[Dịch] Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Sưu tầm

Chương 41 : Không cho nhìn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Editor: Ôp Hàn Hàn ở đứng ngoài cửa suy ngẫm một lát, trong lòng có chủ ý, "cháaa, cháaa" vội vàng đánh xe bò đi vào. Dỡ xe xuống, thả cỏ khô vào trong máng cho bò, nhìn sang bồn nước bên cạnh còn đầy do Ngô Mạc thị đã đổi lại nước mới, xác định đủ cho bò uống, lúc này Hàn Hàn mới phủi phủi y phục đi vào phòng. "Tỷ ngươi cũng thật là, buổi tối lão bà ta không câu nệ ăn cái gì đều được rồi, còn dùng cố ý mua nhiều đồ ăn trở về như vậy, xài hết bao nhiêu tiền chứ, mỗi lần nói nàng lại không chịu nghe. Nàng một tiểu cô nương ở bên ngoài kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, còn không biết đường tiết kiệm, đến lúc Tào chưởng quỹ không cho nàng quản sự nữa thì cuộc sống sau này làm sao đây chứ... Lão bà ta nửa người đã chôn dưới đất, đến lúc đó hai chân cũng không đi nổi, chỉ còn lại tỷ đệ các ngươi bị kẻ khác bắt nạt. . . . Bây giờ ngươi phải có thân thể cao lớn hơn, ăn nhiều thịt một chút, lớn thêm một chút thì sau này mới che chở tỷ tỷ ngươi được tốt. . . ." Hàn Hàn vừa vào cửa liền thấy Ngô Mạc thị lải nhải kẹp một miếng thịt sườn đông bỏ vào trong bát Mộ Dung Ý. Biết tiểu gia hỏa Tiểu Phong Phong kiêu ngạo này có tính khiết phích (bệnh thích sạch sẽ) nghiêm trọng, ngoài mình gắp đồ ăn cho hắn ra, người khác gắp hắn sẽ không chịu ăn. Sợ Ngô Mạc thị lúng túng, Hàn Hàn vội vàng cười cầm đũa kẹp miếng thịt trong bát Mộ Dung Ý lên: "Trời ơi, chết đói mất thôi, miếng sườn thịt đông này ăn thật là thơm ngon." Một ngụm bỏ vào trong miệng, rồi buông đũa xuống. Mộ Dung Ý nhìn chiếc đũa dính đầy nước bọt của nữ nhân nào đó, trán kéo xuống một loạt hắc tuyến, con ngươi đen nhánh hẹp dài thâm trầm, cuối cùng vẫn thản nhiên cầm chiếc đũa lên tiếp tục ăn. Ngô Mạc thị ở một bên nhìn không vui : "Ta nói ngươi nha đầu này, trong mâm nhiều món như vậy, cướp của Tiểu Phong làm gì, mệt cho ngươi còn là tỷ tỷ, mỗi ngày chỉ biết bắt nạt đệ đệ, còn không nhanh chóng đi rửa tay rồi tới dùng cơm." Nói xong đứng dậy múc cơm cho Hàn Hàn. dinendian.lơqid]on Hàn Hàn múc nước trong bồn gỗ, tóc đơn giản buộc ra sau đầu,vừa rửa mặt vừa giải thích: "Con đâu có bắt nạt đệ ấy. Người xem, dáng vẻ hắn hiện tại tròn tròn, trắng nõn giống như con heo nhỏ mới sinh, còn không giảm béo thì sau này cưới vợ sẽ khó khăn đấy. Ai mà muốn gả cô nương nhà mình cho một người như heo chứ, cũng không phải Thiên Bồng nguyên soái đâu. Lúc này không cho hắn ăn thịt, là vì tốt cho hắn, bớt cho việc sau này không cưới được vợ rồi lại oán giận con. . . ." "Nói hươu nói vượn, miệng càng nói càng không có lý lẽ, có người nào nói với đệ đệ mình như vậy sao!" Ngô Mạc thị khiển trách một tiếng, quay đầu an ủi Nhiếp Chính vương đại nhân, "Đừng nghe tỷ ngươi nói hươu nói vượn , Tiểu Phong chúng ta lớn lên đáng yêu như vậy, sao có thể không cưới được vợ chứ, muốn ăn thì cứ ăn đi, không cần để ý đến tỷ ngươi." Lợn con tròn tròn, trắng nõn? Chân mày nhỏ của Nhiếp chính vương đại nhân hơi nhướn lên, lá gan con nhóc này càng lúc càng lớn, vậy mà nói mình là lợn con mới sinh! Còn có, Thiên Bồng nguyên soái là cái quỷ gì nữa vậy, rất lợi hại sao? Chính mình là Nhiếp chính vương đấy, luận về chức vị thì có thể đè chết nguyên soái! Quả nhiên là nha đầu không có đầu óc, kiến thức hạn hẹp! Dùng một phần ba ánh mắt khinh bỉ đảo qua Hàn Hàn, Nhiếp chính vương đại nhân quả quyết bày tỏ ý kiến của mình: "Tóc dài kiến thức ngắn!", sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn cơm. Hàn Hàn rửa mặt xong đang mở tóc ra lập tức cứng đờ, tóc. . . . tóc dài kiến thức ngắn? Đứa nhỏ hung dữ này chẳng lẽ đã quên tóc của hắn cũng rất dài sao? Đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay cầm lấy cái ‘đuôi ngựa’ sau đầu Mộ Dung Ý, cười híp mắt gật gật đầu: "Quả thực là tóc rất dài !" Mộ Dung Ý chậm rãi nuốt xuống ngụm cơm trong mồm, cầm miếng vải trên bàn lau miệng, vươn cái tay mập ú trắng nõn túm lấy tóc sau đầu Mạc Hàn Hàn: "Quả thực là kiến thức rất ngắn!" Quay đầu sang Ngô Mạc thị nói, "Ta ăn no rồi." Đứng dậy lắc lắc thân thể nhỏ vào buồng trong. Hàn Hàn trợn mắt, này... đứa nhỏ ghê tởm đáng ghét này! Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là nói chuyện thì phải hàm súc sao? Á, phi phi (nhổ nước bọt), đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ai mới là kẻ kiến thức ngắn chứ hả! Ngô Mạc thị ở một bên thấy thế cười không ngừng, kẹp một ít cá thả vào trong bát Hàn Hàn: "Được rồi, chớ trợn mắt, ai bảo ngươi không có việc gì lại đi bắt nạt Tiểu Phong, đáng đời!" Hàn Hàn bất mãn bĩu môi: "Cái gì chứ, rõ ràng là hắn bắt nạt con trước!" Trong tửu lâu hắn còn nói mình là người quái dị đấy! "Nói bậy! Thanh Phong nhỏ như vậy, sao có thể bắt nạt ngươi!" Ngô Mạc thị giận dữ quát một tiếng, "Mau ăn nhiều một chút, nhìn ngươi bây giờ, thật gầy." "Gầy sao?" Hàn Hàn nhéo nhéo má, "Nào có, rõ ràng là con có nhiều thịt mà." "Còn phải nhiều nữa mới được." Ngô Mạc thị lại gắp thức ăn cho Hàn Hàn, "Nhìn Đại Nha kia kìa, nó nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng lớn lên còn cao hơn so với ngươi. Trước đây nãi nãi không có bản lĩnh, khiến ngươi ngay cả một bữa cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ ngươi có bản lĩnh rồi, chúng ta cũng không cần phải quá tiết kiệm cái ăn, ra ngoài ăn cơm cũng không cần phải kỹ càng quá, cần bồi bổ nhiều nữa thì vóc dáng ngươi mới có thể cao lớn thêm." "Vâng, nãi nãi yên tâm đi, con sẽ không bạc đãi chính mình." Chỉ là thân thể này thiếu hụt nhiều năm, không thể trong thoáng chốc mà bồi bổ tốt lên được. "Nãi nãi đã lớn tuổi, ăn quen cơm rau dưa nhiều năm như vậy, sau này ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta, mang cá thịt về rồi nãi nãi lại ăn không hết." Ngô Mạc thị lại gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Hàn Hàn căn dặn. "Vâng, người cứ mặc kệ con đi, ở bên ngoài con đã ăn thịt no rồi, bây giờ bụng còn trướng đây, uống chút canh là được." Bỏ qua lời ‘trở về không cần mang theo đồ ăn’ của Ngô Mạc thị. dinendian.lơqid]on "Ăn no rồi còn cướp của đệ đệ, cũng không sợ người khác nhìn thấy rồi cười nhạo ngươi." "Đâu phải cướp ạ, con đã nói là vì muốn giúp hắn giảm béo..." "Nói bậy, đứa nhỏ trong nhà, giảm béo cái gì..." "Đúng rồi, lúc chiều Đại Nha nói muốn đi theo ngươi học nấu vài món đặc biệt để trở về làm cho nhị thẩm ngươi ăn." Sau khi ăn xong, Ngô Mạc thị đang thu thập bát đũa nói, "Nói nhị thẩm ngươi bây giờ không có lưỡi, mỗi ngày đề cáu giận, ăn cơm cũng không được ngon miệng, nàng nhìn vào mà đau lòng, nên muốn trở về làm đồ ăn ngon cho nương nàng, chắc có lẽ sẽ tốt hơn. Ta nghĩ đứa nhỏ này cũng là người con hiếu tâm, liền đáp ứng, ngươi không nên so đo tính toán, bày vẽ cho nàng làm chút gì đi." Hàn Hàn đang cọ nồi, nghe vậy khóe môi kéo ra một nụ cười châm biếm, nấu cơm cho mẫu thân, người con hiếu tâm? Hừ, may mà Lâm thẩm ở bên ngoài nói với mình, bằng không sợ là cả mình cũng đều bị nàng lừa mất! Hàn Hàn cũng không ngẩng đầu lên liền đáp ứng: "Lại nói tiếp muội muội cũng là người đáng thương, nàng muốn học nấu ăn thì đi học đi, chờ khi con nhàn rỗi sẽ dạy nàng." Chỉ hi vọng nàng đừng hối hận là tốt rồi. Ngày hôm sau trời còn từ mờ sáng, Hàn Hàn xoa xoa đầu, nhìn đứa nhỏ hung dữ ngủ an ổn bên cạnh, nhịn không được nhéo cái mũi của hắn. Đứa nhỏ này lăn qua lăn lại làm khó mình cả một đêm, ngược lại hắn thì ngủ an ổn, thật đẹp! Nàng vô cùng hoài nghi đứa nhỏ hung dữ này có phải muốn cố ý trả thù mình hay không, nếu không vì sao trước đây hắn một người ngủ rất an ổn, nhưng đêm hôm qua ba lần bốn lượt bò lên trên ổ chăn của nàng, đè trên ngực của nàng, mỗi lần đều là lúc nàng chuẩn bị ngủ lại khiến nàng tỉnh lại, thế cho nên lúc này nàng còn có thể ẩn ẩn cảm giác ngực bị cái đó đè nén. Mộ Dung Ý đương nhiên là cố ý, ai bảo con nhóc này không chỉ nói mình làm nam kỹ, còn nói mình là lợn con béo trắng chứ. Hừ, mặc dù chân tay mình nhỏ nên không thể làm gì, thế nhưng muốn chỉnh con nhóc này một chút thì vẫn có thể . Nếu không phải là nhìn nàng quá mệt nhọc, không đành lòng tiếp tục nữa, mình đây có thể chơi đùa cùng nàng một đêm. dinendian.lơqid]on Dù sao đứa nhỏ lúc đi ngủ không thành thật cũng là điều rất bình thường ! Mộ Dung Ý đang "ngủ say" cảm thấy mũi mình bị bịt hô hấp không thông, vươn cánh tay nhỏ mập mạp đánh "bốp"một tiếng, lật người tiếp tục ngủ. Tay Hàn Hàn bị đau, bèn co lại rút tay về, trên mu bàn tay hiện ra một vết hồng nho nhỏ, trừng mắt nhìn đứa nhỏ xấu xa bên cạnh giả bộ ngủ, cắn răng: "Thanh Phong, đệ không phải giả bộ cho tỷ xem!" Nói xong tay cũng lật chăn hắn đang đắp lên, dù sao khí trời lúc này ấm áp, cũng không sợ hắn bị lạnh. Mộ Dung Ý cả kinh, không ngờ động tác con nhóc này lại như thế, vội vàng lấy tay che tiểu Mộ Dung Ý của mình, hai tai đỏ lên, ngẩng đầu trừng mắt: "Không được nhìn!"