[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 3 : – Thiếu nữ bên sông


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cô gái này chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, dáng dấp rất thanh tú, lúc cười lộ ra hai chiếc răng cửa lớn, mang theo vẻ ngượng ngùng. Có lẽ vì thấy bộ dạng của Thẩm Thái Công nhìn mình hơi buồn cười, cho nên không nhịn được cười lên. Cô gái này rất nhỏ, vầng trán đều đặn, dáng vẻ rụt rè, mái tóc rất dài, đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Thái Công với nàng, cảm giác rất quen thuộc. Cô gái này cũng phát giác mình thất lễ, nhưng nàng rất thích lão công công kia, râu ria bạc trắng, giống như rất nhiều rất nhiều thỏi bạc. Nhưng trước giờ nàng chưa từng chạm vào bạc, chỉ có một lần nàng cùng bà đi thăm cha, trong chiếc tủ cao cao lớn lớn của cha có rất nhiều bạc. Nhưng đó cũng không phải bạc của cha, cha nàng chỉ là người viết giấy cầm đồ trong tiệm mà thôi. Sau khi cha nàng qua đời, nàng cũng chưa từng nhìn thấy bạc... thậm chí ngay cả tiền đồng cũng khó nhìn thấy. Nàng cảm giác được mình thất lễ, liền ngượng ngùng cúi đầu, đùa giỡn góc áo, hi vọng lão công công kia đừng trách mình, là do nàng cảm thấy lão công công rất gần gũi nên mới cười. Nhưng ánh mắt lão công công kia vẫn nhìn nàng, trong lòng nàng cảm thấy hơi sợ. Bà lão cũng biết nàng đã gây họa, liền giả vờ lớn tiếng trách mắng: - Không quy không củ, cười, cười cái gì! Cũng không sợ người ta cười cho! Tiểu cô nương đỏ mặt, lại biết bà lão không phải thật sự muốn mắng mình. Thẩm Thái Công cũng muốn đi qua bảo bà lão kia đừng trách mắng tiểu cô nương, y thích nhìn nàng cười, cho dù mặt trời không chiếu, gió không thổi, buổi tối cú mèo không kêu, y cũng hi vọng nhìn thấy tiểu cô nương cười. Bởi vì trong lòng khát vọng, cho nên y thật sự đi qua. Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai y. Trong lòng Thẩm Thái Công phát lạnh: “Tại sao mình lại hồ đồ như vậy, nếu bị kẻ địch thừa cơ thì làm sao?” Y bắt lấy mạch môn của cánh tay kia, lập tức xoay người. Chỉ thấy Ngã Thị Thùy đang trừng mắt nhìn y, giống như phát hiện trên trán y mọc ra hai chiếc sừng, hỏi: - Lão không phát sốt đấy chứ? Thẩm Thái Công cả giận nói: - Ngươi mới phát sốt đấy. Ngã Thị Thùy vẫn không tin y không có chuyện gì: - Vậy tại sao đất liền lão không đi, lại muốn đi xuống nước? Thẩm Thái Công cúi đầu nhìn, trông thấy nước đã ngập đến đầu gối. Hóa ra y chỉ muốn đi thẳng đến trước mặt tiểu cô nương kia, lại không biết trước mặt là sông, càng đi càng sâu. Y lập tức hơi xấu hổ, liền nói: - Ta... ta nhìn thấy một con, một con cá rất lớn. Ngã Thị Thùy trừng mắt nhìn y, một lúc sau mới nói: - Mỹ nhân ngư? Thẩm Thái Công lại nghe được tiếng cười như trúc đào đón gió nở rộ của tiểu cô nương kia. Lúc này thuyền sang sông đã cập bờ, một nhóm người đã chen lên thuyền. Mấy ni cô kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đám người. Thẩm Thái Công cũng muốn lên thuyền, Ngã Thị Thùy lại níu lấy y: - Lão lên thuyền làm gì? Thẩm Thái Công gãi gãi đầu, nói: - Ta muốn qua bờ bên kia. Lần này Ngã Thị Thùy cảm thấy Thẩm Thái Công không chỉ trên đầu mọc hai chiếc sừng, mà trên mũi còn mọc một quả ổi: - Từ khi nào lão trở nên thành kính như vậy? Thẩm Thái Công trố mắt hỏi: - Ngươi nói gì? Ngã Thị Thùy lắc lắc đầu, thở dài nói: - Người qua bờ bên kia đều là để cúng bái Tế Sinh nương nương của Linh Ẩn tự, lão đi làm gì? Lúc này thuyền đã dùng sào chống ra khỏi bến, khua mái đi xa, thuyền nhỏ tạo nên những đợt sóng vàng trong nước sông, dập dờn dưới ánh tà dương chiếu rọi và sương mù tràn ngập. Trên thuyền chỉ còn lại những điểm đen, Thẩm Thái Công đã không phân biệt được ai là ai. Tiểu cô nương kia tên là Tiểu Tuyết, nàng theo bà lên bờ. Trên bờ cỏ dại mọc thành bụi, chỉ có một con đường dẫn đến mấy trăm bậc thềm đá, trên thềm đá chính là Linh Ẩn tự. Nàng và bà theo sau đám người thành kính, đi thẳng đến điện thờ. Thềm đá một bậc lại một bậc, giống như đi mãi không hết, rêu xanh mọc trên mỗi bậc thềm tạo thành những đồ án khác nhau. Tiểu Tuyết dùng tay sờ một cái, cảm thấy rêu xanh kia mềm nhũn, hơi ẩm ướt. Nhưng thể lực của bà lão không tốt, trèo lên thềm đá cao xa như vậy, đối với người già là chuyện quá tốn sức. Nhưng bà đến đây là để bái thần cầu nguyện cho cháu gái nhỏ, nghe nói miếu này chuyên phù hộ nữ hài nhi, phàm là người đến miếu cổ này cầu khấn, đều rất ít gặp nạn trong yêu họa lần này. Bởi vì đứa cháu nhỏ này là băn khoăn duy nhất trong lòng bà, đến cái tuổi như bà, lỡ may có gì bất trắc, cháu gái nhỏ sẽ hoàn toàn bơ vơ không nơi nương tựa. Bà đang lo nghĩ cho đứa trẻ khổ mệnh này, nhưng đứa trẻ thấy bà đi loạng choạng, liền dừng lại đỡ bà, chờ bà, hai con ngươi đảo quanh dưới chỏm tóc ngắn, hoang dã giống như cỏ tranh ngoài thềm đá. Cho nên bà thở dài nói: - Tiểu Tuyết, cháu đừng chờ bà nữa, đi lên trước cầu nguyện đi, trên đường bà còn phải nghỉ mấy lần nữa... Tiểu Tuyết vui vẻ cười nói: - Được, cháu lên trước cầu nguyện cho bà, nhờ Bồ Tát phù hộ bà sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, một ngày có thể lên lên xuống xuống những thềm đá này mười chuyến... Bà lão cười nói: - Nha đầu ngốc, bà ở chỗ này lên lên xuống xuống mười chuyến để làm gì... Lúc bà nói như vậy thì Tiểu Tuyết đã đuổi theo một con bướm nhiều màu chạy ra xa, bà liền lẩm bẩm nói: - Nha đầu ngốc. Lại đi thêm mấy chục bước, bà đã mệt, liền ngồi xuống. Bà đang muốn nhổ một ngụm đờm, đột nhiên liếc thấy vũng nước ở chỗ lõm trên thềm đá phản chiếu mấy bóng người. Bà giật mình, cố sức quay đầu nhìn lại, hóa ra là bốn vị ni cô. - Ồ, là bốn vị nữ Bồ Tát... Bà chào hỏi như vậy. Nhưng bốn ni cô kia thần sắc hờ hững. Một người nói: - Ta thấy là thích hợp nhất rồi. Một ni cô khác nói: - Đã vậy, sao không động thủ? Bà lão nghe không hiểu gì. Một ni cô hỏi: - Ngoại trừ bà ra, cô bé kia còn thân thích nào khác không? Bà lão theo bản năng lắc đầu, một ni cô cũng nhìn bà lắc đầu. Bà lão không hiểu là ý gì, nữ ni kia ni sắc mặt trắng bệch như đao, bỗng giật lấy chiếc giỏ treo ở khuỷu tay bà, ném xuống thềm đá, nào nhang nào nến nào giấy nào tiền đều rơi đầy thềm đá. Bà lão sợ đến ngây người. Nữ ni kia ở bên cạnh tung một cước, đá bà lăn thẳng xuống. Theo tiếng kêu la, bà lão đã rơi xuống chừng trăm bậc đá, trên trán đầy máu, đọng lại trong nếp nhăn tạo thành những rãnh máu. Bốn nữ ni kia nhìn nhau một cái, đang định đi lên thềm đá, chợt nghe bà lão nằm trên thềm đá thấp giọng rên rỉ. Trên mặt bốn nữ ni đều lộ vẻ tàn nhẫn, một người trong đó vọt nhanh xuống, giữa không trung ba lần dùng mũi chân nhún vào bậc đá, lại rơi xuống phía dưới thềm đá. Bà lão hơi mở mắt, bởi vì tròng mắt dính máu, cộng thêm nắng chiều chiếu vào trên mặt, cho nên không thấy rõ cái gì, chỉ thấp giọng gọi tên cháu gái. Nữ ni kia hừ lạnh một tiếng, một cước đá vào ngực bà lão. Bà lão phun ra một ngụm máu, lập tức mất mạng. Tiểu Tuyết đuổi theo bươm bướm một lúc, đang rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao luôn nhớ đến bà, lại cảm giác được dường như có người đang gọi tên mình. Cho nên nàng không đuổi theo bươm bướm nữa, từ chỗ cỏ dại trở lại thềm đá, ngơ ngác nhìn tháp đá cao vút, trong miệng nhai nhai cây cỏ chờ đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy bà đi lên, liền không nhịn được nhảy xuống dưới nhìn xem thử. Đột nhiên nàng khựng lại, bởi vì nàng nhìn thấy trên thềm đá có một số thứ rải rác, dưới thềm đá có một đám người vây quanh, còn nhìn thấy vết máu, còn có giỏ đồ vẫn luôn nằm ở khuỷu tay bà. Trong lòng cô vẫn luôn nói “sẽ không, sẽ không...”, nhưng cũng không dám khẳng định chắc chắn, liền ghé vào trong đám đông khách hành hương nhìn thử, quả nhiên trông thấy bà lão. Trong lòng cô vẫn nói “không phải, không phải...”, nhưng lần này lại òa khóc ôm lấy thi thể bà lão. Khách hành hương bên cạnh nhìn thấy đều thương xót. - Đáng thương, một lão bà bà... - Ài, tiểu cô nương này không nơi nương tựa... - Gần đây không biết làm sao, lại xảy ra tai hoạ như vậy... - Ài, đây đều là nghiệt do Long lão gia tử gây ra trước kia... - Đừng nói nữa, mau đến trước mặt Tế Sinh nương nương cầu bình an đi! - Nhưng tiểu cô nương kia còn thân nhân không? Phải có người dẫn cô bé về nhà gọi người tới thu liễm chứ. Tiểu Tuyết nghe được những lời chung quanh, nhưng trong lòng vẫn luôn nói: “Không phải vậy, không phải vậy, bà của ta không chết...” Chợt nghe một giọng nữ bình tĩnh nói: - Nàng không thân không thích, tang sự này cứ để tệ tự xử lý là được rồi. Tiểu cô nương này, chúng tôi sẽ chiếu cố nàng... Tiểu Tuyết nghe được cảm thấy kỳ quái, làm sao người kia lại biết nàng chỉ còn một thân một mình... lại cảm thấy có người khẽ vuốt tóc mình, không nhịn được hai mắt đẫm lệ, quay đầu nhìn lại, trông thấy bốn nữ ni áo xám đang hiền hòa nhìn nàng. Khách hành hương bên cạnh nghe được đều nói: - Có nữ Bồ Tát của thần tự chiếu cố tiểu cô nương này, vậy là tốt rồi... - Yên tâm rồi... khục, thật là đáng thương. - Tiểu cô nương không nên quá thương tâm! - Linh Ẩn tự lại làm một việc thiện rồi. Nữ ni sắc mặt như đao kia nói: - Nên vậy, nên vậy, A Di Đà Phật! Nói xong lại dùng tay vuốt ve sau đầu Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết cảm thấy mình không nói rõ được lại nghe theo mấy người xa lạ này, trong lòng rất thương tâm, lớn tiếng khóc lên, hi vọng tiếng khóc thê lương của nàng có thể đánh thức được bà. - Bà tôi chết thế nào? - Rêu xanh trên thềm đá cũng quá nhiều. Nữ ni kia thở dài xa xăm, nói: - Bà của cô là ngã chết. Cho dù trong lòng Tiểu Tuyết nghĩ “rêu trên đá kia xanh biếc đáng yêu như vậy, sao lại hại chết bà...”, nhưng lại không dám nói ra. Một nữ ni kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, muốn tách nàng ra khỏi thi thể bà lão. - Tiểu cô nương, tới đây, ta dẫn cô lên miếu tắm gội ăn chay. Bà của cô, chúng ta sẽ sai người mang lên an táng, siêu độ cho bà. Tiểu Tuyết vẫn khóc đến sướt mướt, không ngừng hỏi: - Bà tôi chết thế nào. - Ngã chết. - Sao bà lại ngã chết? - Lão nhân gia trượt chân một cái, liền ngã chết. Sắc mặt nữ ni kia đã bắt đầu không kiên nhẫn. - Ta cũng là lão nhân gia, vì sao ta không ngã chết? Nữ ni kia đột nhiên quay đầu, trông thấy hai người một già một trẻ, gia thì cười đùa tí tửng, trẻ thì gương mặt nghiêm túc. Sở dĩ Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy qua sông tới Linh Ẩn tự, chủ yếu là Thẩm Thái Công không biết vì sao, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Linh Ẩn tự, cho nên hỏi Ngã Thị Thùy: - Long Hội Kê ngoại hiệu là “Nhất Điều Long”, đánh giá về y trong võ lâm, ta nghĩ ngươi cũng biết rồi. - Võ lâm khu vực Vân Quý có được mười mấy năm yên tĩnh, có thể nói đều là công của người này. - Đúng vậy, trước đó U Minh Vương mặc dù là kỳ nhân võ lâm, sở trường dùng cổ, nhưng thường dùng giết chóc để ngừng giết chóc, khiến giang hồ hỗn loạn bất an. Sau khi hắn chết, Tam Tư dưới trướng, bất cứ người nào nắm đại quyền đều sẽ khiến đối phương không phục. Vì vậy Long Hội Kê quật khởi, y dùng nhiều nhân nghĩa, lấy đức phục người, võ công xuất chúng, cho nên có thể khiến võ lâm quần hào ở khu vực này cúi đầu xưng thần. - Long Hội Kê quả thật đã làm không ít việc thiện, ít nhất là khiến cho hảo hán giang hồ ở khu vực Vân Quý này mười mấy năm không dám lạm sát kẻ vô tội, không đến mức huênh hoang sinh sự. Hơn nữa dưới cờ khởi nghĩa của Long đại hiệp, không ít người cải tà quy thuận, về các mặt thủy lợi, ruộng đồng, dạy học, y dược đều có không ít cống hiến. - Với thái độ làm người của Long Hội Kê, cho dù thế nào cũng công nhiều hơn tội. - Tất nhiên là vậy. - Như vậy, bồ câu đưa thư, hạ độc hại người, vốn định đi hỏi Nhất Điều Long, nhưng dọc theo đường đi phát sinh nhiều chuyện như vậy, xem ra ít nhiều đều có liên quan đến Long Hội Kê. Mọi người nguyền rủa y, oán trách y, treo tỏi treo ớt giống như quỷ hồn tết Trung nguyên, đốt quần đốt áo giống như tiễn đưa tiểu quỷ, dường như đều quên mất công đức trước kia của y... - Phần lớn mọi người đều xem người thắng là vua, kẻ thua là giặc, luôn quên thiện nhớ ác, dùng thành bại luận anh hùng. - Qua một ngày nữa chính là sinh nhật của Long đại hiệp, chúng ta đi tìm Long đại hiệp hỏi rõ chuyện này cũng tốt... Có điều trước khi tìm Nhất Điều Long, không ngại tìm một vài người, nắm rõ tình hình đại khái, nghe ngóng nhiều mặt cũng là chuyện tốt. - Lão muốn nói đến ai? - Tư Khấu Tiểu Đậu, chính là nữ chủ trì của Linh Ẩn tự. - Tìm bà ta làm gì? - Bà ta là một trong “Tam Trùng” năm xưa, cũng là một trong “Tam Tư” dưới trướng U Minh Vương, hiện nay có giao tình rất tốt với Nhất Điều Long, từ chỗ bà ta có thể biết được một chút tin tức của Long Hội Kê. - Vậy ý của lão muốn nói, bây giờ phải qua sông đến Linh Ẩn tự? - Ngươi thật thông minh, nếu ta có đứa con trai như ngươi, nhất định sẽ cười chết. - Ta có một câu muốn hỏi lão. - Ngươi nói đi! - Nếu lão muốn qua sông đi xem cô gái nhỏ kia, sao không nói thẳng, nói nhảm lòng vòng như vậy để làm gì? Ngã Thị Thùy vuốt cằm hỏi Thẩm Thái Công đã cười không nổi: - Thế nào? Lão có đứa con trai thông minh như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ, vô cùng vô cùng vui vẻ đúng không? Thế là Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công qua sông, lên bờ. Lúc bọn họ lên bờ thì đã gần hoàng hôn, bầu trời một màu tím sẫm, hoa dại nở trên vách núi. Bọn họ chạy tới thềm đá dẫn đến Linh Ẩn tự, lại nhìn thấy người chết, vũng máu và nhang đèn tế phẩm rơi trên đất. Đương nhiên còn có cô gái nhỏ. Nữ ni nhìn hai người này, lạnh lùng nói: - Lão thí chủ đứng trên đất bằng nói như vậy, đương nhiên không ngã chết rồi. Thẩm Thái Công cười, bước nhanh về hướng bậc đá. Mọi người thấy y bước đi như bay, lên chừng trăm bậc, quay lưng về phía mọi người, ngồi thấp xuống, cười nói: - Nào, ta đã đứng cao như thế, vẫn không ngã chết. Nữ ni lạnh lùng nói: - Chuyện này khó nói. Lúc này Thẩm Thái Công cố ý nhảy một cái, giữa không trung vặn người, đầu gối không cong, trở về bậc cũ, cười nói: - Chẳng lẽ ta không ngã chết, người xuất gia như ngươi còn không cao hứng sao? Nói xong lại nhảy một cái, trở về bậc cũ, vẫn quay lưng về phía mọi người ở dưới. Y nhảy hai cái như vậy là để khoe khoang, đồng thời chọc giận mấy nữ ni này. Khi Thẩm Thái Công còn chưa đáp xuống, một nữ ni trong đó đột nhiên hai vai khẽ động, bốn hạt sen sắt bắn vào bốn yếu huyệt sau bắp chân của Thẩm Thái Công. Lúc hai chân Thẩm Thái Công sắp chạm đất, đột nhiên đạp về phía sau, giống như sau lưng có mắt, đá bay mấy hạt sen sắt đánh lén không biết văng đến nơi nào. Hai vai của nữ ni kia vừa động, đột nhiên cảm thấy hai cánh tay như bị khóa cứng. Ba nữ ni còn lại lập tức phân tán ra, hai nữ ni rút kiếm sáng loáng, nữ ni mặt như đao kia thét lên với Ngã Thị Thùy đang nắm chặt hai vai nữ ni phát ra ám khí: - Phật môn thanh tịnh, ngươi muốn làm gì! Ngã Thị Thùy cười lạnh hỏi lại: - Nơi này thanh tịnh sao? Những khách hành hương kia đều rất thành kính với Linh Ẩn tự, thấy Ngã Thị Thùy khống chế ni cô, liền mắng chửi tới tấp. - Đáng giận! - Thật coi trời bằng vung! - Ngay cả nữ Bồ Tát cũng dám khinh nhờn, mau báo quan đi! Ngã Thị Thùy có trăm miệng cũng không biện bạch được, đành phải tức giận đứng yên. Thẩm Thái Công cười lạnh, lướt một cái xuống dưới. Người khác thấy khinh công của y cao như vậy đều giật mình, cộng thêm Ngã Thị Thùy mày rậm trầm xuống, hai mắt trợn trừng, mọi người đều bị dáng vẻ uy mãnh của hắn hù dọa, những lời muốn mắng ra đều nuốt ngược trở về. Thẩm Thái Công khẽ mỉm cười, mở tay ra, bốn “hạt sen sắt” lại nằm trong lòng bàn tay y: - Nếu là người xuất gia thanh tịnh, vì sao lại ám toán lão nhân gia ta một cách hèn hạ như vậy? Nữ ni kia tuy bị Ngã Thị Thùy kiềm chế, nhưng vẫn không sợ hãi, cười lạnh nói: - Ta dùng hạt sen sắt này tập kích khi nào? Ta vốn trói gà không chặt, ngươi đừng ngậm máu phun người! Thẩm Thái Công cười lạnh nói: - Ngươi trói gà không chặt? Nếu không phải người trong võ lâm, ngươi làm sao có thể vừa nhìn đã biết thứ đồ chơi này gọi là “hạt sen sắt”? Nữ ni mặt đao kia lạnh lùng tiếp lời: - Ám khí này có gì hiếm thấy? Nhận ra cũng chưa chắc đã là người phóng. Ngã Thị Thùy trầm giọng hỏi nữ ni: - Ngươi thật sự không chịu thừa nhận là mình tập kích? Nữ ni kia cười lạnh nói: - Ta là đệ tử phật môn, chẳng lẽ ngươi dám lục soát người ta? Ngã Thị Thùy nói: - Không dám. Lời còn chưa dứt, song trảo của hắn đổi thành chưởng. Sắc mặt nữ ni kia lập tức biến đổi, theo đó thân thể run rẩy giống như bị sét đánh. Chỉ nghe một trận tiếng lách cách, mười mấy hạt sen sắt từ trong tay áo của ả rớt ra. Nguyên lai Ngã Thị Thùy đã dùng nội lực bức ra ám khí ẩn giấu trên người đối phương. Thẩm Thái Công nhặt hai hạt sen sắt lên, đối chiếu với hạt trong lòng bàn tay, cười nói: - Các ngươi còn không thừa nhận? Khách hành hương thấy thật sự có chuyện, cũng không dám lên tiếng bảo vệ nữ ni nữa. Nữ ni mặt đao kia nói: - Cô ấy tuổi còn nhỏ, chỉ đùa giỡn với lão gia ngài, cũng không sao chứ? Thẩm Thái Công cười mỉm nói: - Nếu như ta ngã chết, vậy thì không sao rồi. Y chỉ vào bà lão trên đất nói: - Tại sao các ngươi lại giết bà ta? Nữ ni mặt đao lạnh lùng nói: - Chúng ta là người xuất gia, người xuất gia làm sao giết người? Thẩm Thái Công nói: - Bà ta không phải tự mình ngã chết. Những nhang đèn tế phẩm rơi trên thềm đá bên kia, còn bà ta lại ngã chết ở bên này, nếu không có người giật giỏ ra khỏi bà ta sau đó đẩy bà ta xuống, sẽ không có cảnh tượng như vậy. Y nói xong liền hạ thấp người xuống, nhấc chân của nữ ni mặt đao lên, quả nhiên phía dưới giày vải có vết máu: - Ngươi sợ bà ta không chết, còn bồi thêm một cước này. Nữ ni mặt đao hét lên giận dữ, chân còn lại đá ra. Thẩm Thái Công nhẹ nhàng lộn một cái ra sau tránh khỏi, kêu lên: - Ôi chao ghê quá, ni cô phát uy, hòa thượng phải chạy! Từ khi Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy xuất hiện, Tiểu Tuyết vẫn luôn khóc, lúc này nàng lại nhào tới nữ ni mặt đao: - Tại sao ngươi muốn giết chết bà, tại sao ngươi muốn giết chết bà của ta... Nữ ni mặt đao hừ lạnh một tiếng, trở tay phát ra ba mũi phi tiêu, một bắn vào Thẩm Thái Công, một bắn vào Ngã Thị Thùy, một bắn vào Tiểu Tuyết. Thẩm Thái Công quát lên: - Cẩn thận! Lập tức dùng chưởng đẩy phi tiêu ra, lăn đến trước người Tiểu Tuyết, tay phải nắm lấy eo nhỏ của nàng, ngăn nàng chạy tới, tay trái tiếp lấy phi tiêu. Y vốn có thể dùng chỉ ngăn cản phi tiêu, hoặc dùng nội lực đánh văng cũng được, nhưng vì sợ thương tổn đến Tiểu Tuyết, cho nên mới tiếp lấy phi tiêu. Y vừa chụp như vậy liền rùng mình một cái, vội vàng vứt bỏ phi tiêu. Y lạnh đến mức toàn thân khẽ run, cùng lúc đó Tiểu Tuyết bị y ôm lấy cũng run rẩy, đôi môi đỏ tươi trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Nguyên lai trên phi tiêu truyền đến một luồng khí lạnh, Thẩm Thái Công mặc dù bị khí lạnh tập kích, nhưng nội lực dồi dào, lập tức bảo vệ yếu mạch, bức khí lạnh ra. Có điều một bộ phận khí lạnh trên cơ thể Thẩm Thái Công đã truyền vào người Tiểu Tuyết không hề biết võ công. Thẩm Thái Công không dám xem thường, vội phong bế huyệt đạo của Tiểu Tuyết, dùng nội gia cương khí tu luyện mấy chục năm truyền vào người Tiểu Tuyết, giúp nàng bức khí lạnh ra. Nên biết dùng cương khí trong cơ thể bảo vệ tâm mạch không phải việc khó, nhưng giúp người bị trúng cổ không có võ công bức khí lạnh ra, như vậy rất hao tổn nội lực. Ngã Thị Thùy lắc mình tránh khỏi phi tiêu, nhưng phi tiêu đánh trật lại bắn về phía đám người. Hắn hét lớn một tiếng, xoay người đuổi theo phi tiêu kia, vượt lên trước mặt, tung ra một cước, phi tiêu kia liền bị đá văng không biết đi đâu. Hắn đuổi theo như vậy, lúc quay đầu lại thì bốn ni cô kia đã không thấy bóng dáng. Hắn hận đến nghiến răng nói: - Lần sau mà để ta gặp được đám yêu bà này... Lúc này Thẩm Thái Công đang tập trung trị độc cho Tiểu Tuyết. Sắc mặt Tiểu Tuyết tái xanh, mồ hôi đã ướt đẫm áo. Đối với nàng thì trúng cổ vẫn là chuyện nhỏ, nhưng cái chết của bà lại tạo thành đả kích quá lớn. Ngã Thị Thùy vẫn nổi giận đùng đùng, sải bước về phía Linh Ẩn tự: - Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu, ta đi tìm bọn chúng tính rõ món nợ này! Nói xong hắn đã chạy thẳng lên thềm đá. Hắn tin tưởng có Thẩm Thái Công ở đây, nhất định có thể chiếu cố cho Tiểu Tuyết. Huống hồ đối với việc an ủi nữ hài, mai táng người chết, trước giờ hắn không rành lắm. Không bằng tranh thủ thời gian san bằng Linh Ẩn tự hại người này. Hắn nghĩ như vậy liền làm ngay. Rất nhiều người luôn nghĩ gì làm nấy, không nghi ngờ là người tính tình thẳng thắn, nhưng loại người này gây họa gây rối cũng không cần phải nói. Chủ trì Linh Ẩn tự là một trong “Tam Tư” của khu vực Vân Quý, Tư Khấu Tiểu Đậu. “U Linh Tam Thập” dưới trướng bà ta võ công hiếm thấy, dùng cổ thành danh. Huống hồ tối nay còn là xuân tế của Linh Ẩn tự.