[Dịch] Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Sưu tầm

Chương 64 : Thuốc giải


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lúc Ngô Thụ Lương chạy tới, trên người Ngô Đại Nha đã được đắp một bộ y phục. Nhìn nữ nhi mình tóc tai tán loạn, bộ dáng hôn mê bất tỉnh, hai mắt Ngô Thụ Lương tối sầm, suýt nữa đã ngất đi. Mặc dù hắn không thích nữ nhi lắm, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là cốt nhục của hắn, sao có thể không đau lòng. Run run ôm lấy Ngô Đại Nha, liếc mắt nhìn những người chung quanh: "Các ngươi nói người ném Đại Nha xuống ngồi trong một chiếc xe ngựa xa hoa sao?" Vây quanh một vòng đều là người trong thôn, cũng không rõ nha đầu Ngô Đại Nha trong thôn mình tại sao lại đi trêu chọc người phú quý như vậy, thấy hắn hỏi lập tức bảy miệng tám lưỡi trả lời: "Một chiếc xe ngựa vô cùng lớn, ngay cả chỉ thêu trên màn che chúng ta cũng chưa thấy qua bao giờ." "Còn không phải sao, từ xa đã ngửi tháy mùi thơm ngào ngạt phát ra bên trong xe, chậc chậc, giống như xe ngựa của vị tiểu thư nào đó vậy." "Trong xe không phải là cô nương đâu, ta nghe thấy tiếng nói chuyện, bên trong rõ ràng là nam tử!" "Đúng thế, ta cũng nghe thấy, là một nam tử, nghe giọng nói còn rất trẻ tuổi." "Người trong xe nói cái gì?" Mắt Ngô Thụ Lương hồng hồng hỏi. "Nói rằng 'Đây là kết quả dám lừa gạt bản công tử!' " Một người trả lời, lại hiếu kỳ hỏi, "Ta nói Thụ Lương à, Đại Nha là một đứa nhỏ tốt, làm sao lại đi trêu chọc vào người khác thế chứ?" "Đúng đúng, ngươi nói xem, chúng ta là thôn dân ở thâm sơn cùng cốc, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy xe ngựa hào nhoáng như vậy đâu, Đại Nha luôn ngốc ở nhà, sao có thể chọc nhân vật phú quý thế đây?" ... . Hàn Hàn nghe thấy tin tức, cũng chạy tới, thấy cánh tay Ngô Đại Nha một mảnh xanh tím lộ ra bên ngoài y phục, hiển nhiên là bị làm nhục, mi tâm lập tức nhíu chặt, mặc dù nàng biết Ngô Đại Nha sẽ bị trả thù, nhưng không ngờ sẽ bị trả thù quá mức như vậy, dù sao thì Ngô Đại Nha mới mười ba tuổi, đang trong thời kỳ phát triển lại còn là một đứa nhỏ, chẳng lẽ người Thực Khách Cư là súc sinh sao! Cắn cắn môi, thấy vẻ mặt Ngô Thụ Lương thâm trầm bi thống lại có bộ dáng bất đắc dĩ, hiển nhiên là phải chấp nhận số mệnh. Lúc này, một loạt tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền tới từ trong thôn, Hàn Hàn ngẩng đầu, chính là người nhiều ngày nay chưa gặp qua - Ngô Trần thị. Từ khi Ngô Trần thị không có lưỡi thì đã không xuất hiện ở trước mặt mọi người, lần này chắc cũng là do qúa đau lòng nóng vội mới chạy đến. Chỉ thấy Ngô Trần thị thoáng cái đã nhào tới trên người Ngô Đại Nha mà Ngô Thụ Lương đang ôm trong lòng, đưa tay xốc lên y phục trên người Ngô Đại Nha, mới liếc mắt một cái, lập tức khóc càng thêm vô cùng thê thảm. Không có lưỡi không thể nói ra được, nhưng mà những tiếng nức nức nở nở kêu rên tê tâm liệt phế như thế này, càng trở nên thê thảm không đành lòng nghe. Người chung quanh nhất thời sụt sùi, mấy nữ nhân vây quanh nhịn không được rơi lệ. Mi tâm Hàn Hàn nhíu chặt hơn, nhìn cái dạng này của đối phương, nàng thực sự có chút không đành lòng tiếp tục lợi dụng. Ai biết, sau khi Ngô Trần thị gào khóc mấy tiếng, liếc mắt thoáng nhìn thấy Hàn Hàn đứng ở một bên, lập tức khí Ngô Đại Nha, nhào tới giơ tay lên muốn đến gần ngăn cản nàng. Khuôn mặt Hàn Hàn tỏa ra khí lạnh, đang muốn né tránh, đã thấy Nhị Tráng lập tức bảo hộ trước mặt nàng, lấy tay ngăn cản Ngô Trần thị: "Ngươi làm cái gì thế?" Hai mắt đẫm của lệ Ngô Trần thị độc ác trừng Hàn Hàn, ô ô a ha không biết nói cái gì, làm tư thế như muốn liều mạng. Ngô Thụ Lương vốn đang thương tâm, bị Ngô Trần thị náo loạn như thế, lập tức trở nên bực bội, thấy đại tẩu Ngô Liễu thị của mình cũng chạy tới, đưa Đại Nha trong lòng cho Ngô Liễu thị, nhờ nàng giúp đỡ: "Phiền đại tẩu mang Đại Nha về nhà trước, tìm đại phu qua xem cho con bé." Ngô Liễu thị cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện, gật gật đầu: "Yên tâm đi, ta mang Đại Nha về nhà ta trước." Ngô Thụ Lương gật đầu, tiến lên kéo Ngô Trần thị: "Ngươi lại nổi điên cái gì? Còn không ngại mất mặt sao!" Đôi mắt Ngô Trần thị đỏ ngầu khoa tay múa chân với Ngô Thụ Lương, hai mắt thỉnh thoảng trừng Hàn Hàn. Hàn Hàn nhướn mày, nàng ta sẽ không đổ thừa chuyện của Ngô Đại Nha lên trên đầu mình chứ? Quả nhiên, sau một lúc Ngô Trần thị khoa tay múa chân, vẻ mặt Ngô Thụ Lương khiếp sợ nhìn về phía Hàn Hàn: "Ngươi nói Đại Nha là do Hàn Hàn làm hại?" Hàn Hàn nhịn không được muốn cười, quả nhiên làm người không thể quá nhân từ, chính mình vừa thấy nàng ta đáng thương, còn muốn tha cho nàng ta một lần, không ngờ đảo mắt một cái đã bị đổ tội! Đối phó với kẻ vô lại như vậy, quả nhiên là phải làm người ác mới được. Thấy Ngô Thụ Lương nhìn qua đây, Hàn Hàn nghi hoặc nhìn sang: "Nhị thẩm nói là ta làm hại Đại Nha? Vậy ta làm hại Đại Nha như thế nào đây? Cả một ngày hôm qua ta đều không nhìn thấy nàng, hơn nữa vừa rồi các thúc thúc thẩm thẩm trong thôn cũng nói, chính là Đại Nha bị một công tử ngồi trong chiếc xe ngựa đẹp đẽ đó ném xuống, không phải nhị thẩm cho rằng ta chính là vị công tử kia chứ?" Ngô Thụ Lương cũng chỉ nhất thời khiếp sợ, bị Hàn Hàn nói như thế, lập tức hiểu ra, hôm qua lúc hắn tìm Đại Nha, quả là đã thăm hỏi qua, nghe mọi người đều nói từ sáng sớm hôm qua Hàn Hàn đã đi lên trấn trên cùng với Ngô Mạc và đứa nhỏ nhặt được, đến tận lúc trời gần tối đen mới từ trên trấn trở về, khoảng thời gian đó hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy Đại Nha. Suy nghĩ cẩn thận, lập tức tức giận nhìn về phía Ngô Trần thị: "Nói hươu nói vượn cái gì, Đại Nha gặp chuyện không may, có gì mà liên quan đến Hàn Hàn chứ!" Ngô Trần thị phẫn hận trừng Hàn Hàn, nhìn Ngô Thụ Lương khoa tay múa chân, thỉnh thoảng tức giận nhéo Ngô Thụ Lương một cái, giống như vô cùng bất mãn đối với việc Ngô Thụ Lương tín nhiệm Hàn Hàn như vậy. Ngô Thụ Lương bị lăn qua lăn lại càng thêm bực bội, nhưng cúng nhìn hiểu ý tứ của Ngô Trần thị: "Ngươi nói là, Đại Nha nhờ Hàn Hàn giạy con bé nấu ăn, sau đó con bé bán đi phương pháp nấu ăn kiếm tiền, Hàn Hàn biết, cho nên cố ý trả thù?" Nghĩ tới mấy ngày gần đây Đại Nha đều làm đồ ăn ngon cho cả nhà, Ngô Thụ Lương lập tức tin mấy phần. Thấy Ngô Thụ Lương nghe hiểu ý của mình, Ngô Trần thị hung hăng gật gật đầu, vì mình không thể nói chuyện, cho nên Đại Nha có chuyện gì cũng đều nói với nàng, nàng cũng biết Đại Nha đang dựa dẫm vào một vị công tử còn trẻ tuổi, một món ăn đã bán được những năm mươi lượng bạc, đối với tài lộc ngoài ý muốn này, đương nhiên là nàng cũng kinh hỉ vạn phần, khuyến khích Đại Nha học thêm nhiều món nữa, ai biết mới học được hai món, Đại Nha đã bị người ta hãm hại, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Hàn Hàn lại càng trở nên phẫn hận, nhất định là tiểu tiện nhân này biết chuyện nên cố ý trả thù Đại Nha nhà nàng! Lại tiếp tục giãy giụa muốn tiến lên đánh Hàn Hàn. đ%Y&leq234ud$ôn Ngô Thụ Lương kéo nàng, nhìn về phía Hàn Hàn: "Hàn Hàn, nhị thẩm ngươi nói là sự thật?" "Bán lấy tiền?" Hàn Hàn kinh ngạc phẫn nộ nhìn về phía Ngô Trần thị, "Ngươi nói Ngô Đại Nha lấy phương pháp nấu ăn ta giao cho nàng ra đi bán lấy tiền?" Ngô Trần thị nghĩ đến bản thân từng bị báo ứng, cổ co rụt lại, nhưng lại nghĩ tới cái gì, lập tức tàn bạo trừng mắt tiếp, khoa tay múa chân. "Nàng ta gặp phải báo ứng này, thật đúng là đáng đời!" Trên mặt Hàn Hàn lộ ra vẻ châm biếm, ánh mắt lạnh bạc lướt qua Ngô Trần thị, nói chuyện không lưu tình chút nào. "Tại sao ngươi có thể nói như vậy, thế nhưng nàng chính là muội muội ngươi!" Ngô Thụ Lương lập tức đỏ mắt, bạo phát tức giận. "Ta cũng không có muội muội nào mà ăn cây táo rào cây sung, lòng lang dạ sói như vậy!" Hàn Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng. Bên này ầm ĩ khí thế ngất trời, trong một phòng gạch mộc bỏ hoang trong thôn, lại yên tĩnh có chút quỷ dị. Tay nhỏ trắng nõn của Mộ Dung Ý cầm một viên thuốc màu đen nâu: "Đây là thuốc giải Mộc Phong đưa tới?"