[Dịch] Tiên Nghịch
Vương Lâm đi ra cửa động, nhìn quanh, thấy có hơn trăm người chia làm
năm phe đang vây quanh một người thanh niên. Trong số những người đang
bao vây, một người trung niên bước ra, ôm quyền nói: “ Lý Sơn sư đệ,
lệnh bài đại biểu tư cách thì Huyền Đạo Tông ngươi chỉ cần một cái đã
đủ, ngươi lại giữ nhiều như thế làm gì? Ngươi cứ đưa ra đây, chúng ta
cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
Trong số các đệ tử của Vô Phong Cốc vang lên một tiếng hừ lạnh: “Lý Sơn, giao ra lệnh bài, nếu không ngươi chết chắc!”
Người bị bao vây đúng là Lý Sơn. Khi ở Hằng Nhạc phái, Vương Lâm cũng có
đôi chút giao tiếp. Lần này hắn đại biểu cho Huyền Đạo tông tiến vào.
Trong đội ngũ cũng chỉ có mình hắn là có tu vị Ngưng Khí kỳ. Tại Quyết
Minh cốc có một quy định đó là chỉ cho phép mỗi môn phái có một Ngưng
Khí kỳ tu sĩ tiến vào mà thôi. Nhưng đại đa số các môn phái cũng chẳng
cho Ngưng Khí kỳ đệ tử đi vào nơi này làm gì.
Sở dĩ Lý Sơn có thể theo vào là vì ngoại trừ hắn có khả năng chế tạo
dược hoàn pháp bảo thì hắn cũng là kỷ có một biệt tài đó là thâu kỹ. Bởi
vì hắn có biệt tài đó nên Phác Nam Tử phá lệ cho hắn tiến vào, đồng
thời còn cho hắn một pháp bảo có thể che dấu bản thân, không để người
khác có thể phát hiện. Tuy thế, pháp bảo này nếu dùng lâu sẽ từ từ mất
đi tác dụng.
Lý Sơn cũng có đôi chút bản lĩnh, dưới sự yểm hộ của đồng môn, nhiều lần
thừa dịp đang chiến đấu, hắn chiếm được không ít đồ tốt, trong đó lệnh
bài đại biểu tư cách hắn kiếm được đến hai cái. Tổng cộng trong tay
Huyền Đạo Tông đã có ba cái.
Mấy môn phái mất đi lệnh bài đương nhiên sẽ điên lên, thường xuyên công
kích người khác, hy vọng có thể đoạt lại một khối lệnh bài. Do đó, ở
thời gian trước mới có vô số lần chiến đấu diễn ra.
Tuy vậy, cũng có thể nói rằng Lý Sơn quá tham lam. Sau khi tiến nhập
Quyết Minh cốc, cứ gặp người nào là hắn sử dụng pháp bảo ẩn thân, ăn cắp
rất nhiều thứ làm hiệu quả của pháp bảo trở nên kém đi. Cuối cùng khi
hắn đang trộm cái lệnh bài thứ tư thì pháp bảo hoàn toàn mất đi hiệu lực
làm hắn bị phát hiện. Cũng may đúng lúc đó Huyền Đạo Tông cứu hắn ra,
nhưng vẫn bị lộ danh tính. Việc này bị đồn đại ra ngoài, những môn phái
mất đi lệnh bài đã hiểu ra nguyên nhân, lập tức cùng nhau đánh đến nơi
Huyền Đạo Tông tập kết ở trong Quyết Minh cốc.
Khi các đệ tử của Huyền Đạo Tông bị khốn trụ, Lý Sơn thấy sự việc không
ổn liền lấy lý do hợp lý để thoát đi. Ai ngờ vừa mới chạy ra đã bị người
ta phát hiện, liền cuống quýt chạy trốn. Chạy được một lát, Lý Sơn nhìn
lại không ngờ phía sau có hơn trăm người đạp phi kiếm đuổi theo hắn,
hơn nữa tu vi của bọn họ toàn là Trúc Cơ kỳ. Vì thế mới có cảnh tượng
như bây giờ.
Lý Sơn quỳ gối trên mặt đất, không do đem hai khối lệnh bài đặt xuống
mặt đất. Bốn phía lập tức an tĩnh lại. Hai môn phái mất lệnh bài lập tức
lao lên mấy người, hòng trước lấy được nó. Nhưng hai môn phái còn lại
làm sao có thể để họ thành công, liền ra tay ngăn cản.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hai khối lệnh bài trên mặt
đất, thân hình vừa động, lấy tốc độ cực nhanh vọt tới. Bên kia lập tức
có người ra tay ngăn cản nhưng không đợi cho pháp bảo của đối phương ập
tới, hữu thủ Vương Lâm vung lên, sử dụng dẫn lực thuật bắt lấy đối
phương ném về phía sau. Cứ như thế, chỉ mất vài giây, Vương Lâm đã sắp
đến gần hai khối lệnh bài.
Đúng lúc đó, mấy phương đang giao chiến đều đã phát hiện ra Vương Lâm,
trong đó không ít người đã gặp hắn trong Qunag Minh Cốc, lập tức chấn
động, đáy lòng thầm kêu khổ, dừng chân lại, không hề tiến thêm nữa.
Nhưng vẫn có nhiều tu sỹ mới chỉ nghe chuyện về Vương Lâm, chưa biết
diện mạo hắn nên không chút do dự lao tới. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên,
lục sắc phi kiếm bỗng nhiên xuất hiện phóng ra. Cứ mỗi một tu sỹ bị phi
kiếm này chém trúng lập tức chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Vương Lâm thầm than một tiếng. Mấy ngày trước hắn cảm thấy phi kiếm có
chút vấn đề. Sau khi linh lực bị biến dị, hắn khống chế phi kiếm không
như trước đây. May mà cảm giác này cũng không quá nặng nề, Vương Lâm gia
tăng thêm chút lực khống chế thì mọi việc cũng khồng còn vấn đề gì đáng
kể nữa.
Dưới Cực cảnh linh lực, không có Trúc Cơ kỳ tu sỹ nào có thể ngăn cản
được Vương Lâm. Dù họ cũng nắm trong tay những pháp bảo mà trưởng bối
giao cho nhưng dưới uy lực của Cực cảnh linh lực, chúng đều bị đóng
băng.
Linh lực của Cực cảnh tu sỹ chính là pháp bảo lớn nhất của họ.
Vương Lâm bước ra năm bước, mỗi bước đều có mấy người chết dưới phi kiếm
của hắn. Xung quanh hắn giờ còn lại rất ít người, đại bộ phận đã nhanh
chóng thối lui, đứng từ xa nhìn lại, không dám tiến lên nữa.
Dễ dàng, Vương Lâm đến trước người Lý Sơn. Lý Sơn cúi đầu, cũng không
dám ngẩng đầu lên. Tay phải Vương Lâm vẫy nhẹ một cái, hai khối lệnh bai
bay lên, rơi vào tay mình. Vương Lâm hơi trầm ngâm lúc rồi thu chúng
vào trung túi trữ vật, ánh mắt đảo qua, lãnh đạm nói: “Đem hết những
lệnh bài ngươi có ra đây, nếu không, tử!”
Lý Sơn đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe giọng nói có chút quen tai, liền
to gan ngẩng đầu nhìn lên. Lập tức sững sờ, thất thanh nói: “Ngươi…
Vương Lâm?”
Ánh mắt Vương Lâm hơi liếc một cái, Lý Sơn rùng cả mình, vội vàng ngậm
miệng, trong tim lại nổi lên phong ba. Cái tên Vương Lâm này ở Huyền Đạo
Tông cực kỳ nổi danh. Khi đang còn cùng Hằng Nhạc phái giao đấu, Vương
Lâm đột ngột xuất hiện, khiến cho một số đệ tử quan trọng của Huyền Đạo
Tông lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu. Mà hắn cũng chính là mục tiêu mà Lý
Sơn muốn vượt qua nhất. Hắn đã từng vô số lần nguyền rủa cái tên Vương
Lâm này.
Tuy thế, hắn vẫn tin tưởng bản thân có thể vượt qua đối phương, nhất là
khi đã đạt đến tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ, thì niềm tin của hắn
càng thêm chắc chắn.
Nhưng hiện tại, hắn đã nhận ra chênh lệch giữa mình và Vương Lâm đã cách
một trời một vực. Chỉ mới mấy năm qua đi, không ngờ tu vi của Vương Lâm
đã đạt đến độ này, tuỳ ý chém giết Trúc Cơ kỳ tu sỹ. Trong mắt của Lý
Sơn, sự tiến bộ của Vương Lâm quả là kinh người.
Nghe Vương Lâm nói ra mấy câu, mọi người đều nghĩ lại cảnh chém giết vừa
rồi của Vương Lâm, cùng với những đồn đại về hắn, đáy lòng phát lạnh.
Một lúc sau, một bạch y thanh niên hít thật sâu, nhìn Vương Lâm hỏi:
“Đạo hữu, có thể cho ta biết tu vi của ngươi bây giờ không?”
Vương Lâm thản nhiên nói: “Trúc Cơ.”