[Dịch] Tiên Đạo Cầu Sách
Sau khi các trận tỷ thí tranh vào tứ cường chấm dứt, Từ Thanh Phàm cáo biệt hai người Bạch Thanh Phúc, Kim Thanh Hàn rồi trở về động phủ ở hậu sơn của mình. Rồi hắn chuẩn bị đả tọa tĩnh dưỡng một đêm để bản thân đạt được trạng thái tốt nhất trong cuộc tỷ thí với Phượng Thanh Thiên vào ngày thứ hai.
Trăng sáng, trời vắng sao, từng làn gió nhẹ nhàng phiêu lãng, ánh trăng soi vào phòng của Từ Thanh Phàm, rồi chiếu sáng khuôn mặt âm trầm bất định của hắn.
- Ài…!!
Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng, sau đó đôi mắt của hắn từ từ mở ra, kết thúc chính quá trình tĩnh dưỡng của mình. Trong đôi mắt âm trầm lộ ra tâm tình phức tạp, song chỉ thoáng qua rồi lại biến mất.
Lần đả tọa này của Từ Thanh Phàm không phải thành công hoàn toàn, tâm tình của hắn vẫn không thể tĩnh lặng. Bởi vậy, hắn không thể tiếp tục nhập định được nữa. Trong đầu không ngừng hiện lên uy thế kinh người của Phương Thanh Thiên ở trận tỷ thí trước. Cùng với nụ cười bí hiểm của Bạch Thanh Phúc sau khi thất bại, khiến lòng hắn không yên tĩnh được, một dự cảm không rõ ràng cứ quấn lấy tâm trí hắn. Từ Thanh Phàm tập trung suy nghĩ thì phát hiện ra không phải vấn đề là vì mình lo lắng cho cuộc tỷ thí ngày ngày mai, nhưng nếu không phải lo lắng vì điều ấy thì là vì cái gì? Hắn nghĩ mãi cũng không tìm được lý do.
Thở dài một tiếng, Từ Thanh Phàm vứt bỏ hết những gì còn vương vấn trong lòng. Hắn hiểu đêm nay làm sao cũng không thể tĩnh tâm đả tọa lần nữa. Vì vậy, bất đắc dĩ chuyển mình đứng dậy, đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài.
Không gian tĩnh lặng, trên bầu trời trải đầy những ánh sao đua nhau khoe sáng. Ánh trăng mát dịu như làn nước.
Từ Thanh Phàm hít một hơi thật sâu, luồng dưỡng khí thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ, bùn đất tràn ngập trong lồng ngực. Những xao động trong tâm Từ Thanh Phàm cũng theo đó mà lắng dịu một ít.
Từ Thanh Phàm xoay người hướng về mộ phần của Nhạc Thanh Nho, khẽ khom người thi lễ. Sau đó đi về căn phòng của Nhạc Thanh Nho. Sau khi huynh ấy qua đời, căn phòng đó không còn ai ở nữa. Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn thường thường đến đó quét dọn sạch sẽ, để tưởng nhớ. Những vật dụng trong phòng vẫn giữ nguyên vị trí như lúc sư huynh còn sống.
Sau khi đi vào gian phòng của Nhạc Thanh Nho, trong mắt hắn dường như thấy Nhạc Thanh Nho vẫn đang ngồi bên chiếc bàn quen thuộc, chăm chú đọc sách. Trong đầu Từ Thanh Phàm bất chợt xuất hiện một suy nghĩ buồn cười.
Cười khổ một tiếng, Từ Thanh Phàm lẳng lặng đến trước giá sách của Nhạc Thanh Nho, thuận tay rút ra một quyển sách tên “Sơn Hải Thú Văn”, cẩn thận đọc. Trong lúc chuyên chú, tâm thần Từ Thanh Phàm từ từ buông lỏng. Thời gian như nước vô tình, chảy mãi không ngừng.
Từ Thanh Phàm hẳn là không biết được giờ khắc này, cũng có một người giống như hắn, tâm tình rung động cũng không yên.
Ở Cửu Hoa Sơn, gần trên đỉnh núi có một tòa cổ trạch. Từ mái ngói cong cong, đến những thạch tượng, mộc điêu khí phái uy nghiêm, không chỗ nào không cho thấy cố trạch này đã từng có một vị chủ nhân rất tôn quý, huy hoàng. Nhưng hiện giờ nơi đây chỉ còn lại một thiếu niên, chính là truyền nhân cuối cùng của Phượng gia, được coi là đệ tử thiên tài nhất Cửu Hoa môn – Phượng Thanh Thiên.
Muốn khôi lại phục vinh quang ngày xưa của gia tộc, muốn bảo vệ địa vị đệ nhất trong hàng đệ tử cấp dưới của Cửu Hoa Môn, muốn báo thù cho tộc nhân của mình...từ lúc nhỏ trên vai của Phương Thanh Thiên đã phải mang nhiều gánh nặng. Khiến cho hắn phải luôn nỗ lực luyện tập đến mất ăn mất ngủ. Ngay cả tâm tính theo thời gian cũng dần dần trở nên lạnh lùng và cao ngạo, hắn và người khác tuy đối diện nhưng dường như cách xa ngàn dặm.
Vì để đạt được những mục đích này, những nổ lực của Phượng Thanh Thiên người thường không thể tưởng tượng. Lúc Phượng Thanh Thiên được sáu tuổi, hắn đã sử dụng tất cả thời gian để tu luyện, ngay cả một lúc rãnh rỗi cũng không có. Những thứ tiêu khiển vui đùa người nào cũng có thì đối với hắn, những thứ đó thật xa xỉ. Nói vậy nghĩa là Kim Thanh Hàn bại dưới tay của hắn hoàn toàn không oan uổng. Hiệu quả của sự nỗ lực, luôn luôn cố gắng là rất rõ ràng. Vào lúc Phượng Thanh Thiên được hai mươi mấy tuổi, hắn đã tu luyện thành một trong tam đại tuyệt kỹ của Phượng gia-“Liệt Diễm Phượng Hoàng”, trở thành đệ nhất nhân của Phượng gia trong vòng ba ngàn năm trở lại đây!
Nhưng Phương Thanh Thiên biết với thực lực hiện tại của mình muốn báo thù thì còn lâu mới được. Một trăm năm trước, gia tộc của mình các đại cao thủ đạt đến thực lực Quang kết đan kỳ cũng có hơn năm người. Lại phối hợp với đạo pháp của Phượng gia, thực lực như thế tại tu tiên giới đúng là khiến người phải đố kị, phong quang không gì sánh bằng. Nhưng như thế thì sao, cũng bị kẻ phản bội của Cửu Hoa môn “Thiên Xà Tinh Quân” Trương Hư Thánh một thân một người tàn sát sạch sẽ. Dù là đánh lén, nhưng thực lực của Trương Hư Thánh mạng thế cũng có thể đoán biết được.
Vì vậy, mặc cho bản thân là đệ nhất thiên tài của Cửu Hoa môn, vinh quang trùng trùng, song Phượng Thanh Thiên vẫn không ngừng nổ lực mất ăn mất ngủ. Không những không có một khắc buông lỏng hay thoải mái, ngược lại hắn càng thêm chăm chỉ cùng khắc khổ. Thiên tài? Đối với Phượng Thanh Thiên mà nói, thiên tài mà không có thành tựu thì vĩnh viễn chỉ là thiên tài mà thôi, không thể thành tông sư được, chứ đừng nói là đạt đến cảnh giới thông huyền như Trương Hư Thánh.
Song tình huống ngày hôm nay cũng rất khác thường, Phượng Thanh Thiên bất luận làm gì cũng không thể khiến cho tâm tình bình tĩnh lại để tu luyện. Trong đầu hắn không nguôi thoáng hiện khuôn mặt bình thường và không một chút biểu tình của Vương Thanh Tuấn.
Sau khi trận tỷ thí với Vương Thanh Tuấn chấm dứt, Phượng Thanh Thiên tỉ mỉ hồi tưởng lại, liền phát hiện trận tỷ thí này ẩn chứa nhiều điều quỷ dị. Vương Thanh Tuấn thực lực cường hãn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, đến nỗi buộc hắn phải sử dụng tuyệt chiêu “Liệt Diễm Phượng Hoàng” mới kháng cự lại được. Nhưng càng quỷ dị hơn chính là vào giai đoạn cuối của trận tỷ thí, tuyệt chiêu “Liệt Diễm Phượng Hoàng” của hắn uy lực công kích tuyệt đối kinh người, tuy Vương Thanh Tuấn kia công lực tuy hoàn toàn không thua kém hắn và cùng với thuộc tính ngũ hành tương khắc với hắn, nhưng chắc chắn không thể dễ dàng chống lại tuyệt chiêu của hắn như vậy được? Điều quái dị nhất chính là đang trong lúc đối kháng thì “Liệt Diễm Phượng Hoàng” của hắn đột nhiên mất đi khống chế mà tiêu tán hư vô.
Phượng Thanh Thiên chính là loại người luôn muốn mọi sự biến hóa đều nằm trong tầm tay của mình. Nhưng qua tỷ thí của ngày hôm nay khiến cho Phượng Thanh Thiên có cảm giác sự tình đã dần dần thoát ly khỏi sự khống chế của hắn.
- Vương Thanh Tuấn, người rốt cuộc là người như thế nào?
Phượng Thanh Thiên cao ngạo đứng trên đỉnh của tòa cổ trạch, mặt hướng Cửu Hoa Môn, lưng đối diện với trăng, cúi đầu chăm chú nhìn vào từng mảng âm u của Cửu Hoa Sơn thì thào lẩm bẩm.
Cũng tại trong màn đêm tối mờ này còn có hai người thần bí đang ẩn thân tiến hành mật đàm.
- Ngũ hào, ngươi đã không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình!
Một bóng người nhỏ dài trong bóng tối nói. Âm thanh bình thản, tâm tình không một chút dao động, nhưng ẩn chứa sự chất vấn.
- Chuyện của ta không cần ngươi quản, Thất hào.
Một người có bóng to lớn nói tiếp:
- Nhiệm vụ của chúng ta khi tham gia đại hội chính là tình huống không tiến nhập vào ngũ cường, nhưng tận lực thu hút sự chú ý của những thành viên cao cấp Cửu Hoa môn, từng bước từng bước được họ trọng dụng. Thế là ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Người kia trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói:
- Nhiệm vụ có biến, chủ nhân muốn trong hai chúng ta phải có một người tiến nhập vào ngũ cường để có thể tham gia “Tân nhân tỷ thí” do lục đại thánh địa liên hợp tổ chức vào mười năm sau.
- Nhiệm vụ mười năm sau có biến sao?
- Những điều này không phải là điều chúng ta nên biết.
- Vấn đề bây giờ là ngươi đi hay là ta đi.
Nghe người này nói, mơ hồ có cảm giác như đoạt được vị trí thứ năm đối với họ đơn giản như chọn một cái tên vậy.
- Ta sẽ đi. Chuyện này tương đối thích hợp với ta.
Người kia trầm mặt sau đó thở dài nói:
- Được rồi.
- Ngũ Hào, ngươi do dự rồi ư?
- Đã đến bước này rồi, có thể do dự sao, còn có thể quay đầu được sao?
- Ngươi biết là tốt rồi. Giữ lòng trung thành đối với chủ nhân, tự nhiên ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt. Nếu ngươi dám phản bội, chưa nói đến chủ nhân, ta là người đầu tiên không tha thứ cho ngươi.
Theo âm thanh nhỏ dần, bóng người nhỏ dài kia chầm chậm biến mất, sau đó tiêu thất không còn thấy bóng đâu nữa.
Thân ảnh khổng lồ kia cũng khẽ thốt lên một tiếng thở dài rồi sau đó từ từ biến mất. Còn lại phía sau là màn đêm lạnh lẽo yên tĩnh chờ đợi âm mưu tiếp theo xuất hiện.
Mỗi khi con người vì những điều đã làm hoặc không làm trong quá khứ mà hối hận, thì có lẽ đều là do quá bất đắc dĩ. Bởi vì rất nhiều chuyện, một khi đã làm thì không thể quay đầu lại được nữa.
Cái này đại khái chính là vận mệnh trêu người.
Ban ngày ở Cửu Hoa Sơn vĩnh viễn đều ngập tràn ánh dương quang rực rỡ. Những đám mây đậm màu phản xạ ánh sáng tạo ra lớp lớp tầng mây, đúng là cảnh sắc của đệ nhất phái tiên gia.
Tai sườn núi của Cửu Hoa sơn, phía trước Lăng Hoa điện, tiếng người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, mơ hồ giống như tất cả những người tu tiên tại Cửu Hoa Sơn đều tập trung đến nơi này. Mọi người đều đang thảo luận xem ai thắng ai thua. Cùng lúc đó, cuộc tỷ thí đã bắt đầu. Tại các vòng trong của đại hội, lực ảnh hưởng của các trận thi đấu trong tứ cường là mạnh mẽ nhất.
Lúc Từ Thanh Phàm đi tới lôi đài thì mọi người bên dưới vẫn như trước, tự giác tránh một lối cho vị thanh niên cao thủ mới xuất hiện đã lại tiến nhập một bước nữa vào vòng trong đại hội. Chỉ có điều ánh mắt mọi người nhìn Tử Thanh Phàm lần này hoặc tràn đầy đồng tình, hoặc lại hả hê. Bởi mọi người đều nhận thấy, Từ Thanh Phàm nhất định sẽ thua. Vì đối thủ của hắn lần này chính là đệ nhất thiên tài của Cửu Hoa Môn – Phượng Thanh Thiên.
Ít được chú ý thì mãi mãi vẫn ít được chú ý.
Đối với những ánh mắt kì dị của mọi người đang nhìn mình, Từ Thanh Phàm không để ý mà yên lặng đứng ở dưới sàn đấu chờ trận tỷ thí bắt đầu. Bởi vì hắn cũng biết mình và Phượng Thanh thiên chênh lệch nhiều ít bao nhiêu. Bản thân hắn sở dĩ có thể tiến vào tứ cường thực ra cũng có chút may mắn. Bất kể là Lý Vũ Hàn hay là Thịnh Vũ Sơn về thực lực đều mạnh hơn hắn. Mà thực lực của Đông Phương Thanh Linh cũng không kém hắn chút nào. Vì vậy, hắn đã chuẩn bị tâm lý khi tham gia trận đấu này, thắng thì thắng, thua thì thua, dù sao hắn cũng không tổn thất điều gì. Mà mục đích chính của Từ Thanh Phàm khi tham gia “đại hội môn nội” là vì muốn thu hồi lại di vật của Lục Hoa Nghiêm, chỉ đứng ở vị trí thứ ba, đối với hắn như vậy cũng đủ rồi.
Đối với Từ Thanh Phàm mà nói, hy vọng duy nhất của hắn khi tham gia trận đấu này là cố hết sức làm sao cho Phương Thanh Thiên lộ ra càng nhiều thực lực ẩn dấu càng tốt, như thế mới trợ giúp được nhiều cho Kim Thanh Hàn.
- Từ sư huynh.
Lúc này ở phía sau bất ngờ truyền đến giọng nói của Kim Thanh Hàn.
- Kim sư đệ, cuối cùng đệ đã đến!
Từ Thanh Phàm quay người về phía sau cười cười nói.
Kim Thanh Hàn gật đầu, sau đó nhìn Từ Thanh Phàm nói với giọng nghiêm túc:
- Từ sư huynh, trận tỷ thí này huynh làm hết sức mình là tốt rồi, nghìn vạn lần không nên cố ép bản thân.
Nghe Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm cảm thấy trong lòng một tia ấm áp, vừa cười vừa nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ làm như vậy, đệ không cần lo lắng.
Đúng lúc này, tiếng chuông ngân lên, vang vọng cả một vùng Cửu Hoa Sơn rộng lớn, báo hiệu trận tỷ thí của ngày hôm nay bắt đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: