[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 120 : Vương Lâm trở về.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hứa Hạo là đại đệ tử thứ sáu của Linh Vũ Tông ở tam cấp tu chân quốc - Cự Lộc Quốc. Lúc này hắn đang ngồi ở trên một tảng đá cực lớn đang tự di chuyển, kiểm tra lại chiến lợi phẩm mấy năm nay của bản thân. Đúng lúc này, đột nhiên ngọc giản truyền âm của hắn chớp động dữ dội. Hứa Hạo nhíu mày, lấy ngọc giản ra đặt ở trên trán. Ngay lập tức một âm thanh gấp gáp vang lên trong thần thức của hắn. -Nhanh chóng đi đến vị trí bốn mươi tám độ phía Tây Bắc. Chỗ đó xuất hiện một cái thần thức không có chủ! Người truyền âm đến cho hắn là một vị bằng hữu tốt tên là Cát Dương ở chiến trường ngoại vực. Hai người bọn hắn đều là người có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ. Thường xuyên liên thủ để giết người đoạt bảo, phối hợp rất ăn ý. Hứa Hạo nghe xong, sắc mặt khẽ biến. Ngay sau đó lộ vẻ vui mừng như điên. Thần thức là vật quý giá nhất ở chiến trường ngoại vực, so với tất cả những pháp bảo khác thì ít hơn rất nhiều. Chỉ có những tu chân hùng mạnh, lúc bị phá hủy thân xác liền khiến cho Nguyên Anh rời khỏi cơ thể. Hơn nữa Nguyên Anh khi bị tiêu diệt, mới có xác suất cực nhỏ, có một tia thần tức bay ra. Hứa Hạo không biết những tác dụng cụ thể của thần thức. Nhưng hắn nhớ rõ, trong khoảng khắc khi bước vào chiến trường ngoại vực, thượng cấp tu chân quốc có đưa ra một cái bảng, mặt trên có mười vị xếp hạng, không ngờ trong số đó thần thức là cao nhất. Tất cả những gì trên cái bảng kia, khi nhặt được phải nộp lên trên, hơn nữa sẽ chắc chắn sẽ được ban thưởng. Nghĩ tới đây, Hứa Hạo cảm thấy quả tim điên cuồng đập loạn. Hắn không nói nhiều mà khẽ động thân thể, hướng về góc Tây Bắc mà bay tới. Khi hắn bay đến, ở đây đã tụ tập rât nhiều người. Ở xa có một cái lồng lớn đậy lại, ở bên trong cái lồng có một cái vệt sáng màu lam rất lớn. Vệt sáng kia nhẹ nhàng nổi trong không trung, không chút nhúc nhích. Hai mắt Hứa Hạo lộ ra vẻ tham lam, không nói nhiều vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái xoa màu đen, vọt tới thành. Lại nói đến Vương Lâm đang lặng lẽ chờ đợi vết nứt không gian xuất hiện. Sau rất lâu, trong phạm vi thần thức của hắn, đột nhiên xuất hiện tám cái vết nứt. Thần thức của Vương Lâm lập tức đi vào. Cắt đứt. Xuất ra tám đạo thần thức. Quá trình như vậy, liên tục được duy trì, thần thức của Vương Lâm, càng ngày càng ít đi. Số lượng thần thức xuất ra, càng lúc càng nhiều. Chiến trường ngoại vực, trong khoảng thời gian ba năm ở đây, lâm vào trong một cảnh tượng điên cuồng. Từ cách đây ba năm đột nhiên xuất hiện thần thức vô chủ bị hai người Hứa Hạo và Cát Đằng lấy đi. Làm cho tất cả những người đang thu dọn chiến trường ngoại vực trở nên điên cuồng. Sau đó gần như mỗi ngày, đều có thần thức xuất hiện ở chiến trường ngoại vực. Số lượng thần thức nhiều đến mức không thể tưởng tượng được. Một màn quái dị này, nếu như thường thường, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của thượng cấp tu chân quốc. Nhưng trong ba năm này, thượng cấp tu chân quốc cũng không phái ra bất kỳ người nào đến điều tra. Trong chiến trường ngoại vực, bây giờ cực kỳ bất ổn. Vì một chút nguyên nhân không hiểu nổi, người bên trong không ra ngoài được, mà người bên ngoài cũng chẳng thể vào trong. Việc này nói đến cùng, vấn đề có lẽ là do sự xuất hiện của vết nứt không gian. Mười năm nay, toàn bộ chiến trường ngoại vực, vết nứt không gian xuất hiện rất nhiều, nhất là vài chỗ cửa đi vào, lại càng có nhiều. Đám tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc cấp bốn đã phân tích ra được chính là chiến trường ngoại vực đã sắp đến bờ sụp đổ. Lúc này cho dù có cao thủ Nguyên Anh Kỳ đi vào, cũng không có khả năng vãn hồi được đại cục sụp đổ nữa. Còn chuyện mời người ở lục cấp tu chân quốc đến để sửa chữa thì chi phí này lại quá cao. Mặc dù biết ở trong chiến trường ngoại vực có rất nhiều thần thức, thì cũng chẳng đủ để trả tiền cho những chi phí sửa chữa bên dưới. Những thứ này vẫn là do vài ngũ cấp tu chân quốc cùng nhau gánh chịu. Hơn nữa quan trọng nhất là, chiến trường ngoại vực cũng không phải chỉ có một chỗ. cũng không cần phải đi sửa chữa một cái chiến trường đã sắp sụp đổ. Cho nên nếu như chiến trường ngoại vực dưới gia cố pháp thuật không được hiệu quả thì bỏ đi được rồi. Nhưng khó có thể giải thích chính là cái chiến trường này rõ ràng đã được dự đoán tối thiểu có thể sử dụng được mấy nghìn năm nữa, nhưng vì sao chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, lại đột nhiên nhanh chóng có chuyển biến xấu đi thế này. Bọn họ không biết, tất cả những nguyên nhân này, thực ra phải tìm đến Vương Lâm đầu tiên. Nếu không phải hắn trong khoảng thời gian dài liên tục công kích những vết nức thì cũng sẽ không trở nên như thế này được. Thời gian trong vết nứt không gian, và chiến trường ngoại vực có sự khác biệt rõ ràng. Ở bên trong hư vô của vết nứt không gian trải qua một trăm năm, thì bên ngoài Chiến trường ngoại vực chỉ là mười năm mà thôi. Nói một cách chính xác, thời gian Vương Lâm ở bên trong không gian của vết nứt đánh vào cái khe hở, đối với bên ngoài, là bảy năm, nhưng trên thực tế, lại là bảy mươi năm. Bảy trăm năm liên tục công kích, làm cho Chiến trường ngoại vực nhanh chóng chuyển biến xấu. Bây giờ, không có tu sĩ nào ở tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc dám đi vào cái chiến trường ngoại vực này. Bọn họ chỉ có thể truyền âm vào, nói cho những tu sĩ của tam cấp tu chân quốc, hủy bỏ công việc dọn dẹp lần này, toàn lực tìm kiếm thần thức. Sau đó thống nhất mở truyền tống trận ra, để tất cả mọi người rời khỏi. Vương Lâm đã quên thời gian. Thần thức của hắn càng ngày càng yếu, càng lúc càng nhỏ. Hắn bây giờ, đã không thể tiếp tục chặt đứt thần thức, mà đang đợi, chờ cái vết nứt lớn hơn xuất hiện. Vào một ngày, ở trong phạm vị thần thức của Vương Lâm, xuất hiện một cái vết nứt không gian lớn hơn gấp nhiều lần so với những cái trước kia. Vương Lâm không chút do dự, chui vào. Mã Lương đã tìm được một kiện pháp bảo vừa ý. Nó giống như Đạo Mặc Quang năm đó hắn tìm được, đều là vật có thể tự động phi hành. Vì kiện pháp bảo này, Mã Lương đã dùng hết sức, đuổi theo trong ba ngày. Hắn cười khổ nhìn phi kiếm kia ở phía trước đang tỏa ra tử quang. Thầm nghĩ năm đó nếu Toa Tử không bị cướp mất, bây giờ nhất định sẽ dễ dàng đuổi theo, cũng không đến mức cực nhọc thế này. Nhớ đến Toa Tử, Mã Lương lại nhịn không được mà liên tưởng đến Mặc Quang. Mười mấy năm qua, hắn không phải chỉ một lần mơ tưởng, bên trong Mặc Quang kia rốt cuộc là cái pháp bảo gì, lại có thể bị những tộc nhân của Cự Ma Tộc truy đuổi và chiếm đoạt. Chắn chắn nó phải là một kiện pháp bảo nghịch thiên. Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn cũng nhịn không được mà phải than ngắn thở dài. -Truyền tống thông đạo sớm không mở, muộn không mở, hết lần này đến lần khác kỳ hạn năm mươi năm của ông mày còn chưa hết, lúc này lại mở ra. Nhưng bất kể là nói thế nào, cuối cùng cũng có thể trở về nhà. Mấy năm gần đây ở nơi này quá nguy hiểm. Đều vì những thứ thần thức này đột nhiên xuất hiện mà làm náo loạn. Chờ khi nào đem cái phi kiếm này lấy vào tay, trở về chỗ tập kết. Hì hì, tiểu sư muội, muội nhất định phải đợi huynh về nhé, ngàn vạn lần đừng nhận lời của đại sư huynh, hắn chỉ là một tên súc sinh mặt người tâm thú. Chỉ có huynh mới một lòng một dạ với muội thôi. - Mã Lương nói thầm trong lòng, tiếp tục đuổi theo về phía trước. -Nhưng năm mươi năm đã trôi qua, tiểu sư muội không biết bây giờ đã như thế nào rồi? Ách…Nàng tu luyện Chiến Thần quyết, nghe nói có thể bảo trì được nhan sắc. Thoạt nhìn thì chỉ mới ba mươi tuổi thôi, nếu như nàng trở thành một bà già, thì ta cũng buông tay được rồi. Hừ hừ, lần này Chiến Thần điện có hơn mười người đến đây, chỉ còn lại có mười người sống sót. Khi trở về, chắc chắn ta sẽ được tông chủ chú trọng bồi dưỡng. Hơn nữa trước kia ta còn có bình đan dược kia, ăn vào một viên thì có thể giữ được tuổi xuân. Vì vậy, cho dù quay trở về, thì ta cũng vẫn là một chàng trai hai mươi tuổi. Đến lúc đó thì thích nữ tử thế nào, mà chẳng tìm được chứ? Mã Lương cười ha ha, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy động lực, tốc độ lại càng nhanh hơn được vài phần. Mã Lương đang toan tính, đột nhiên từ xa bay đến hai đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã đến sát bên người hắn. Trong đó có một đạo lập tức bay lên trước mặt Mã Lương. Phi kiếm ở phía trước nhoáng lên một cái, lập tức lộ ra thân hình. Chỉ thấy đó là một người thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi. Ánh mắt hắn âm trầm, bàn tay to trảo một cái, sau khi nắm lấy phi kiếm thì chẳng thèm nhìn cái nào mà ném nó vào túi trữ vật. Sau đó, hắn xoay người, âm trầm nhìn chằm chằm vào Mã Lương. Lúc này thì đạo cầu vồng kia đã hạ xuống, xuất hiện một người trung niên mặc quần áo màu đen, đứng ở phía sau Mã Lương, cười nhạo nhìn về phía hắn. Mã Lương biến sắc, thất thanh nói: -Hứa Hạo, Cát Dương! Mã Lương than khổ, hai người đối phương trước đây rất lâu hắn đã từng gặp qua. Cho nên lúc này mới liếc mắt đã nhận ra ngay. Thanh danh của hai người này rất xấu, chuyên giết người đoạt bảo. Mã Lương quyết định kéo túi trữ vật xuống, trực tiếp ném cho Hứa Hạo ở phía trước, cầu xin nói: -Hai vị đạo hữu, tất cả những thu hoạch của ta mấy năm nay, đều ở chỗ này. Hai vị cứ việc lấy đi, ta chỉ mong có thể giữ được tính mạng thôi. - Hứa Hạo ngẩn ra, mở miệng túi trữ vật ra nhìn qua, rồi nhìn Mã Lương một cái, cười nói: -Ngươi là người không có khí phách mà ta được gặp, nhưng cũng rất thức thời. Được thôi, ngày hôm nay tha cho ngươi một mạng. Cút. Mã Lương thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rút lui… Đột nhiên, hắn biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi. Một thanh phi kiếm xuyên qua ngực của hắn. Cơ thể của hắn run rẩy, cảm giác được rõ ràng sinh mệnh của mình đang dần biến mất. Hắn giãy dụa xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Cát Dương, giữ lại một ngụm máu ở trong miệng, mơ hồ nói: -Ngươi… … Cát Dương vẫy tay, phi kiếm bay trở về. Hắn lãnh đạm nói: -Ta chưa nói tha ngươi. Nói xong, cơ thể của hắn khẽ động, cũng chẳng thèm nhìn Mã Lương một cái, bay về nơi xa. Hứa Hạo cũng chẳng biết nói gì, đối với Mã Lương đang hấp hối chỉ biết lắc đầu, rồi lên đường. Lòng hắn hiểu rõ, đây là Cát Dương hận Mã Lương đưa túi trữ vật cho mình. Hai người hắn và Cát Dương có một thỏa thuận, túi trữ vật đến tay ai, thì của người đó, không được tranh đoạt nữa. Nếu như vừa rồi Mã Lương đưa túi trữ vật cho Cát Dương, Hứa Hạo cũng sẽ làm như vậy. Ý thức của Mã Lương đã trở nên mơ hồ, trước mặt hắn hiện lên bóng dáng của tiểu sư muội, rồi dần dần nhắm hai mắt lại. Đúng lúc này, đột nhiên ở bên cạnh thi thể của Mã Lương xuất hiện một cái vết nứt không gian cực lớn. Một đạo thần thức khổng lồ vọt ra. Khi đạo thần thức xuất hiện, hơi dừng lại một chút, rồi lập tức chui vào trong cơ thể của Mã Lương. Rất lâu sau, Mã Lương lại mở mắt. Từ trong ánh mắt của hắn lóe lên hai đạo tinh quang. Vết thương ở trước ngực hắn, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được bằng tốc độ rất nhanh mà liền lại. Hắn mở miệng phát ra một thanh âm lạnh lẽo: - Đằng Hóa Nguyên. Vương Lâm ta đã trở về! Thần thức! Quay về! Đột nhiên lúc này, trên khắp chiến trường ngoại vực, tất cả những thần thức trước kia của Vương Lâm, bất kể là đang trong túi trữ vật của người nào, hoặc bị người ta luyện hóa vào bên trong cơ thể, hoặc đang bị người ta tranh giành đều rung lên. Từng đạo thần thức, từ tất cả phương hướng của chiến trường ngoại vực, nhanh chóng từ pháp bảo, túi trữ vật, từ bên trong cơ thể điên cuồng bay về chỗ Vương Lâm, tụ tập lại. Cảnh tượng đó khiến cho trong lòng mỗi một vị tu sĩ lấy được thần thức ở chiến trường ngoại vực, trở nên rung động.