[Dịch] Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Sưu tầm

Chương 59 : Ăn hàng bắt bẻ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dừng xe bò xong, Hàn Hàn mang theo Mộ Dung Ý và Ngô Mạc thị đi đường vòng qua tửu lâu đến thẳng Thu Vận các. Một người làm từ phía sau đuổi kịp nói: "Mạc cô nương, vị Tiêu công tử kia đang ở trong Thu Vận các của cô nương." Bởi vì không biết hiệp nghị giữa Hàn Hàn và Tiêu Nguyên Bồi, nên Tào chưởng quỹ cũng không rõ quan hệ của Hàn Hàn và Tiêu Nguyên Bồi, thấy Hàn Hàn thường xuyên làm cơm cho hắn, nên nghĩ rằng hai người có quan hệ mật thiết, bởi vậy lúc Tiêu Nguyên Bồi qua đây điểm danh muốn dùng cơm ở Thu Vận các, hắn cũng không ngăn cản, trực tiếp cho mời người vào. Chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý hơi nhăn lại, ăn hàng này sao lại tới đây! Hàn Hàn ngược lại không thấy có gì bất ổn, đã đến đúng lúc thì cùng nhau ăn luôn, "Ở đó hả, ta biết rồi." Ngô Mạc thị không biết chân tướng, quay đầu nhìn Hàn Hàn: "Bằng hữu của ngươi?" Hàn Hàn gật đầu: "Xem như là vậy ạ." Vừa nói vừa tiến vào Thu Vận các. Tiêu Nguyên Bồi đang ngồi ở bên cạnh bàn vẻ mặt ghét bỏ chọc món cá hấp quế trong mâm: "Rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn giống nhau, thế nào nấu xong mùi vị lại khác biệt lớn đến như vậy, hừm, thịt này nấu nát rồi, bên trong đầu cá ăn cũng không ngon miệng, còn cả hương vị này cũng không đúng..." Khóe miệng Hàn Hàn co giật, đây không phải là món ăn mình bày Dương đầu bếp làm sao, lần trước nàng tự mình làm một lần cho Tiêu Nguyên Bồi ăn, làm sao mới đảo mắt một cái tên ăn hàng này đã ghét bỏ thành như vậy? Nhìn này độ sáng màu sắc cùng với mùi thơm này, rõ ràng là sắc hương vị đều đầy đủ trong một món nha! Tiêu Nguyên Bồi đang oán trách, nghe thấy tiếng cửa mở, khuôn mặt tròn tròn nâng lên: "Ngươi tới đúng lúc lắn, đem đầu bếp các ngươi..." Câu nói mắc ở trong miệng, trong nháy mắt liền biến thành kinh hỉ, "Hàn Hàn, sao ngươi tới đây rồi!" Kéo ghế ra lạch bạch chạy đến, đôi mắt chớp chớp tỏa ra ánh sáng khó tin. Hàn Hàn biết ăn hàng này kích động như vậy không phải là bởi vì mình, mà là bởi vì mỹ thực mình làm ra, chỉ còn thiếu nước tên ăn hàng này xem mình như một mâm đồ ăn ngon di động nữa thôi! Chau mày, liếc mắt nhìn con cá bị chọc nát trên bàn: "Rất khó ăn?" Theo tầm mắt Hàn Hàn nhìn sang, khuôn mặt tròn của Tiêu Nguyên Bồi đang vui mừng lập tức nhăn lại bất mãn: "Hừ, so với ngươi làm khác xa nhau, đầu bếp kia rõ ràng đã không biết nấu rồi mà lại còn dám lừa gạt ta, ta nhất định phải tìm hắn rồi nói chuyện thật tốt!" Bộ dáng vô cùng tức giận. "Thật sự khó ăn như vậy?" Hàn Hàn không tin, con cá này là nàng tự mình giao cho Dương chủ trù làm, mặc dù không nắm giữ tinh túy trong đó, nhưng là cũng chắc chắn được tám chín phần mười, đầu bếp chính của tửu lâu Như Ý, đương nhiên không phải là người không có tài năng. Đi qua cầm đũa gắp lên một miếng thịt nếm thử, thời gian thịt nấu hơi lâu một chút, thịt cá có chút dễ bị rời ra, nhưng tuyệt đối không đến mức nát bấy; đường bỏ hơi ít, vị kém một chút so với khi ăn tươi; vì đầu cá to khó ngấm gia vị, cho nên mùi vị khi ăn hơi nhạt một chút, nhưng tuyệt đối không phải là không ngon, tổng thể mà nói, nếu món ăn này được chấm điểm, chắc chắn ở mức điểm trên chín mươi, thời gian trong vòng một ngày có thể chế biến cá thành như vậy(*), Dương đầu bếp xem như đã rất có thiên phú. (*) Ý ở đây là học nấu cá trong vòng 1 ngày mà đã nấu được ngon như thế, chứ không phải là con cá đó phải nấu mất 1 ngày. Để đũa xuống, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên Bồi. Tiêu Nguyên Bồi hừ hừ: "Có phải rất khó ăn hay không?" Hàn Hàn liếc mắt quay mặt sang: "Cái miệng của ngươi rốt cuộc là thể loại gì vậy? Mùi vị chỉ có một chút sai sót nhỏ cũng có thể ăn ra! Mặc dù so với ta làm có chút thiếu lửa, nhưng cũng là một món ngon khó có được, làm gì mà nghiêm trọng như ngươi nói chứ!" Đôi mắt tròn xoe của Tiêu Nguyên Bồi chớp chớp: "Nếu như trước đây được ăn thì ta cũng xem như là một mĩ vị, thế nhưng sau khi ăn qua đồ ăn ngươi làm, lại ăn món người khác làm không còn mùi vị nữa! Là tiểu nhị này lời thề son sắt nói đầu bếp kia được ngươi chân truyền, ta mới qua đây ăn, ai biết rõ ràng là lừa người!" Nói xong lời cuối cùng, lại có một chút tức giận. Hàn Hàn không nói gì, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Bồi, chân truyền thì học dễ dàng như vậy sao? Người làm công vì muốn tửu lâu nhà mình có thêm khách nhân, đương nhiên là cái gì cũng nói được rồi, cũng có thể tin tưởng hoàn toàn sao? Không phải trong tiểu thuyết đều nói công tử nhà phú quý thời cổ đại có lòng dạ hẹp hòi hơn nhiều so với người khác sao? Làm sao bộ dáng ăn hàng này thoạt nhìn ngu ngốc dễ lừa vậy? Thấy Hàn Hàn trừng mình, Tiêu Nguyên Bồi méo miệng, có chút ủy khuất: "Ta nói là lời thật lòng, vốn dĩ là bọn họ không nấu ăn ngon bằng ngươi!" Quả thực Hàn Hàn bị biểu tình của hắn chọc cho vui vẻ: "Nói thật thì thế nào, ngươi đừng quên, hiệp ước của chúng ta trong vòng hai tháng, chẳng lẽ hai tháng sau ngươi sẽ không ăn cái gì nữa?" Lúc này Tiêu Nguyên Bồi mới nghĩ đến còn có bản hiệp ước này, lập tức có chút buồn buồn, nháy mắt mấy cái, trong lòng cứ lặp lại một giọng nói: Hai tháng sau thì không thể ăn cơm do Hàn Hàn nấu nữa! Sau khi Hàn Hàn nói xong liền mặc kệ hắn, mặc dù nàng nhìn Tiêu Nguyên Bồi thuận mắt, nhưng chưa từng nghĩ tới việc sẽ nấu cơm cả đời cho ăn hàng này, phải sớm cho hắn hiểu rõ hiện thực mới được, nếu còn bắt bẻ như thế nữa, không chừng ngày nào đó thật sự sẽ chết đói. Vòng qua Tiêu Nguyên Bồi, kéo tay Ngô Mạc thị giới thiệu: "Nãi nãi, gian Thu Vận các này là do Tào chưởng quỹ đặc biệt chuẩn bị cho con, xem như là hồi báo về chuyện bánh bao hấp, người và Tiểu Phong Phong trước hết ngồi nghỉ ở trong giường quý phi một lát, con đi làm cơm, làm xong sẽ gọi người." Lại dặn dò Mộ Dung Ý, "Ngoan ngoãn ở trong phòng cùng với nãi nãi, tỷ làm cho đệ đại tiệc." Mắt Mộ Dung Ý nhìn Tiêu Nguyên Bồi, thân thể không động. Ngô Mạc thị đi vào phòng cũng có chút câu nệ, nghe vậy vội nói: "Không cần cầu kì, có gì thì ăn cái đó đi, ngươi cũng không nên làm gì nhiều." Lỡ may khiến Tào chưởng quỹ ghét bỏ thì làm sao bây giờ? Hàn Hàn cười híp mắt nói: "Không có gì, nãi nãi, người không cần phí tâm." Vừa nói, vừa đỡ Ngô Mạc thị đi vào bên trong. Tiểu nhị thông minh đã sớm bưng một bình trà và bánh ngọt tiến vào: "Tào chưởng quỹ phân phó đưa tới, Mạc cô nương có gì cần cứ việc kêu chúng ta." Hàn Hàn gật đầu: "Nói cho Tào chưởng quỹ, làm phiền ngài ấy rồi. Mặt khác, ngươi tìm người dọn dẹp đồ ăn trên bàn ở bên ngoài đi." Tiểu nhị liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên Bồi, một bàn đồ ăn này là do công tử này gọi đến, thế nhưng còn chưa trả tiền đâu, mặc dù là bằng hữu của Mạc cô nương, nhưng chưởng quầy không phân phó cho hắn miễn đơn, nếu như mình thu, lỡ may hắn không trả tiền thì làm sao bây giờ? Nhất thời có chút do dự bất động. Mặc dù Tiêu Nguyên Bồi vì vụ ăn uống sau này mà khổ não, nhưng tai vừa nghe thấy Hàn Hàn nhắc tới đại tiệc, mạch suy nghĩ lập tức bị kéo lại, thấy tiểu nhị bất động, vội vàng quát: "Nói ngươi dọn thì dọn đi, đứng ngốc ra đó làm cái gì!" Thu đi rồi thì mình mới có lý do ăn chực chứ Nghe chính chủ lên tiếng, tiểu nhị không do dự nữa, tay chân lanh lẹ thu dọn. Hàn Hàn cũng biết tiểu nhị lo ngại cái gì, dù sao mình hợp tác với Tào chưởng quỹ cũng không có người bên ngoài biết đến, tiểu nhị trong tửu lâu không nghe theo ý mình cũng là điều bình thường, hơn nữa, nàng và Tiêu Nguyên Bồi mới gặp mặt hai lần, chưa nói tới có bao nhiêu giao tình, còn chưa đến mức có thể miễn đơn cho đối phương, thấy Tiêu Nguyên Bồi lên tiếng, lập tức cất bước đi ra. Thấy Hàn Hàn đi rồi, Tiêu Nguyên Bồi nháy mắt mấy cái: "Hàn Hàn, ngươi chờ ta một chút, ta cùng đi với ngươi." Có lẽ nếu giả ngốc, thì nàng sẽ làm thêm cho mình nhiều bữa cơm nữa cũng không biết chừng. Mộ Dung Ý vẫn chú ý động tác của Tiêu Nguyên Bồi, thấy hắn khẽ động, lập tức thân thể nhỏ xoay lại, che ở trước mặt hắn: "Không được theo." Tiêu Nguyên Bồi cúi đầu, biết đứa nhỏ trước mắt này là đệ đệ của Hàn Hàn, mặc dù lần trước lúc nhìn thấy đứa nhỏ này khiến hắn cảm thấy trong lòng dâng lên sự sợ hãi khó hiểu, nhưng bây giờ nhìn lại hình như dễ nói chuyện hơn một chút so với lần trước, suy nghĩ đến những món ăn ngon trong đại tiệc kia, trong lòng như được thổi khí, mắt tròn xoe cong cong nheo lại: "Tiểu đệ đệ, ngươi có thể nói với tỷ tỷ ngươi làm thật nhiều đồ ăn ngon cho ca ca hay không, ca ca sẽ mua rất nhiều thứ tốt đưa cho ngươi nha." Sâu trong con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý xẹt qua một tia xem thường, đầu xoay qua một bên không nói lời nào. Tiêu Nguyên Bồi chớp mắt, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hấp dẫn: "Này, nếu như ngươi có thể khuyên Hàn Hàn làm cơm cho ca ca nhiều hơn hai tháng, ca ca liền dẫn hai tỷ đệ các ngươi đến kinh thành đi chơi, còn bao ăn bao ở, thấy thế nào? Ta nói với ngươi, trong kinh thành có nhiều nơi chơi vui hơn chỗ này rất nhiều, đầu sư tử ở đó có thể lớn như vậy nè, còn có bánh rán hành giòn tan hương thơm nức, mùi gà quay vừa ngửi đã khiến cho người khác không nhịn được chảy nước miếng..." Đông Thanh ở phía sau nghe thấy thế thì khóe miệng há ra, rất muốn nhắc nhở công tử nhà mình, tỷ tỷ đứa nhỏ này chính là đầu bếp, người ta hiếm lạ bánh rán hành ở kinh thành sao? Còn có gà quay nữa? Thế nhưng nghĩ tới từ lúc đi theo công tử nhiều năm như vậy, hình như trừ ăn ra, công tử cũng không quan tâm đến cái khác, miệng lại ngậm lại, không để cho công tử nói về đồ ăn, đoán chừng công tử cũng không có lời nào để nói. Nghe này ăn hàng này nói về từng món ăn trong kinh thành thuộc như lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý vẫn nghiêm túc không biểu tình, tính toán hẳn là Hàn Hàn đã đi xuống phòng bếp rồi, lúc này mới không có kiên nhẫn quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên Bồi một cái. Thấy đứa nhỏ này rốt cuộc đã nhìn thẳng vào mình, hai mắt Tiêu Nguyên Bồi sáng ngời, chẳng lẽ đứa nhỏ này bị mình nói đến mức động tâm? "Heo!"Nói xong một từ, Mộ Dung Ý bước nhỏ từng bước tiến vào phòng trong. Lưu lại Tiêu Nguyên Bồi một mình ngổn ngang bị đả kích: "Lần trước ngươi cũng nói là ta cầm tinh con heo, không phải ta đã nói với ngươi, đúng là ta cầm tinh con heo sao? Hơn nữa nãi nãi ta nói..." Một đạo khí tức lạnh lẽo thâm trầm bắn qua, Tiêu Nguyên Bồi nghẹn họng, lui lui cổ, lập tức không nói tiếng nào. Quác quác quác, đứa nhỏ thần thánh, quá kinh khủng!