[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Thẩm Thái Công đương nhiên không biết mình đã đi vào Mao Sơn động. Y nhìn thấy một hang động, không ngờ chính giữa ngôi nhà lớn đường hoàng như vậy lại là một sơn động. Có điều tiểu nha đầu kia đã chui vào, y cũng chỉ đành đi theo.
Nhưng lúc này trong lòng y đã cảnh giác.
Nha hoàn kia nói:
- Sắp đến rồi...
Trong động rất u ám, nha hoàn kia đưa tay muốn nắm lấy tay y.
Thẩm Thái Công chỉ để cho cô ta nắm lấy cần câu.
Nha hoàn kia ngẩn ra, cười nói:
- Ta sợ ngài không quen đường, mới đưa tay đỡ mà thôi.
Thẩm Thái Công cười lạnh:
- Ta cần ngươi đỡ sao?
Lại nghĩ thầm: “Nơi này âm âm trầm trầm, cổ cổ quái quái, bản đồ của Trương Hận Thủ lại vẽ khu vực này, chẳng lẽ là nơi này mới là...”
Ngay lúc này y chợt nghe tiếng khóc.
Tiếng khóc non nớt Tiểu Tuyết.
Trong lòng Thẩm Thái Công giật mình, liền kêu lên:
- Tiểu Tuyết...
Nhưng lòng bàn tay chợt lạnh, y vội buông tay nhảy lui, “bình” một tiếng lưng đụng vào trên vách. Y lật bàn tay nhìn, thấy trong lòng bàn tay có một vệt khí màu xanh lục nhạt. Trong lòng y vừa giận vừa gấp, đã nói phải cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn trúng kế, hơn nữa còn là trúng cổ.
Chỉ nghe Tiểu Tuyết yên tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi:
- Có phải công công không? Có phải công công không?
Giọng nói vang vọng trong tường đá.
Thẩm Thái Công khàn giọng đáp:
- Tiểu Tuyết...
Tiểu Tuyết vội nói:
- Công công, công công, ông không nên tới, đi mau, đi mau, nơi này đều là người xấu...
Thẩm Thái Công cười khổ nói:
- Quả thật đều là người xấu, nhưng Tiểu Tuyết không phải sợ, công công tới cứu cháu.
Nha hoàn kia cười mỉm nói:
- Ngươi còn muốn cứu cô ta? Chậc chậc chậc, bồ tát bằng đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn.
Thẩm Thái Công lạnh lùng hỏi:
- Ngươi... ngươi là ai?
Nha hoàn kia cười nói:
- Tư Vô Cầu có một đệ tử thân truyền, thay người xử lý chuyện của Mao Sơn động, tên là Hoắc Oan Nhai. Ngươi gặp ta, chỉ là trong thành chết oan nhiều thêm một oan hồn mà thôi.
Thẩm Thái Công vừa kinh vừa sợ:
- Ngươi... ngươi chính là sát thủ Hoắc Oan Nhai?
Y vẫn luôn cho rằng sát thủ Hoắc Oan Nhai là nam, mà Trương Hận Thủ cũng chưa bao giờ nhắc tới Hoắc Oan Nhai là nam hay nữ, Thẩm Thái Công tự nhiên suy nghĩ chủ quan cho rằng Vân Quý đệ nhất sát thủ Hoắc Oan Nhai là nam tử.
Hoắc Oan Nhai cười nói:
- Ngươi thấy ta không giống? Có cần ta cởi y phục cho ngươi xem không?
Thẩm Thái Công hét lớn, xuất thủ.
Nhưng y đã trúng cổ, ra tay đã không có sức.
Hoắc Oan Nhai cười lạnh:
- Ngươi chết đi!
Cô ta đột nhiên xuất kiếm.
Thẩm Thái Công giơ ngang cần câu ngăn cản, muốn gạt văng kiếm thế. Nhưng kiếm thế thẳng tặp, “cạch” một tiếng, cần gãy làm hai. Thẩm Thái Công lui nhanh, kiếm thế vẫn đuổi theo truy kích.
Thẩm Thái Công cúi người một cái, nhanh như chớp cởi áo bào trên người, quấn lấy kiếm thế.
“Xoẹt” một tiếng, áo bào quấn lấy mũi kiếm, nhưng vẫn bị xoắn thành mảnh vụn, bay lả tả như bươm bướm. Y phục vốn là vật mềm, nhưng vẫn bị kiếm khí phá nát.
Cản được một chút như vậy, Thẩm Thái Công đã ôm lấy một tảng đá lớn, kích cỡ khoảng chừng mặt bàn, tương đối nặng nề, ép đến kiếm thế.
“Bùng” một tiếng, tảng đá lớn cũng bị kiếm khí chấn vỡ.
Một kiếm này của Hoắc Oan Nhai, trước tiên chặt đứt cần câu, sau đó phá vỡ áo bào, lại đánh tan đá lớn, kiếm thế mới dừng lại. Hoắc Oan Nhai thu kiếm, cười lạnh nói:
- Ứng biến thật nhanh! Xem ngươi có thể tiếp được một kiếm nữa của ta hay không?
Lại đâm ra một kiếm.
Lúc này lòng bàn tay Thẩm Thái Công trúng cổ, đã tê dại đến nửa người, cũng không có sức tránh né, đành chán nản dựa vào vách núi, trong tai nghe được tiếng kêu kinh hoảng của Tiểu Tuyết:
- Công công, công công...
Kiếm đã đến trước mắt.
Chợt nghe một người kêu lên:
- Chờ đã!
Kiếm còn cách chân mày Thẩm Thái Công ba tấc đột nhiên dừng lại.
Bởi vì lực kiếm quá mạnh, đột ngột dừng lại, khiến cho eo bàn tay cầm kiếm từ từ tràn ra máu tươi.
Thẩm Thái Công chỉ cảm thấy sau lưng bị đánh mạnh, huyệt đạo bị phong tỏa, lập tức ngã xuống.
Vách núi mà y dựa vào đã đổi thành một người đứng đó, y ngã xuống mới nhìn thấy người nọ chính là Tư Không Thoái.
Hoắc Oan Nhai cả giận nói:
- Ta đã đánh bại hắn, vì sao lại ngăn ta giết hắn?
Tư Không Thoái nói:
- Hắn đã trúng cổ, đương nhiên chạy không thoát kiếm của cô.
Hai mắt Hoắc Oan Nhai phát ra ánh sáng như mũi kiếm:
- Ngươi muốn nói, nếu như hắn không trúng cổ, ta sẽ không đánh bại được hắn?
Tư Không Thoái cười xòa nói:
- Cô có thể giết cả Trương Hận Thủ, mà lão già này còn không phải đối thủ của Trương Hận Thủ, làm sao có thể chống lại cô.
Thẩm Thái Công ngã xuống, nhưng vẫn không phục:
- Trương Hận Thủ không bại dưới tay ngươi, là do ngươi tấn công lúc hắn không phòng bị.
Hoắc Oan Nhai lạnh lùng nói:
- Ngươi chán sống rồi đúng không?
Tư Không Thoái vội nói:
- Đừng giết hắn!
Hoắc Oan Nhai đột nhiên ngẩng đầu:
- Tư Không phiên chủ.
Tư Không Thoái nói ngay:
- Hoắc cô nương đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn giữ lại mạng chó của hắn, để khiến sát tinh Phương Chấn Mi kia phải e ngại. Đợi khi chuyện của Nhất Điều Long xong xuôi, võ lâm Vân Quý trở về với Tam Tư, cô muốn giết ai thì giết, không ai quản được cô, cũng sẽ không ai đi quản.
Hoắc Oan Nhai trầm mặc một lúc, nói:
- Tuy ta là sát thủ dưới cờ của ngươi, nhưng sư phụ ta là người mà ngươi nghe theo. Ta giữ chức dưới trướng của ngươi, cũng là vì tôn kính sư lệnh, nhằm để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng không có nghĩa là ta phục ngươi, sợ ngươi.
Tư Không Thoái cười gương nói:
- Chuyện này đương nhiên, chúng ta đều vì lệnh sư mà cúc cung tận tụy, phấn đấu đến chết.
Hoắc Oan Nhai cười lạnh nói:
- Cũng không phải như vậy. Ngươi xúi giục âm mưu này, chủ yếu là vì Mao Sơn động và Nhân Đầu phiên lấy lại uy danh, nắm lại quyền hành, cho nên mới cam tâm cộng sự với nhau.
Tư Không Thoái vẫn nhường nhịn:
- Ai cũng như nhau.
Hoắc Oan Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Được, ta tạm thời không giết lão già này! Nhưng ta cho ngươi biết...
Tư Không Thoái nghiêng tai ra vẻ cung kính lắng nghe “cao kiến” của cô ta:
- Có một ngày, ta không chỉ muốn tự tay giết chết lão bất tử này, còn muốn giết Ngã Thị Thùy, giết Phương Chấn Mi, thậm chí giết...
Cô ta cố gắng dừng lời nói lại, bỏ xuống một câu:
- Ngươi sẽ biết ta muốn giết ai.
Sau đó rời đi.
Lúc này Thẩm Thái Công mới thở phào nhẹ nhõm, sát thủ điên cuồng này cuối cùng đã đi rồi, nhưng cái mạng già này của y có phải đã được nhặt về hay không? Tư Không Thoái đưa mắt nhìn Hoắc Oan Nhai rời đi, trong mắt xuất hiện một loại thần sắc kỳ lạ, chỉ nghe hắn lẩm bẩm nói:
- Ai giết ai, đến lúc đó mới biết.
Sau đó hắn phất phất tay, lập tức có hai nữ ni áo xám bước ra.
Tư Không Thoái phân phó:
- Nhốt tên này chung với con bé kia.
Thẩm Thái Công nghe vậy tâm lý liền thả lỏng. Có thể ở cùng với Tiểu Tuyết, vốn là mục đích mà y xông vào hang hổ. Theo như tình hình vừa rồi, Nhân Đầu phiên và Mao Sơn động đã sớm liên thủ với nhau, mà thân phận và võ công của động chủ Mao Sơn Động Tư Vô Cầu, hiển nhiên còn cao hơn phiên chủ Nhân Đầu Phiên Tư Không Thoái. Tư Vô Cầu an bài đồ đệ của y vào trong Nhân Đầu phiên, một mặt là vì đối phó với Nhất Điều Long, một mặt là muốn kiềm chế Tư Không Thoái. Từ đây xem ra, chẳng những Hoắc Oan Nhai không phục Tư Không Thoái, giữa Tư Không Thoái và Tư Vô Cầu cũng là “chó tranh nhau xương”. Mà từ giọng điệu vừa rồi, nguyên nhân bọn chúng hợp tác đối phó với Long Hội Kê, là vì muốn nắm giữ võ lâm Vân Quý, mưu đồ tái khởi, tranh vị đoạt quyền, đây chính là một chuyện lớn.
Đáng tiếc, bản thân Thẩm Thái Công lại là khách trong tù.