đại hoàng triều đều lệ thuộc vào ma môn này, mình lại ở phe chính đạo, rất thiệt thòi. Mà hiện giờ bản thân mình bị trọng thương, trúng gian kế của Mặc Dật Hiên không thể nhúc nhích. Tuy chính mình tu thành Linh Lung Kiếm Thể, kể cả Tiên Thiên cũng không thể tạo cho mình bất cứ thương tổn gì, nhưng nếu quấy nhiễu mình khôi phục, để Mặc Dật Hiên có thể nhúc nhích trước thì sợ là phải ôm hận ở đây. - Huynh đài… Mặc Dật Hiên giờ phút này vừa cố sức khôi phục, vừa cực lực mê hoặc người. Lâm Phàm một đường chạy như điên mà đến, ở nửa đường đột nhiên nghĩ tới một chuyện: mình cứ để nguyên mặt thật mà chạy tới có ổn không? Nhưng giờ muốn che mặt cũng không kịp rồi, đã làm đành làm đến cùng vậy. Thần khí vô thượng “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” đã sớm được Lâm Phàm cầm một tay giấu sau lưng. - Huynh em gái ngươi… Lâm Phàm không nói hai lời, nhảy tới đập bốp một cái lên đầu Mặc Dật Hiên. Mặc Dật Hiên lập tức lâm vào trạng thái mê muội. Nghê Mạn Thiên thấy một màn trước mắt, trong lòng thầm thở phào, xem ra đối phương là một người biết rõ phải trái. Ma môn chung quy là ma môn, mỗi người đều muốn tru diệt. Chỉ khổ cho bách tính thiên hạ, ngàn ngàn vạn vạn con dân hoàng triều Đại Yến bị ma môn nắm trong tay. Minh thân là thủ tịch đệ tử một trong mười hai chính phái Linh Lung Kiếm Các, con đường phải đi sau này còn rất rất dài. - Đa tạ. Nghê Mạn Thiên khẽ nói, sau đó nhắm hai mắt lại, lẳng lặng khôi phục. - Không cần cảm tạ… Lâm Phàm mỉm cười, tiếp đó lại nâng Thần khí vô thượng lên đập lên đầu Nghê Mạn Thiên. . . . . Thấy cả hai người đều đã lâm vào trạng thái mê muội, Lâm Phàm phủi phủi tay, nhìn kỹ một chút. Nam tuấn mỹ, nữ thần thánh không thể xâm phạm, vậy xuống tay với người nào trước cũng là một vấn đề đáng để nghiên cứu. Đối với mỹ nữ, Lâm Phàm dùng ánh mắt thuần khiết mà thưởng thức, tuyệt không có bất kỳ ý nghĩ tà ác nào. Bởi vì Lâm Phàm chính là người cực kỳ thuần khiết. Lâm Phàm quan sát Mặc Dật Hiên, cao thủ Nhập Thần cấp bảy. Lâm Phàm chưa bao giờ nghĩ tới viên gạch của mình có thể đập ngất hai cao thủ cảnh giới Nhập Thần. - Tốt, ưu tiên nam sĩ, trước hết khai đao từ ngươi vậy. Hiện tại Hầu Tử Thâu Đào đã đạt tầng 15, chạm tới một cảnh giới rất cao, nhưng là cảnh giới gì thì Lâm Phàm cũng không rõ, bởi hệ thống không có thuyết minh nào cả. Lâm Phàm hít sâu một hơi, ngón tay vân vê không khí, nhìn đơn giản nhưng lại có cảm giác biến ảo không ngừng. - Yaaaa… - Hầu Tử Thâu Đào. Lâm Phàm hét một tiếng, quyết đoán ra tay, vị trí cực kỳ chuẩn xác, tuyệt đối không xuất hiện sai lầm. “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +20000.” “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.” Ở lần đầu tiên ra tay, nghe được hệ thống nhắc nhở, Lâm Phàm tức thì ngây người, sau đó mừng rỡ như điên. Lượng exp đạt được cũng quá sung sướng đi. Ca trộm. Ca trộm… Giờ khắc này Lâm Phàm siêng năng mà tu luyện, sử dụng Hầu Tử Thâu Đào càng ngày càng thuần thục, dần dần có một loại uy thế. “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +30000.” - Ô, đây là có chuyện gì? Lâm Phàm cả kinh, dừng động tác. Lúc trước trộm đào chỉ được hai vạn exp, sao lúc này lại thành ba vạn, chẳng lẽ thủ pháp có vấn đề sao? Lâm Phàm thử nghiệm trộm tiếp một đào. “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +20000.” Giờ khắc này Lâm Phàm hiểu rồi, quả nhiên là vấn đề thủ pháp, bóp giật càng mạnh thì đạt exp càng lớn. Tìm ra chân lý, Lâm Phàm lại chìm đắm trong Hầu Tử Thâu Đào. Ba nghìn đại đạo, mỗi cái đều có thể chứng đạo. Thế gian vạn vật đâu chỉ ba nghìn, nhưng lại lấy ba nghìn là cực hạn, cũng không phải nói chỉ có ba nghìn loại phương pháp chứng đạo, mà ý tứ là vạn vật trên đời chỉ cần đạt tới cảnh giới nhất định đều có thể tới cực hạn. - Hầu Tử Thâu Đào. “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +30000.” “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.” Lại thăng cấp, làm cho Lâm Phàm thoải mái không thôi. - Ưm… Đúng lúc này, Lâm Phàm cả kinh, không tốt, trộm đào thoải mái quá quên tính thời gian, sau đó không chút do dự vung gạch lên đập thêm hai phát lên đầu hai người kia. Hai người vừa mới muốn tỉnh lại, lại tiến nhập trạng thái mê muội. Lâm Phàm thở phào một cái, xem ra lúc trộm đào phải để ý thời gian một chút mới được. Hai người này đều là đại Boss, nếu sơ xảy, Lâm Phàm tin tưởng bọn họ giết mình cực kỳ đơn giản. Lúc này đây Lâm Phàm cũng đang đánh cược, hai môn công pháp có thể tăng vọt lên không là nhờ cả ở hai người này. Tiếp đó, Lâm Phàm giống như nhập ma rồi, hai tay cùng dùng, hung hăng trộm ‘đào’ trong đũng quần con trai tông chủ Vạn Ma Tông Mặc Dật Hiên. Mà cứ khi nào hai người sắp tỉnh lại, Lâm Phàm lại không keo kiệt tặng thêm cho phát gạch, làm họ tiếp tục mê man. “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.” “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.” . . . . Khi Hầu Tử Thâu Đào đã tăng liền mấy cấp, đạt tới tầng 19, Lâm Phàm dừng tay, bởi vì giờ phút này Hầu Tử Thâu Đào cần tới một trăm vạn exp. Trước tầng 19 đều chỉ cần hơn mười vạn exp, nhưng giờ đột nhiên tăng mạnh lên một trăm vạn, Lâm Phàm cho rằng một khi nó lên tầng 20 sợ là sẽ tăng vọt về chất, giống như Thái Cấp Ma Thân biến thành Bất Diệt Ma Thể vậy. Giờ phút này Lâm Phàm nhìn thấy đũng quần Mặc Dật Hiên giống như là nhét thêm đồ vật gì vào, ụ lên một cục, cũng thở dài một tiếng. - Hảo đồng chí vì nhân dân phục vụ… - Hầu Tử Thâu Đào. - Ca trộm… -----oo0oo-----