[Dịch] Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Sưu tầm
Ăn uống no đủ, Tiêu Nguyên Bồi lấy khăn tay lau miệng, cười híp mắt nói chuyện phiếm cùng Ngô Mạc thị.
Mặc dù hắn thích ăn, nhưng ngoại trừ ăn ra, chỉ cần hắn nghĩ thì bản lĩnh há miệng ra dụ dỗ người khác vẫn có, bằng không phu phụ Tiêu lão gia chủ cũng không cưng chiều hắn như vậy.
Sau khi biết lão phu nhân này là tổ mẫu của Hàn Hàn, trong lòng hắn liền bắt đầu tính toán có lẽ có thể thông qua bà mà nói Hàn Hàn làm thêm nhiều bữa cơm cho mình ăn.
Đứa nhỏ Thanh Phong này thoạt nhìn luôn có một loại cảm giác áp bách người khác khó hiểu, hơn nữa trong mười câu thì có đến chín câu không đếm xỉa tới chính mình, còn lại một câu chính là xem thường, lấy lòng nó là việc quá khó khăn.
Lấy lòng nó, còn không bằng lấy lòng lão phu nhân trước mắt thoạt nhìn rất hòa thuận này.
Quả nhiên, hắn thành công, mình chỉ cần gắp một chút thức ăn qua, lão nhân gia liền giữ lại mình ăn cơm, hơn nữa Hàn Hàn đối với lời nói của lão phu nhân này rất nghe lời.
Có mục tiêu, Tiêu Nguyên Bồi càng ân cần với Ngô Mạc thị, vốn là trong lòng Ngô Mạc thị đối với vị công tử phú quý kia có chút sợ hãi, nhưng sau một bữa cơm, loại sợ hãi này đã hoàn toàn biến mất, nói chuyện cùng Tiêu Nguyên Bồi trở nên tự nhiên lưu loát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nhìn ăn hàng này sau khi ăn xong cơm lại còn chưa đi thì mặt mày ngày càng trầm, quay đầu kéo kéo y phục Hàn Hàn: "Không phải còn muốn đi mua vải sao?"
Đến trấn trên mua vải chính là cái cớ Hàn Hàn nghĩ ra, mục đích là mang Ngô Mạc thị ra khỏi nhà tránh phiền phức trong thôn, hiện tại thấy Ngô Mạc thị cùng Tiêu Nguyên Bồi tán gẫu vui vẻ, hợp ý, đâu chịu rời đi như vậy, lắc lắc đầu: "Ăn xong cơm không thích hợp vận động, nghỉ ngơi một chút rồi nói sau." d~d`l^q'd^
"Đúng đúng, sau khi ăn xong quả thực không thích hợp vận động, bằng không sẽ bị đau bụng." Tiêu Nguyên Bồi nhanh chóng tiếp lời, "Trước đây ta không biết, ăn cơm xong rồi lập tức đi đua ngựa với bọn nô tài, kết quả là đau bụng thiếu chút nữa rơi xuống từ trên ngựa, may mà đại phu đến kịp châm ta hai lần mới tốt lên."
"Thật sự nghiêm trọng như thế à?" Ngô Mạc thị cả kinh, vội vàng nhìn Hàn Hàn, "Không cần gấp gáp mua vải đâu, nghỉ ngơi một chút rồi đi cũng được."
Hàn Hàn cười híp mắt gật đầu: "Con biết rồi nãi nãi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Dung Ý nhíu chặt hơn, quả thực là nói hươu nói vượn! Lúc ở quân doanh Tây Bắc, biết bao nhiêu binh sĩ vì truy kích địch nhân đều dùng lương khô ngay trên lưng ngựa cũng không thấy làm sao, con nhóc này lại vì muốn đợi thêm một lát với tên ăn hàng kia mà cái gì cũng dám nói! Quả thực là không biết phân biệt tốt xấu! Không có tầm nhìn!
Nhưng tình hình trước mắt hắn lại không thể nói ra những lời này, trầm mặc, thẳng thắn xoay người rời đi, nhắm mắt làm ngơ!
"Ngươi đi đâu thế?" Hàn Hàn thấy hắn quay ra, vội hỏi.
"Đi nhà xí!"
Đi vòng qua hậu viện đến chỗ địa phương không người, thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý đứng lại: "Thông tri cho Liên Cẩm, đem ăn hàng này trở về."
"Vâng" Ám Cửu đáp một tiếng, trong lòng vì thủ lĩnh nhà mình mà mặc niệm, ám vệ bọn họ là những người chuyên môn phụ trách giám thị và giải quyết mấy hướng đi của giang hồ cùng triều đình, hiện tại chủ tử lại còn bắt thủ lĩnh đại nhân đi xử lý chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi với một tên ăn hàng, như vậy thực sự được chứ?
Đang định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng chủ tử nhà mình âm lãnh thâm trầm thế kia,… vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại thôi, quyết định của chủ tử, đều tốt!
Đương nhiên Mộ Dung Ý sẽ không đi chú ý xem hắn nghĩ cái gì, phân phó xong lại bỏ thêm một câu: "Nói cho Mộc Phong, trong vòng nửa tháng nữa mà còn chưa nghiên cứu chế tạo ra giải dược khắc chế, thì hắn hãy quay trở về thần y cốc đi!" Cơ thể nhỏ này cái gì cũng không thể làm được, quá nghẹn khuất!
"Vâng" Tinh thần Ám Cửu tỉnh táo hơn, chủ tử đã sớm nên biến trở về rồi, hắn nhìn bộ dạng này thật tình rất không thoải mái!
Thấy Mộ Dung Ý không có phân phó gì thêm, Ám Cửu đưa lên một tờ giấy: "Hôm qua cháu gái đích thứ của Trần Thương là Trần Y Nhân tới trấn Trăm Thước, hôm nay xuất hiện ở Thu Vũ các tửu lâu Như Ý, chủ tử có muốn gặp một lần hay không?" Dù sao cũng là vị hôn thê của chủ tử, cho dù chủ tử không thừa nhận, bọn họ cũng phải làm hết phận sự hỏi một tiếng, lỡ may chủ tử muốn gặp thì sao.
"Trần Y Nhân?" Mày nhỏ của Mộ Dung Ý nhăn lại, hiện giờ mình không có nội lực, thậm chí ngay cả cái người gọi là vị hôn thê kia của mình ở ngay gian phòng cách vách cũng không biết. Nghĩ đến lúc ở ngoài tửu lầu nhìn thấy Lâm Vũ Dương, hỏi, "Nàng cùng đi với Lâm Vũ Dương?"
"Vâng" Ám Cửu kinh ngạc, chủ tử quả nhiên là chủ tử, mình vẫn chưa nói đâu, nhưng cũng có thể đoán được!
Mẫu thân Trần Thu Thủy cùng với mẫu thân Lâm Vũ Dương là biểu tỷ muội, coi như Trần Thu Thủy và Lâm Vũ Dương cũng có quan hệ biểu huynh muội, dân phong Thần quốc cởi mở, hai người cùng đi đến tửu lâu ăn cơm cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Vấn đề là, " Tại sao Trần Thu Thủy lại đột nhiên đến trấn Trăm Thước?"
d~d`l^q'd^ Nghe thấy vấn đề của chủ tử nhà mình, Ám Cửu trong nháy mắt sửng sốt: “Trong tin tức còn chưa nhắc tới."
"Đi điều tra một chút." Mộ Dung Ý phất tay một cái.
Không chờ Ám Cửu lui ra, liền truyền đến giọng nói Ám Tam: "Thuộc hạ biết."
Mộ Dung Ý quay đầu nhìn sang, Ám Tam đã đứng trước mặt hắn, một mực cung kính kể lại chuyện mình theo sau Hàn Hàn nghe được trong Thu Vũ các.
Trầm mặc một lúc, Mộ Dung Ý phất tay, Ám Tam lui ra.
Trong lòng không hiểu sao có chút bực bội, chẳng qua chỉ là chuyện nấu cơm, thế nào con nhóc này trêu chọc càng ngày càng nhiều người đến vậy?
Nửa phần hắn cũng không tin tin tức nữ thần đầu bếp này khéo léo truyền tới trong tai Trần Thu Thủy như vậy, Lâm Vũ Dương thật đúng là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, người nào cũng có thể lợi dụng!
Chẳng qua, người hắn coi trọng chính là của hắn, cho dù là người khác có muốn cũng không thể nào cướp đi!
"Bản vương nhớ cửa hàng Lâm gia ở kinh thành cũng không thiếu, nói cho Vu Thanh, cửa hàng Lâm gia gần đây quá bình tĩnh, giúp bọn họ tìm chút chuyện làm đi." Cũng không tin đại bản doanh hắn cháy, Lâm Vũ Dương vẫn còn có thể chờ ở trấn Trăm Thước!
"Vâng!" Ám Cửu cảm thấy, hiện tại mình trừ nói ‘vâng’ ra, cũng không tìm được từ gì khác.
Người này thật sự là chủ tử của mình sao? Thế nào hăng hái về chuyện của hai người kia vậy? Đơn giản chỉ vì hai người kia đánh chủ ý lên Mạc cô nương sao? Chủ tử đây là đang giải quyết... Tình địch?
Ám Cửu rùng mình một cái, lập tức cảm thấy vấn đề này có chút kinh sợ ... Mạc cô nương thoạt nhìn vẫn chưa tới mười ba tuổi, liệu có được không? Sẽ không phải chủ tử tìm một nữ oa để làm chủ mẫu bọn hắn chứ! ?
Thấy Mộ Dung Ý phất tay, vội vàng lui ra.
Thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý ở trong viện tử đứng yên một lát rồi mới xoay người về Thu Vận các.
Vừa mới lên lầu, trước mặt đi tới một đám nam nữ đều mặc y phục hoa mỹ, người dẫn đầu với vẻ mặt ôn hòa cười nhẹ chính là Lâm Vũ Dương.
"Biểu ca, nữ đầu bếp được lắm, huynh trở về nhất định phải đưa đến trong phủ muội, nếu không muội sẽ không bỏ qua, tới cửa đòi người!" Tâm tình Trần Y Nhân vô cùng tốt cười nói với Lâm Vũ Dương. d~d`l^q'd^
"Đã nói đem nàng cho biểu muội, vi huynh đương nhiên sẽ không nuốt lời." Lâm Vũ Dương cười tao nhã.
"Hì hì, vậy thì tốt!"
"Ta nói Trần Y Nhân, da mặt ngươi có thể dày hơn được chút nào nữa không? Nào có kiểu đòi người như thế?" Trần Tử Ngọc xem thường cười một tiếng.
"Trần Tử Ngọc! Ngươi muốn chết có phải không? Thật không rõ tại sao phụ thân lại phái ngươi một kẻ ngu ngốc như thế đến đây! Ngoại trừ nói ra, ngươi còn có thể làm cái gì?" Trần Y Nhân phẫn nộ liếc mắt khinh thường nhìn Trần Tử Ngọc.
"Cho là ta rất thích nhìn gương mặt này của ngươi sao? Đi ra ngoài với ngươi lâu như vậy, làm hại ta không thể đến Hoa Lâu (kỹ viện), thân thể cũng không được sảng khoái! Chậc chậc, chờ đến khi ngươi chơi đùa xong rồi trở về, ta nhất định phải thoải mái cho đủ!"
Trần Y Nhân lập tức vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, trong nháy mắt mặt đỏ lên: "Ngươi... Ngươi còn biết xấu hổ hay không, xem ta trở về có nói phụ thân lột da của ngươi hay không!"
"Xì ——" Trần Tử Ngọc không thèm xì một tiếng, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng quát giận.
"Đứa nhỏ này là con cái nhà ai vậy, thấy tiểu thư nhà ta đi qua còn không nhanh chân tránh ra!" Một tiếng quát giận vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của mọi người.